Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 15




Chương 15

Tần Hoài An đè nén căng thẳng trong lòng, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Lúc đó tình hình khá phức tạp, bác sĩ đã nhận ra tôi, tôi đâu thể trả lời không phải. Làm thế há chẳng phải sẽ khiến nhà họ Chử anh mất mặt sao?”.

Nói xong, cô lặng lẽ quan sát nét mặt của người đàn ông. Anh ta không nói câu nào nhưng ánh mắt càng ngày càng tối. Bất chợt, anh ta đứng dậy chậm rãi đi về phía Tần Hoài An.

“Xem ra cô quả thực thông minh hơn tôi tưởng tượng, biết bệnh viện Phú Khang là của Chử. thị. Cô bèn dùng thân phận “mợ chủ nhà họ Chử”, không những giành được điều kiện chữa trị tốt nhất mà còn được miễn phí toàn bộ chi phí”

Anh dừng lại trước mặt Tần Hoài An, nhìn cô từ trên cao xuống, chậm rãi mở miệng: “Vậy tôi có nên khen cô là chó cậy gần nhà, gà cây gần chuồng không?”

Khóe miệng Tần Hoài An giật giật. Khen ư? Anh ta rõ ràng đang mắng cô là chó!

Biết anh đã hiểu lầm mình, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh Chử, tôi chưa từng nghĩ sẽ dùng thân phận của mợ Chử để đạt lợi ích”

Nhìn ánh mắt bình tĩnh của cô, Chử Chân Phong nhướng mày: “Ô thật sao? Nhưng cô đã làm thế rồi”.

Tần Hoài An im lặng, anh ta vốn dĩ không tin lời giải thích của cô. Nói nhiều cũng vô ích, Tần Hoài An dứt khoát đi tới bàn làm việc ở bên cạnh cầm giấy và bút. Chử Chân Phong không ngăn cản cố chạm vào đồ của mình, mà hiếu kì cô muốn làm gì. Một lát sau, Tần Hoài An quay lại và cầm tờ giấy đưa cho Chử Chân Phong.

“Đây là giấy nợ, tiền chữa bệnh của bà nội tôi coi như tôi mượn. Trước đó, tôi từng hỏi thăm phí phẫu thuật là 1,6 tỷ, bệnh viện nhà anh đắt hơn, tôi làm tròn 1,8 tỷ, số tiền này tôi nhất định sẽ trả”

Chử Chân Phong sửng sốt. Anh rũ mắt xuống khó hiểu nhìn tờ giấy nợ trong tay cô.

Thời gian mượn tiền, lý do, số tiền mượn được viết rất rõ ràng. Nét chữ đẹp, chữ ký bên dưới góc phải hết sức lưu loát thể hiện ý thức quật cường.

“Viết như vậy được chưa?” Tần Hoài An hỏi, trong lòng cô có chút căng thẳng.

Vay tiền theo cách này, trên thực tế, cô vẫn lợi dụng danh nghĩa của anh. Lỡ như anh ta không chấp nhận…

Khi Tần Hoài An đang lo lắng, tờ giấy trong tay bị rút đi.

“Tờ giấy nợ này, tôi nhận”. Tần Hoài An sửng sờ, cô thở phào nhẹ nhõm.

Chử Chân Phong thích thú nhìn tờ giấy nợ trong tay thật lâu, sau đó nhìn thoáng qua cô: “Cô tính khi nào trả? Trên giấy nợ cũng không ghi ngày trả tiền”

“Việc này.”

Cô không rõ mình sẽ sắm vai mợ chủ nhà họ Chỉ trong bao lâu, vì khoảng thời gian này cô không thể ra ngoài kiếm tiền.

| Cô đành phải thương lượng: “Đợi tôi đi làm… Bây giờ tiền lương bác sĩ rất cao đấy, nếu như tôi thuận lợi thăng chức, trong vòng năm năm có lẽ…”

“Có lẽ..” Chử Chân Phong không vui ngắt lời cô: “Hiện tại cô là sinh viên năm ba, hai năm nữa mới tốt nghiệp, lại đi làm thêm năm năm. Một tỷ tám thôi mà bảo tôi chờ cô bảy năm?”

Tần Hoài An khẽ giật mình, cô nhíu mày đáp: “Người bình thường kiếm tiền như vậy là nhanh lắm rồi”.

“Thế à? Nhưng tôi cho vay có lãi, kéo dài càng lâu thì tiền lãi càng nhiều”. Tần Hoài An kinh ngạc nhìn anh, cô đã đọc được bụng dạ đen tối từ trên mặt anh. Cô cắn răng nói: “Tôi sẽ trả tiền cho anh càng sớm càng tốt” . Chử Chân Phong bình thản “ừ một tiếng rồi nói: “Ra ngoài đi, phòng của cô ở bên phải.” Tân Hoài An xoay người đi ra ngoài. Nhìn bóng dáng của cô biến mất ở cửa phòng làm việc. Chử Chân Phong thu hồi ánh mắt, nhíu mày nhìn tờ giấy nợ trong tay. Một tỷ tám đối với anh mà nói chỉ bằng một bộ vest thủ công trên người anh. Ngược lại, hành động vừa rồi của người phụ nữ đó… hơi vượt xa dự đoán của anh. Anh gọi điện cho Vệ Nam, trầm giọng hỏi: “Hôm nay Tần Hoài An có gì khác thường không?”. Ở đầu dây bên kia, Vệ Nam báo cáo tất cả chi tiết cho anh biết. Chử Chân Phong nghe xong thì đôi mày anh tuấn nhíu chặt.

Nghe Vệ Nam nhắc tới biểu hiện của Tần Hoài An ở trung tâm thương mại, dường như cô thực sự không phải là một người phụ nữ tham hư vinh?

Vệ Nam phỏng đoán nói: “Cậu Chử ơi, có lẽ cô ấy thật sự bị mẹ nuôi ép buộc, tôi nghe chính miệng mẹ nuôi cô ấy đòi cô ấy 15 tỷ..”

“Cậu đang giải thích giúp cô ấy hả?” Giọng nói lạnh lùng mang theo sự nguy hiểm và cảnh cáo.

Vệ Nam vội đáp: “Tôi không dám” Chử Chân Phong hừ lạnh một tiếng, không vui cúp điện thoại.

Không ngờ chỉ hơn nửa ngày, trợ lý trung thành nhất của mình lại đứng về phía người phụ nữ kia.

Cho dù ngay từ đầu cô ấy thực sự bị người ta ép buộc, sau khi thấy được quyền thế của nhà họ Chử, chẳng lẽ cô không nảy sinh lòng riêng?

Đợi một thời gian nữa, người phụ nữ nhất định sẽ lộ bộ mặt thật.

Chử Chân Phong khinh thường và tờ giấy nợ thành một cục, khi định ném nó vào thùng rác thì động tác của anh hơi khựng lại.

Suy nghĩ một lát, anh vuốt tờ giấy nợ ra và bỏ vào trong ngăn kéo.

Anh chỉ không muốn để có được hại vài tỷ, sẵn tiện xem cô có thực hiện lời hứa của mình không?

Sau khi nghĩ như vậy, Chử Chân Phong tạm thời quẳng sự việc qua một bên, tập trung vào công việc của mình.

Bên kia, Tần Hoài An đẩy cửa phòng ở cuối hành lang ra.

Đây là phòng khách cách phòng ngủ chính xa nhất, ý tứ của người đàn ông kia rất rõ ràng anh không muốn bị cô làm phiền.

Tần Hoài An dọn dẹp đồ đạc của mình một cách đơn giản, tiếp đó cô ngồi bên cửa sổ sát đất ngắm mặt trời lặn trên biển, suy nghĩ nhất thời bay đi.

Trong đầu cô nhớ lại tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay.

Tức giận, mạo hiểm, may mắn… Đủ mọi cảm xúc lẫn lộn, nó còn dồi dào hơn hết thảy những thứ cô đã trải qua suốt hai mươi năm qua.

Cô từ từ bình tĩnh lại, tỉnh táo suy nghĩ xem bước kế tiếp nên làm thế nào.

Còn ở đây một ngày, cô phải sắm vai mợ chủ nhà họ Chử, không thể làm những việc cô muốn làm, hơn nữa lúc nào có thể rời đi vẫn chưa biết.

Cô đã ký tờ giấy nợ khổng lồ lên tới một tỷ tám. Ngay cả khi không thể trở về trường tiếp tục

học, cô cũng phải kiếm tiền trả nợ.

Trên thực tế, cho dù cô không viết giấy nợ, Chử Chân Phong cũng không gây khó dễ với cô. Tuy rằng anh ghét cô, nhưng đang cần cô phối hợp đóng kịch.

| Chỉ có điều, Tần Hoài An có quy tắc riêng của mình. Cô sẽ không lấy số tiền mình không nên nhận, thiếu nợ thì đương nhiên phải trả tiền.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhớ tới một người, Lâm Bình Nguyên. Tốt nhất nên đòi lại số tiền kia sớm. Cô soạn một tin nhắn thúc giục anh ta trả tiền.

Ngay sau đó, Lâm Bình Nguyên trả lời: “Tần Hoài An, giữa chúng ta thực sự nhất định phải như vậy sao?”

Tần Hoài An nhìn tin nhắn trả lời của anh ta, không khỏi cười khẩy, cô nhắn lại: Không phải | bây giờ chúng ta chỉ có quan hệ nợ nần sao?

Phía bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng gửi tới một câu: “Có thể gặp mặt không? Anh muốn nói chuyện với em một chút”

Tần Hoài An đang muốn từ chối thì Lâm Bình Nguyên lại nhắn thêm một tin: “Anh sẽ mang tiền trả cho em”

Ngón tay cô hơi khựng lại, sau khi suy nghĩ một lát, cô gõ chữ: “OK!” Nhắn xong, cô gõ thêm một tin: Chờ quyết định thời gian và địa điểm xong tôi sẽ báo cho anh! Cô đang cần tiền.

Tuy nhiên, không ngờ Lâm Bình Nguyên lại có tiền nhanh như vậy. Hoàn cảnh gia đình anh ta. không tốt, bình thường tiêu tiền như nước, không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, số tiền này có lẽ mượn từ Đường Ái Linh.

Vừa nghĩ đến thế, cô không biết Đường Ái Linh nhìn trúng Lâm Bình Nguyên ở điểm nào. Đang nghĩ ngợi, tiếng động dưới lầu vọng lên. Tần Hoài An nhìn thoáng qua dưới lầu, là Chử Chấn Phong đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.