[Vô Hạn Xuyên Không ] Lâm Phong Và Lãnh Huyết

Chương 30




– Phụ thân, chúng ta phải làm sao bây giờ? Thần Bộ ti đã bắt được Đặng Phát, rất mau chóng sẽ tra ra chúng ta thôi!

– Con yên tâm, phụ thân nhất định bảo vệ con.

Đã không làm thì thôi, việc đã đến nước này, Thái Kinh nghĩ chỉ còn cách mau chóng xưng đế. Vốn hắn định mượn ngọai viện từ nước Kim nhưng hiện tại, Thiết Du Đống đã trở thành phò mã của nước Kim, âm mưu này coi như vỡ từ trong trứng nước. Ai, người tính không bằng trời tính, sớm biết thế này chi bằng để Thao nhi tiếp cận cái tên biến thái chết tiệt kia cho rồi…..Thái Kinh cảm thấy hối hận vô hạn…

**********

Trong nhà lao, Đặng Phát đã chết. Thần Bộ ti lần thứ hai bị mất manh mối.

Lâm Phong tức giận vỗ bàn đứng lên:

– Nhất định là Tang Chỉ Ngiên!

Gia Cát Chính Ngã thì vẫn bình tĩnh:

– Vô Tình, chúng ta làm việc phải chú trọng chứng cứ! Thiết Thủ, tối qua Tang Chỉ Nghiên có đến nhà lao giam Đặng Phát hay không?

– Hình như là… hình như….- Thiết Thủ thật sự không có chút ấn tượng nào cả.

Truy Mệnh liền châm chọc chỉ số thông minh của Thiết Thủ:

– Cái gì mà hình như là phải rồi hình như không phải?

– Chính là Tang Chỉ Nghiên chứ không ai khác cả! – Lâm Phong tức giận nhắc lại tên cô ả.

– Đệ vẫn theo dõi cô ta – Lãnh Huyết điềm đạm nói.

Gia Cát Chính Ngã trầm giọng:

– Chúng ta không thể khơi khơi đi tìm Thái Kinh được, khẳng định hắn sẽ chối bay chối biến.

– Thế thúc, lẽ nào chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua sao?

Không diệt trừ cái tên đầu đảng này, Lâm Phong và Lãnh Huyết sẽ không thể có một ngày yên ổn.

– Ta vẫn nghĩ…

– Vô luận thế nào, lần này quyết không thể bỏ qua cho tên cáo già Thái Kinh này được, không thể để Du Đống phải…hi sinh lớn như vậy – Thiết Thủ thầm nghĩ nếu không phải Thái Thao bắt Du Đống và Thái tử Kim quốc thì hai người làm sao có thể gặp nhau, mọi chuyện cũng sẽ không đi qua xa như bây giờ tất cả đều do Thái Kinh mà ra cả.>”<

Thái Thao đã trốn trong phủ dầm dề suốt một tháng, đối với hạng người ăn chơi trác tang, sắc dục huân tâm như hắn mà nói quả là cực hình, hắn sắp buồn chết rồi. Không được, hôm nay bất luận thế nào cũng phải đi ra ngòai trêu hoa ghẹo bướm một chuyến mới được! Vì thế, hắn nhân lúc Thái Kinh không chú ý liền chuồn khỏi phủ.

Nghe đồn Vô Tình của Thần Bộ ti là một trang quốc sắc thiên hương lần trước Đặng Phát đã bắt được, tiếc là ta không có cơ hội gặp mặt – Thái Thao đã quên mất mình chỉ có một cái mạng, sắc tâm nổi lên liền mai phục ngòai cửa Thần Bộ ti.

Cửa mở, một nhân ảnh trắng tóat bước ra….

Từ lúc Vô Tình và Lãnh Huyết muốn thành thân đến nay, Gia Cát tiên sinh vì đề phòng kẻ khác nhìn thấy Vô Tình sẽ nổi sắc tâm, làm xằng làm bậy nên đã nghiêm lệnh không cho Vô Tình ra ngòai nữa. Thế nhưng Vô Tình của chúng ta đôi khi lại nhân vài cơ hội thuận lợi mà chuồn êm ra ngoài du ngọan, ví dụ như hiện tại đây…

…..

– Ồ, đúng thật là quốc sắc thiên hương nha…vừa nhìn thấy Vô Tình, ba hồn bảy vía của Thái Thao đã bay đi mất dạng rồi – Không được, ta phải về nói với phụ thân, ta muốn cầu thân Vô Tình

**********

– Phụ thân, con nhất đinh phải cưới Vô Tình!

– ….Thao nhi, con điên rồi sao?…..Thái Kinh không hiểu vì sao con trai yêu dấu của mình bây giờ lại trở thành một tên Hòan Nhan Sung đệ nhị rồi, thóang chốc, mặt lão đã đen kịt lại.

Thái Thao bắt đầu ăn vạ:

– Con mặt kệ, phụ thân, nếu như phụ thân không giúp, con chết cho người xem.

– Hỗn láo…- Thái Kinh tức đến thất khiếu bốc khói.

– Con… con sẽ chết cho phụ thân coi – rồi Thái Thao bắt đầu gào khóc, lăn lộn dưới đất mà ăn vạ.

– Chẳng lẽ con không biết Hoàng Thượng đã ban hôn cho Vô Tình và Lãnh Huyết rồi sao?

– Con mặt kệ. con nhất định phải cưới được Vô Tình!

– Thao nhi, con bảo ta phải làm sao cho tốt bây giờ?

Thái Kinh chỉ có Thái Thao là con trai độc nhất nhưng hiện tại lão thật là vô pháp giúp con.

– Xem ra, xưng đế sớm là biện pháp hay nhất.

Lãnh Huyết chẳng hiểu vì sao lại có chút lo lắng không yên, rất sợ sẽ không được gặp người này nữa…

– A Phong, ngày mai chúng ta sẽ thành thân, ngươi có vui không?

– Ừm…- Lâm Phong cười nhẹ với Lãnh Huyết. Tuy là gần nhau trong gang tấc, hạnh phúc rõ ràng đã ở ngay trước mắt nhưng tại sao trong lòng lại có một dự cảm bất hảo.

Lãnh Huyết nắm chặt tay Lâm Phong, dịu dàng nói:

– A Phong, hãy hứa với ta, sau này chúng ta sẽ luôn bên nhau.

– Lãnh Huyết…

Lâm Phong không biết có nên nói cảm giác trong lòng mình cho Lãnh Huyết biết hay không, Lâm Phong cảm thấy chẳng bao lâu nữa biến cố sẽ phát sinh với hai người.

**********

– Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết, bây giờ ta phải nói cho các con biết một chuyện. ta nhận được tin Thái Kinh muốn tạo phản, vì vậy, chúng ta phải sớm chuẩn bị.

Trời ạ! Thật sự là có chuyện mà! Không ngời lại mau tới như vậy! – Lâm Phong xịu mặt xuống.

– Bây giờ ta phải nhập cung thông tri cho Hòang Thượng biết, nếu có động tĩnh gì, các con phải lập tức thông báo cho Thư đại nhân!

Gia Cát tiên sinh chỉ nói vội vã mấy câu đó rồi cấp tốc phi thân ra ngòai.

– Không hay rồi, Thần Bộ Ti bị bao vây rồi! Kim Kiếm, Ngân Kiếm từ cổng chạy vào trong hô hóan lên. Phía sau là một đám quan binh.

– Bắt hết cho ta, không được làm bị thương Vô Tình! – thống lĩnh đám quan binh này chính là Lăng Tiểu Cốt.

Lãnh Huyết vừa huy huy thanh đao để bảo vệ Vô Tình vừa nói:

– Thiết Thủ, Truy Mệnh, hai huynh mang Vô Tình đến báo với Thư đại nhân đi, nơi này có đệ lo rồi.

– Ta không đi – Lâm Phong cương quyết nói

– Lãnh Huyết…

Lãnh Huyết liền gắt lên:

– Còn không đi mau, chẳng lẽ muốn bốn người cùng bỏ mạng tại đây hay sao?

– Lãnh Huyết…..

– Đi, đi…đi mau lên…

Lãnh Huyết cản Lăng Tiểu Cốt lại để ba người an tòan rời đi.

Thiết Thủ và Truy Mệnh mang Lâm Phong phi thân ra ngòai nhanh như gió. Lúc Lâm Phong quay đầu lại đã không còn thấy Lãnh Huyết đâu nữa.

– Ta không nên đi…không nên…Lâm Phong khóc nức nở, trong lòng như có một vết thương lớn, rất đau đớn, sau đó thì hôn mê bất tỉnh.

– Vô Tình…Vô Tình…Thiết Thủ và Truy Mệnh tuy rất lo lắng nhưng không thể không đi tiếp, không thể để công sức của Lãnh Huyết đổ sông đổ bể được.

**********

– Vô Tình, Vô Tình, con tỉnh rồi à?

Trước mắt Lâm Phong có Gia Cát Chính Ngã, Thư Vô Hí, Thiết Thủ, Truy Mệnh, duy nhất không thấy Lãnh Huyết đâu.

– Lãnh Huyết…đệ ấy…

Lâm Phong rất muốn biết nhưng lại không dám hỏi, thật sự không dám.

Cuối cùng, Lâm Phong vẫn hỏi, y thật sự muốn biết tình trạng của Lãnh Huyết:

– Thế thúc, Lãnh Huyết có thật là đã chết?

– Không…có điều nó bị Thái Kinh bắt đi rồi.

Gia Cát tiên sinh chẳng biết nói sao với Vô Tình. Thái Kinh hiện đã khốn đốn như chó nhà có tang rồi. tại cuộc hỗn chiến, bọn họ đã giết chết con trai độc nhất của Thái Kinh là Thái Thao, lão liền như con chó điên nguyền rủa Lãnh Huyết và Vô Tình. Hiện tại lão đã không còn ý muốn xưng đế nữa mà chỉ còn duy nhất ý định trả thù…

Lâm Phong liền nhảy khỏi giường:

– Chúng ta hãy đi cứu Lãnh Huyết!

Gia Cát tiên sinh xót đệ tử vô cùng song vẫn nói:

– Vô Tình…Thái Kinh lão điên rồi….con có hiểu hay không? Hắn sẽ không thả Lãnh Huyết đâu.

– Thế thúc, người nhất định có cách mà – Lâm Phong van vỉ. hiện tại y đã biết vị trí của Lãnh Huyết trong lòng mình, y thà rằng người bị bắt đi là mình chứ không phải Lãnh Huyết.

– Vô Tình…

– Hở? Tang Chỉ Nghiên, cô tới đây làm gì? – Lâm Phong chán ghét hỏi.

-Ta đến xem ngươi thế nào rồi.

Lâm Phong cười méo xệch:

– Vẫn tốt, ngươi thõa mãn chưa?

– Ngươi có muốn gặp lại Lãnh Huyết không?

– Lãnh Huyết? các ngươi chịu thả hắn à?

– Hắn vẫn khỏe…Ngươi có muốn biết cách cứu Lãnh Huyết không?

– Lẽ nào cô chịu giúp ta?

Lâm Phong biết rõ mình không nên tin Tang Chỉ Nghiên, nhưng y vẫn luôn ảo tưởng, coi như đây là hi vọng cuối cùng của y và Lãnh Huyết.

– Ha ha…. Tang Chỉ Nghiên cười một cách thê thảm – ngươi quả nhiên rất yêu Lãnh Huyết…Ngươi có biết vì sao Gia Cát Chính Ngã lại không chịu nói cho ngươi biết cách cứu Lãnh Huyết không?

– …..

– Bởi vì, người mà chủ nhân muốn bắt là ngươi!

– …… Tang Chỉ Nghiên, ta xin cô, hãy dẫn ta đi gặp Lãnh Huyết!

Vô Tình, ngươi có biết không, ngươi sẽ phải chết đó!

Nếu như Lãnh Huyết chết đi, một mình ta sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa!

Lâm Phong trước đây rất sợ chết, đặc biệt là sau khi xuyên không đến đây y càng sợ hơn. Nhưng hôm nay, y thấy rằng nếu không có Lãnh Huyết, bất luận cao lương mỹ vị hay xiếc hề ảo thuật gì đối với y cũnng đều vô vị như nhau. Cuộc sống đó, Lâm Phong thấy mình không khác gì một cái xác biết đi.

– Ngươi sẽ không hối hận?

– Không hối hận…

– Được, ta mang ngươi đi!

– Tướng gia, theo sự phân phó của ngài, thuộc hạ đã mang Vô Tình đến!

– Tốt! rất tốt! hiện tại ta đã là một bại tướng nhưng ngươi vẫn đi theo ta, từ nay về sau ta sẽ xem ngươi như con gái ruột. Đợi ngày sau ta thành công đăng cơ, khi đó ngươi sẽ là công chúa của một nước!

– Tạ ơn chủ nhân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.