Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện

Chương 134: Huyền Lão Đồng Ý




Sau khi đợi bóng dáng của tứ muội mình biến mất dạng, Long Đại mới tự mình lẩm bẩm:

“Chẳng hiểu sao, càng đến ngày công ra, quyết chiến cùng phe nhân loại, cổ bất kia vẫn không ngừng lớn lên trong lòng ta.

Nhưng mặt dù ta đã dùng bí thuật của tộc tra xét chỉ có một đáp án duy nhất là trong họa có phúc, cũng không có miêu tả gì thêm về chiến cục của cuộc chiến này…

Haiz trong hư vô số phận chắc đã an bài kết cục cho tộc ta rồi, cứ thuận theo tự nhiên thôi vậy”.

Tự nói xong, Long Đại cất bước trở về ổ của mình, dẹp cổ bất an này sang một bên, tĩnh tâm tu luyện, chờ đợi cuộc chiến vào đêm nay vậy…

“----”

Quay trở lại Kinh Thiên Thương Hội, trong một gian phòng lộng lẫy, Tố Phong đang hướng về Như Hạ nói:

“Hạ Nhi, muội đi chuẩn bị điểm tâm nhé, huynh lui đến chỗ Huyền Lão một thoáng, khi về chúng ta lại cùng mọi người dùng bữa”.

Nghe chồng mình nói vậy, Như Hạ khẽ gật đầu rồi đáp:

“Thiếp biết rồi, chàng đi đi…”

Sau khi nghe vợ mình trả lời xong, Tố Phong đã ngay lập tức phá không gian tiến về chốn ở của lão nhân kể chuyện.

Còn mẫu thân Tố Nhi, thì hướng về phía nhà bếp, chuẩn bị nấu nướng điểm tâm cho sáng này.

“----”

Cùng lúc này Vũ Thiên cũng đã đến trước phòng Ái Hoa rồi, nhưng vì trời vừa mới sáng nhân vật chính không biết tiên tử đã dậy chưa… Nên không biết phải làm sao đang đi đi lại lại trước phòng nàng, chưa dám gõ cửa vì sợ làm phiền nàng.

Tu vi của Ái Hoa Tiên Tử cũng đã có thể xếp vào hàng cường giả ở Thiên Phú Vị Diện, khi Vũ Thiên cách phòng mình năm mươi trượng nàng đã nhận ra rồi, nên đã sớm xuống giường chải lại một thoáng tóc của mình.

Chuẩn bị gặp mặt nam nhân này.

Nhưng chờ mãi không thấy Vũ Thiên gõ cửa, nên Ái Hoa chỉ còn biết ở trong phòng, nói vọng ra ngoài hỏi:

“Vũ Thiên công tử, không biết còn sớm như thế huynh đã đến tìm Ái Hoa rồi, không biết là có chuyện gì?”

Nói xong, nàng cũng mở cửa phòng của mình ra mời nhân vật chính của chúng ta vào trong.

Sau khi ngồi xuống bàn trà ở bên trong, Vũ Thiên mới hướng về nàng nói về ý định của mình khi đến nơi đây.

Nghe xong những gì nhân vật chính giảng, Ái Hoa khẽ cười rồi đáp:

“Việc này rất đơn giản… Công tử dùng trà trước một thoáng, đợi Ái Hoa vào trong lấy một số vật, rồi chúng ta cùng nhau đến bảo khố của thương hội lựa chọn một số đan dược cho đệ tử của huynh”.

Thấy Vũ Thiên gật đầu xong, Ái Hoa đã rất nhanh tiến sâu vào trong khuê phòng của mình, cầm lấy một cái chìa khóa và một quyển sổ sách ghi chép thu chi trên bàn trang điểm (đêm qua nàng bỏ quên trên đó, chứ bình thường nó luôn nằm trong trữ vật giới chỉ của mình) sau đó mới từ từ tiến ra ngoài.

Lúc này nghe theo lời của Tiên Tử, Vũ Thiên cũng hợp một ngụm trà trong ly được nàng rót cho mình, sau đó yên lặng chờ đợi.

Khoảng ba phút sau, Ái Hoa đã một lần nữa trở lại bên cạnh Vũ Thiên, tiếp đó cả hai cùng nhau rời khỏi phòng tiến về bảo khố của thương hội.

“----”

Cùng thời gian này, Tố Phong cũng đã đến chỗ ở của Huyễn Lão rồi…

Cái uy thế trên người nhạc phụ này của nhân vật chính, cũng làm cho người kể chuyện đang tắm nắng sớm và đám trẻ đang nô đùa bên cạnh ông ấy phát hoảng một thoáng.

Sau khi để bọn trẻ vào trong phòng xong, lão nhân mới hướng về vị cường giả vừa đến hỏi:

“Hội trưởng đêm qua ta đã nói rõ với người rồi, sau sáng ra ngài lại đến đây nữa?”

Nhận được câu hỏi từ Huyền Lão, Tố Phong mỉm cười nói:

“Ta có biện pháp vẹn toàn kỳ mỹ, không biến lão đầu tử có muốn nghe thử hay không?”

Nghe thấy câu trả lời từ phụ thân Tố Nhi, khiến lão nhân kể chuyện rất là hiếu kỳ hỏi:

“Ồ biện pháp gì? Hội trưởng có thể giảng giải chi tiết một chút có được hay không?”

Ngay khi lời của Huyễn Lão vừa dứt, Tố Phong đã ngay lập tức trả lời:

“Biện pháp là ta sẽ giúp lão kéo dài thọ nguyên, sau khi làm xong hết mọi việc vướng bận rồi hãy đầu quân cho Kinh Thiên Thương Hội của ta…

Như thế là có thể vẹn cả đôi đường”.

Nghe những gì phụ thân Tố Tố giảng, lão nhân kể chuyện có chút không tin, lắp bắp nói:

“Không… Không lẻ… Thương hội của ngài có cả đan dược kéo dài thọ nguyên?”

Nhận được câu hỏi này, Tố Phong vẫn giữ nguyên bộ dáng tươi cười đáp:

“Trước kia vị diện này thì thật sự không có dan dược kéo dài tuổi thọ, vì nguồn hàng của Thương Hội không đủ cung cấp đến các vị diện cấp thấp.

Nhưng khoảng mấy tháng trước hiền tế của chúng ta mới điều chế ra và ký gửi cho Kinh Thiên Thương Hội đấu giá.

Vì thế cho nên Thiên Phú Vị Diện đã chính thức có đan dược kéo dài sự sống!

Ta biết tin này tìm đến cái con rể này, hỏi mua được hai viên, ta có thể cấp cho Huyền Lão một viên và hoàn thành mọi hứa hẹn trong đêm trước, chi cần ngài đồng ý đầu quân cho Thương Hội là được”.

Nghe xong, lão nhân kể chuyện đã rất là động tâm, có bảy phần đồng ý rồi, vì có thể sống thì đâu ai muốn chết.

Nhưng một chút thanh tỉnh trong ý chí đã khiến ông ấy hướng về Tố Phong đặt ra một nghi vấn nữa:

“Không biết loại đan dược kia cho lão phu thêm bao nhiêu thời gian, nếu ít quá…”

Là người trong thương trường, phụ thân Tố Tố làm sao không hiếu ý tứ trong câu hỏi này của Huyễn Lão, cực kỳ vui vẻ trả lời:

“Năm năm, có thêm năm năm, nhiêu đó chắc đủ thời gian cho lão giải quyết tất cả rồi”.

Sau khi nhận được câu trả lời của Tố Phong, Huyễn Lão mất khoảng ba phút để cân nhắc, tiếp đó mới dứt khoát trả lời:

“Lão phu đồng ý, đợi sau khi an bài tốt cho đám trẻ lão đầu ta sẽ đến thương hội tìm ngài”.

“Được”.

Nghe thấy câu trả lời của ông ấy, phụ thân Tố Nhi đã kinh hỷ vạn phân, vì có thêm một trợ thủ đắc lực cho mình, công việc vung tay trưởng quỹ của bản thân tiến thêm một bước trong quá trình hoàn thiện.

Tiếp đó giao viên Bổ Thọ Dưỡng Nhan Đan vào tay Huyễn Lão, chính mắt nhìn thấy ông ấy phục dùng xong, mới cáo từ trở lại thương hội…

“----”

Trong thời gian vị hội trưởng này trở lại Kinh Thiên Thương Hội, thì tại nghị sự phòng trong khu nghỉ ngơi của các vị nguyên lão.

Độc Cô Yên Lan đang hướng về Độc Cô Hân hỏi:

“Đại nguyên lão chưa đầy một năm nữa là học viện bắt đầu cho một kỳ chiêu sinh mới, không biết chúng ta nên áp dụng hình thức khảo hạch và mức độ nào đây?”

Nghe tam viện tưởng hỏi vậy, Hân nguyên lão suy nghĩ một hồi rồi đáp:

“Lần này chúng ta sẽ mở ra tất cả hình thức khảo hạch và áp dụng mức độ địa ngục cho chúng”.

Đại nguyên lão giảng xong, Yên Lan không tin được hét lên:

“Hân nguyên lão người có nói nhầm không, như thế thì làm sao có viện sinh nào vào được học viện của chúng ta?”

Pé Cầu Kim Phiếu, Cầu Đề Cử, Cầu Ủng Hộ, Cầu Linh Thạch.

Nếu Có Sai Chính Tả Vui Lòng Để Lại Bình Luận Pé Sửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.