Vô Hạn Tế Đàn

Chương 49




Editor: Solitude

======

Trải qua mấy ngày vật lộn, sảnh tầng một đã không còn sạch sẽ ngăn nắp như lúc đầu, thi thể, gỗ và mảnh nhỏ của rìu được quét vào trung tâm, sàn nhà tràn đầy dấu vết sau khi đánh nhau, còn mấy cái hố lớn lơ là là sẽ rơi vào.

Mọi người không còn tâm trạng ăn sáng, tụ tập bên nhau thành một vòng.

Tháp Trấn Ác vốn không lọt sáng, đèn dầu trên cầu thang đảm đương công việc chiếu sáng đã tắt hơn nửa, dưới ánh sáng ảm đạm, sắc mặt của mỗi người đều không đẹp đẽ gì.

Tạ Ký và Giang Tễ Sơ dẫn theo Ngô Ưng khoan thai tới muộn, sau khi nhìn thấy Tạ Ký ai nấy đều vui vẻ, rồi nhìn thấy Ngô Ưng ở phía sau anh, nước liền nổ ầm ầm trong chảo dầu.

“Có chuyện gì thế, không phải pho tượng hùng ưng đã bị phá rồi sao?!”

“Tại sao Ngô Ưng chưa chết…”

“Nó không chết! Chúng ta không ra được!”

Tạ Ký đảo mắt về phía sau: “Tự hai người báo thù, hay là tôi giúp?”

Ngô Ưng rụt người sau lưng anh, Giang Tễ Sơ thì không để trong lòng.

Tạ Ký cười cười: “Được thôi.”

Anh thong dong điềm tĩnh tháo đồng hồ cất vào túi, đi đến trước mặt Phùng Dị: “Tối hôm qua là anh phá hỏng pho tượng Ngô Ưng, sáng nay còn hắt nước bẩn cho bạn của tôi?”

Phùng Dị từng chứng kiến thủ đoạn của Tạ Ký, sợ hãi về phía lui về phía sau: “Tôi không muốn giết nó! Tôi không cố ý! Bằng không tại sao tôi không thiêu hủy pho tượng!”

Tạ Ký nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải bởi vì xăng ở phòng chứa đồ, còn chìa khóa ở trong tay tôi?”

Phùng Dị còn muốn tiếp tục bào chữa cho mình: “Tôi… Tôi cũng vì tốt cho mọi người! Chẳng lẽ anh không muốn ra ngoài sao?!”

Tạ Ký: “Dám làm nên dám nhận, nếu sau khi ra tay anh thản nhiên thừa nhận, có lẽ tôi sẽ tôn trọng anh một chút.”

Anh dồn lực vào cánh tay, đấm vào bụng Phùng Dị, người sau lập tức bị anh đánh khom người ngã ngồi trên đất, khạc ra một đống dị vật chưa kịp tiêu hóa.

Tuy rằng cách làm ích kỷ ngu xuẩn, nhưng dù sao cũng có gan đi giết boss, Phùng Dị không nên trốn tránh trong đám đông đổ lỗi cho Giang Tễ Sơ phá hư pho tượng sau khi ra tay.

Anh ấy hả, vô cùng bênh vực người mình.

Phùng Dị nôn sạch sẽ những gì đã ăn buổi sáng, ôm bụng ngồi làm dịu, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.

Không ai dám tới dìu hắn, cũng không ai dám hỏi.

Còn chưa lấy lại hơi, Phùng Dị vừa có thể nói liền lên tiếng mắng Tạ Ký: “Mày giả nhân giả nghĩa gì ở đây! Không phải đều bị nhốt trong tháp không ra được sao!”

“Anh không ra được, không đại biểu tôi không ra được.” Tạ Ký chậm rãi đi đến bên cánh cửa, cong ngón tay gõ vào trục giữa cánh cửa vài cái, anh nghiêng đầu nói, “Ở đây đi.”

Chờ anh lùi lại một vị trí an toàn, Giang Tễ Sơ rút trường đao ra khỏi vỏ.

Ánh sáng lạnh lẽo vẽ ra một đường trắng thẳng đứng trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Làn gió nhân gian rót vào.

Trường đao đâm sâu trong kẹt cửa, cứ di động trái phải như vậy, cánh cửa mà mấy người hợp sức đẩy cũng không động đậy từ từ mở ra.

Bên ngoài tháp Trấn Ác, mây đen che trời, mưa không nặng hạt, nhưng cuồng phong thổi từng trận tiếp nhau, thổi cho rừng cây cách đó không xa ngã trái ngã phải, mọi người lập tức cảm nhận được giá lạnh ẩm thấp, vốn nên quay đầu về phòng, nhưng vì chờ đợi đã lâu nên không màng đang mặc quần đùi áo ngắn tay đã chen chúc đến cạnh cửa.

“Trời ơi! Cửa! Cửa!”

“Cánh cửa thật sự mở rồi!”

“Có phải chúng ta có thể sống tiếp không?!”

Tạ Ký lấy mấy cái ô đã chuẩn bị từ trước: “Trước hết mọi người ra ngoài đợi đi, trong tháp… Có thể sẽ khá nguy hiểm.”

Nhiễm Nguyên Phi phản ứng nhanh nhất: “Tên sát nhân chưa chết… Anh Tạ, bọn anh muốn đối phó tên sát nhân?”

Tạ Ký gật đầu.

Nhiễm Nguyên Phi: “Vậy bọn tôi có thể giúp gì không?”

Tạ Ký giao pho tượng Ngô Ưng cho Nhiễm Nguyên Phi: “Coi chừng đứa nhỏ này đi.”

Nói xong, Tạ Ký xoay người bước lên cầu thang.

Có lẽ là linh thể của tên sát nhân cảm nhận được gì đó, không khí bên trong tòa tháp trở nên xao động bất an, đặc biệt là sàn nhà tầng một, giống như có thứ gì có thể bò ra từ bên trong bất cứ lúc nào.

Anh chỉ làm như không chú ý đến, có Giang Tễ Sơ trông coi ở dưới, anh rất yên tâm.

Anh lên phòng tạp hóa ở tầng năm xách mấy thùng xăng, đổ lần lượt lên vách tường và lan can tháp Trấn Ác.

Khi đi ngang qua tầng sáu, Tạ Ký nghe thấy bên trong có âm thanh.

Không phải tiếng rên rỉ bên bờ vực sống chết, mà là một loạt thanh âm nhỏ vụn, khiến da đầu người ta tê dại.

Anh ý thức được chuyện gì có thể sẽ phát sinh, trở tay lấy chìa khóa treo bên cạnh và khóa chặt cửa.

Chờ đến khi anh chuẩn bị xong hết thảy, tiếng động phía dưới lầu cũng càng lúc càng lớn.

Tạ Ký đứng ở tầng thứ bảy gọi Giang Tễ Sơ: “Chuẩn bị xong chưa?”

Sau khi nhận được đáp án khẳng định, anh nhìn lại tháp Trấn Ác cổ xưa trang nghiêm lần cuối, tiện đà duỗi tay, không chút lưu luyến đẩy ngọn đèn dầu cuối cầu thang.

Đèn dầu trên cầu thang xoắn ốc như một chuỗi domino, hết chén này đến chén khác đổ xuống, mỗi lần xuống một tầng liền kéo theo một vòng lửa mới nối bằng xăng.

Tạ Ký túm dây thừng trượt xuống từ tầng bảy, dòng khí thổi bay mái tóc và vạt áo anh ra sau, khóe mắt đuôi mày anh tràn ngập tùy ý, ngọn lửa truy đuổi phía sau anh, giống như đôi cánh không ngừng giang rộng.

Đồng thời khi anh đáp đất, sàn nhà tầng một nổ ầm ầm, trung tâm trồi lên một con quái vật cao hai mét.

Đó đích thị là quái vật.

Thân thể ghép từ không biết bao nhiêu cổ thi thể, nơi nơi đều là mảnh vụn với màu sắc và kiểu dáng khác nhau, dưới lớp vải vụn lại là lốm đốm thịt thối lộ ra xương trắng, ghê tởm hơn chính là cánh tay nó cực thô, nơi nên mọc hai bàn tay thì mọc hai cái đầu một nam một nữ, miệng của bọn họ dài đến khó tin, đóng mở dưới sự điều khiển của quái vật, giống như hai cái càng cua quái dị.

Đầu quái vật lớn gấp ba người bình thường, đôi mắt gần sát trán, không có mũi, mỗi cái miệng đã chiếm nửa khuôn mặt, rõ ràng vị trí cổ họng chỉ còn một chuỗi xương cốt, nhưng nước bọt vẫn tràn ra khỏi miệng.

Tạ Ký và Giang Tễ Sơ đồng thời lui về phía sau một bước.

Chủ yếu là quá xấu.

Vừa hôi vừa xấu, mỗi một chỗ đều thách thức sức chịu đựng của con người.

Mấy người chạy ra ngoài đầu tiên cũng nhìn thấy tình hình bên trong tháp, từng người hít ngược khí lạnh.

“ĐM?! Đây là tên sát nhân?!”

“Chắc là đem giấu tất cả những người từng giết trước kia dưới sàn nhà, bây giờ khâu lại dùng?”

“Thế này cũng quá ghê tởm rồi?!”

Sắc mặt Giang Tễ Sơ phức tạp: “Lần trước tôi chịu đả kích tinh thần thế này là nghe Little Star ở nhà tang lễ.”

Tạ Ký: “Những lúc thế này đừng có công kích người nhà được không?”

“Xin lỗi, không kìm được.” Còn chưa dứt lời, Giang Tễ Sơ đã rút đao lao ra.

Tên sát nhân vung cánh tay, miệng của đầu trên tay cắn vào lưỡi trường đao.

Dù sao cũng là khâu thành từ thi thể người vô tội, Giang Tễ Sơ cố nén bản năng vung đao, lúc này Tạ Ký xách gậy gỗ đào đánh vào đầu gối cong của tên sát nhân, lần này anh dùng sức rất mạnh, thế nhưng chỉ đánh cho tên sát nhân lảo đảo, Giang Tễ Sơ nhân cơ hội nhảy lên đá vào đùi tên sát nhân, rút đao lui về phía sau.

Tên sát nhân kiêng kị ngọn lửa, bước nhanh ra khỏi tháp Trấn Ác.

Giang Tễ Sơ cắn răng đuổi theo sau, vung đao muốn chém đầu tên sát nhân, tên sát nhân nâng cánh tay lên chắn, cậu đang chờ thời khắc này, xoay cổ tay, chặt bỏ đầu nữ trên cổ tay của tên sát nhân.

Tên sát nhân ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, nhấc chân đá về phía Giang Tễ Sơ.

Kết quả nó còn chưa nhấc được nửa tấc, Tạ Ký đã xông lên dùng gậy gỗ đào đâm một đường bén vào vị trí gân chân của nó, tên sát nhân lập tức ngã nhào trên đất.

Mặc nước bùn văng tung tóe, Tạ Ký không lùi mà tiến, cắm một gậy vào ngực tên sát nhân.

Tên sát nhân giãy giụa kịch liệt, hiển nhiên một đòn này không đủ đủ trí mạng.

Tạ Ký nhanh chóng lui, Giang Tễ Sơ tiếp tục không kẽ hở, trường đao cắm vào miệng vết thương mà Tạ Ký thọc ra, cậu đá một cước vào cằm tên sát nhân, đá cái mồm to như bồn máu kia khép kín lại lần nữa, mượn lực khoét miệng vết thương thành một hình tròn đẹp mắt.

Rời khỏi tháp Trấn Ác, thực lực của tên sát nhân tăng mạnh, nó vẫn có thể chống đất đứng dậy mặc cho ngực bị đâm thủng, nó dậm mạnh xuống đất, đến cả tòa tháp cũng chấn động theo.

Đầu nam bên tay trái cắn một cây cổ thụ gần đó, hàm răng hãm sâu vào vỏ cây, trực tiếp nhổ bật gốc cây cổ thụ, rồi ném thẳng về phía hai người xuyên qua gió mưa giữa không trung.

Hai người song song lui về phía sau tránh, tên sát nhân đuổi kịp, xem cây làm kiếm đâm về phía Tạ Ký.

Tạ Ký xoay người tránh được, nhảy lên tấm bia đá có khắc ba chữ tháp Trấn Ác to bên cạnh, dồn lực dưới chân nhảy lên cao ôm mái cong của tháp, anh không dừng lại, mượn đà đá vào gáy tên sát nhân.

Đầu lâu của tên sát nhân lập tức bị anh đá lõm, chống cây cổ thụ mới không nằm sấp xuống.

Mà cây cổ thụ không chịu được trọng lượng của nó, răng rắc một tiếng vỡ làm đôi.

Tên sát nhân ném nửa thân cây vào Giang Tễ Sơ định đến hỗ trợ, nhân cơ hội cậu né tránh mà xoay người đánh về phía mái cong.

Mái cong không chịu nổi mà đổ vỡ, hoa văn hùng ưng được điêu khắc tỉ mỉ rơi rớt đầy đất.

Sau khi Tạ Ký đáp xuống tấm bia đá, chưa để anh đứng vững, tấm bia đá đã bị tên sát nhân đuổi theo đập nát.

Y như lời Ngô Ưng, cửa tháp Trấn Ác bị phá hỏng, lại bị đốt, sự khắc chế đối với tên sát nhân đang dần dần tan biến, thực lực của tên sát nhân bắt đầu trở về năm đó.

Tạ Ký: “Dẫn nó trở về!”

Tên sát nhân đã quen sử dụng rìu đôi, còn muốn rút hai cái cây coi như vũ khí, nhân lúc nó xoay người, Tạ Ký và Giang Tễ Sơ đồng thời xông lên trước, ăn ý nhấc chân đá vào bụng dưới của tên sát nhân.

Tên sát nhân bị đá bay khỏi mặt đất, ngã thật mạnh vào tháp Trấn Ác.

Cánh cửa bị thân thể khổng lồ của gã đập tan tành, hai bên thân tháp bên cạnh cũng nguy ngập nguy cơ.

Thấy hai người còn muốn vào bên trong, Nhiễm Nguyên Phi la lên: “Đừng đi vào!”

Mà hai người mắt điếc tai ngơ xông vào biển lửa, Tạ Ký nhặt dây thừng rơi ở tầng một vòng vài vòng trên cổ tên sát nhân, kéo dây thừng dưới chân phóng như bay lên cầu thang.

Khi tên sát nhân định túm sợi dây thừng, trường đao của Giang Tễ Sơ đánh xuống, chém xuống đầu nam còn lại, khớp xương cổ tay không có đầu của tên sát nhân giống hai ngó sen bị chặt, tơ máu sền sệt tơ ngưng tụ thành thực chất dài bám trên trường đao.

Giang Tễ Sơ thấy không lôi ra được cũng không cố lôi ra, kéo tơ máu vòng quanh cổ tên sát nhân, nhắm vào vị trí lan can đã cháy gãy ở tầng hai, mượn đống hỗn độn dưới đất nhảy lên tầng hai, không dừng lại mà chạy đến cầu thang.

Tạ Ký và Giang Tễ Sơ gặp lại ở cầu thang, một tấm ván gỗ bén lửa rơi từ tầng cao xuống, hai người cùng lúc nhảy ra, tên sát nhân bị kéo về phía trước xông lên, tấm ván gỗ không cho gì cản nện thẳng mặt nó.

Thủy tinh trong tháp không chịu được nhiệt độ cao đều vỡ vụn, cơn mưa mỏng manh không làm ngọn lửa yếu đi, ngược lại cuồng phong càng thổi càng dữ dội.

Cầu thang bị đứt gãy rách nát dưới trận chiến không khoan nhượng của bọn họ, tất cả đều đập vào người tên sát nhân, càng lúc càng càng nhiều tấm ván gỗ rơi xuống, tháp Trấn Ác lung lay sắp đổ.

Hai tay tên sát nhân vung lên, giũ ra vô số tia lửa.

Nhưng không để nó đứng thẳng, một cây gậy gỗ đào lại cắm vào vết thương trên ngực nó, đóng đinh nó trên mặt đất.

Một cây…

Hai cây…

Ba cây…

Tạ Ký và Giang Tễ Sơ hoàn toàn không cho nó cơ hội đánh trả, cắm hết gỗ đào còn lại vào khắp người nó, cắm nó thành một cái tiêu bản bất động.

“Đi!”

Hai người đồng thanh hô, rồi đồng thời lao về phía cánh cửa đang cháy.

Bọn họ chật vật trong mưa, không ngừng nghỉ chạy về phía trước, còn ra hiệu cho những người khác rút lui.

Sau khi mọi người lui đến khoảng cách an toàn, tháp Trấn Ác ầm ầm sập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.