Có người không tin cố chấp tiếp tục kéo cửa tòa tháp, nhưng bất kể dùng sức như thế nào, cánh cửa gỗ trang nghiêm cổ xưa kia cũng không hề xê dịch một phân.
“Sao lại thế này? Không phải tên sát nhân đã chết rồi sao?”
“Tại sao chưa trở về chủ thành?”
“Chuyện gì đã xảy ra? Chúng ta làm sai cái gì sao?”
Tạ Ký nhíu mày lại.
Cửa ải lần này không quy định rõ bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ gì, bọn họ chỉ có thể giết chết boss, hoặc là hoàn thành tâm nguyện của boss.
Bọn họ đã giải quyết tên sát nhân, nhưng không trở về chủ thành…
Hoặc là tên sát nhân chưa chết, hoặc là… nguyện vọng của Ngô Ưng không phải giải quyết tên sát nhân.
Anh xoay người, Ngô Ưng cúi đầu rụt cổ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay chân còn đang run rẩy.
Nhiễm Nguyên Phi chạy đến trước mặt Ngô Ưng: “Em này, bọn anh đã giải quyết xong tên sát nhân, làm sao mới có thể ra khỏi tháp?”
Ngô Ưng nghe vậy thì run lập cập, cậu bé dụi mắt, ngón tay dính nước ướt đẫm nhưng vẫn không chịu nói chuyện.
Những người khác phản ứng lại, lục tục đi đến vây quanh Ngô Ưng.
“Em này, có cần bọn anh làm gì nữa không?”
“Ngô Ưng, có phải em biết gì không?”
Tạ Ký đè lại một người vào cửa tức muốn hộc máu, nửa ngồi xổm trước người Ngô Ưng, nhẹ giọng nói: “Không phải sợ, Ngô Ưng, bọn anh chỉ muốn rời khỏi tòa tháp mà thôi, em biết cách để rời khỏi không?”
Nước mắt của Ngô Ưng liên tục lăn dài trên gương mặt: “Mọi người không đi được.”
Bầu không khí trong tòa tháp tức khắc chùng xuống.
Tạ Ký tính tình tốt tiếp tục nói: “Tại sao vậy?”
“Xin lỗi, xin lỗi…” Ngô Ưng, “Em cũng mới biết được sau khi nó chết, rằng nó đã dung hợp làm một với tòa tháp từ lâu, nó không giết chết được, nếu muốn hoàn toàn giết chết tên sát nhân, cần phải phá hủy tòa tháp, nếu không, nếu không cho dù mọi người hủy hoại bản thể của nó, linh hồn của nó vẫn còn trong tòa tháp, có thể thay đổi thể xác mới bất cứ lúc nào.”
Ngô Ưng nói được câu trước không ăn khớp với câu sau nhưng Tạ Ký nhanh chóng hiểu ra.
Mặc dù bọn họ thiêu hủy thể xác chân chính của tên sát nhân nhưng nó đã không tồn tại bằng thể xác từ lâu, linh hồn cùng tồn tại với tòa tháp.
Tạ Ký: “Vậy còn em? Em có hợp nhất với tháp không?”
Ngô Ưng: “Không có, em có thể cảm nhận được, không có.”
Nói cách khác, khi tòa tháp thành lập, vật liệu xây dựng kiến trúc có khả năng dung nhập một phần nào đó của tên sát nhân, còn Ngô Ưng làm linh đồng chỉ cần ở trong tháp là có thể trấn áp tên sát nhân.
Nếu muốn thật sự giải quyết tên sát nhân, cần phải thiêu hủy cùng cả tòa tháp.
Nhưng bản thân bọn họ ở trong tháp, căn bản không thể ra ngoài, thiêu tháp đồng nghĩa với đồng quy vu tận.
Đây là một ngõ cụt.
Ngô Ưng ngồi xổm trên đất, cũng không biết là tự trách hay sợ hãi, nước mắt không ngừng tuôn ra, đáng thương nói không nên lời.
Giang Tễ Sơ nghe tiếng khóc ồn ào, ánh mắt lướt qua từng gương mặt với biểu cảm khác nhau, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng.
Thế rồi, vết thương sau lưng cậu đột ngột đau âm ỉ.
Với mức độ khôi phục của vết sẹo và khả năng chịu đựng của cậu, đáng lẽ miệng vết thương hẹp dài dữ tợn kia không nên đem đến cho cậu quá nhiều kích thích, có lẽ đau đớn chỉ là do cậu tưởng tượng ra.
Sau khi vào tháp, bất an vận mệnh chú định cuối cùng cũng xảy ra, rõ ràng đang trong khốn cảnh, Giang Tễ Sơ lại cảm thấy tâm an lạ thường.
Bất kể máy chém có đau đớn đến đâu, nó cũng sẽ rơi xuống.
Thì ra là thế, Giang Tễ Sơ nghĩ.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tháp, ánh mắt xuyên qua cầu thang với ánh đèn dầu mập mờ, hai mắt bị chói hơi đau.
Cửa ải này, thì ra là thế.
Đỉnh tháp đen kịt có mấy cây xà gỗ đan xen, trong mắt cậu lại như gương mặt lộ vẻ khinh thường, nắm chắc thắng lợi.
Cậu điên cuồng vung trường đao, khấp huyết chất vấn từng câu, hết thảy chống cự đều là tốn công vô ích.
* Khấp huyết: khóc chảy máu mắt, ý nói đau khổ lắm.
“Ngươi nên nhận ra tình thế sớm hơn.”
“Đưa ra lựa chọn chính xác đi.”
Chúng nó kết bè kết phái, còn cậu lẻ loi một mình.
“Ầm ——”
Có người chịu không nổi bầu không khí ngột ngạt, đột nhiên đá văng cái ghế bành vốn đã tan nát, gỗ đập vào tường phát ra âm thanh trầm đục trầm trọng.
Mà Ngô Ưng vẫn còn khóc.
Giang Tễ Sơ có chút mờ mịt.
Tại sao Ngô Ưng lại khóc?
Chính nó đã lựa chọn, tại sao lại khóc?
·
Ở tầng một còn sót lại mùi khét do tàn lửa để lại, mọi người đưa Ngô Ưng về lại tầng bảy và tập trung tại một căn phòng trống nào đó ở tầng ba.
“Chúng ta không ra khỏi tòa tháp thì không có biện pháp hủy diệt tòa tháp, không hủy được tòa tháp thì không hoàn thành tâm nguyện của Ngô Ưng, bây giờ phải làm sao?!”
“Hôm nay là ngày thứ tư, không, đã là ngày thứ năm!”
“Nói cái đó thì có tác dụng gì, cho ông thêm năm mươi ngày nữa ông thì ông có cách chắc?”
“Có lẽ… Thật sự có cách…”
Ánh mắt mọi người tập trung vào Châu Báo, người nói rằng có cách.
Châu Báo do dự giơ tay chỉ chỉ trần nhà, anh ta không nói một câu nào, đáp án không cần nói cũng biết.
Trong trường hợp không có nhiệm vụ rõ ràng, muốn rời khỏi trạm kiểm soát, hoặc là hoàn thành nguyện vọng của boss… Hoặc là, giết chết boss.
Người có thể sống sót đi vào tầng thứ hai không ai là kẻ ngốc, ai cũng có thể nghĩ đến việc giết Ngô Ưng, nhưng quá vô nhân đạo, không ai chịu nói ra đầu tiên.
“Không được.” Nhiễm Nguyên Phi phủ quyết nói, “Vì cứu thôn dân mà Ngô Ưng tự nguyện bị nhốt trong tòa tháp, một mình trấn thủ tòa tháp hơn trăm năm, ngày đêm phải đối mặt với tên sát nhân hung tàn, cậu bé chưa từng làm chuyện xấu, chưa từng hại người.”
Châu Báo: “Vậy cậu nói phải làm gì?!”
Có người nói tiếp nói: “Chúng ta phân tích tên của cửa này chút đi, tòa tháp · biên giới, biên giới chỉ Ngô Ưng và tên sát nhân, tôi tin mọi người có thể đọc được ác ý của Tế Đàn đối với boss của cửa ải này từ hai chữ ‘biên giới’, có lẽ cửa này là muốn giết Ngô Ưng…”
“Vậy không phải mất nhân tính sao? Nếu để rời đi phải giết Ngô Ưng thì có khác gì tên sát nhân?”
“Chuyện Tế Đàn làm thì có nhân tính sao? Nó bắt chúng ta phải đối mặt với quái vật càng ngày khủng bố hơn và tử vong có thể buông xuống bất cứ lúc nào mỗi ngày, theo phong cách của Tế Đàn, mất… Mất nhân tính mới là biện pháp sống sót.”
“Nhưng chúng ta là người! Không phải quái vật!”
“Đã đi đến tầng thứ hai rồi, sao mấy người còn không nhận rõ tình thế! Quan trọng là sống sót! Sống sót! Ở bên ngoài mấy người có cha mẹ, bạn bè không? Không muốn trở lại hiện thực thái bình sao? Giả nhân giả nghĩa ở chỗ này có ích lợi gì! Ngô Ưng nó cũng không phải người, nó đã là quỷ, là boss!”
“Nhưng…”
“Có năng lực làm việc tốt gọi là thiện lương, không có năng lực làm việc tốt gọi là ngu xuẩn! Nếu có biện pháp khác để rời khỏi cửa này, tôi cũng không muốn chọn giết cậu bé đó, nhưng bây giờ bản thân chúng ta đã khó giữ!”
Mọi người cãi nhau ỏm tỏi, Nhiễm Nguyên Phi đập mạnh bàn một cái: “Được rồi! Cãi nhau ở chỗ này được cái gì, dù Ngô Ưng có nhỏ thế nào cũng là boss của trạm kiểm soát, ngay cả khi chúng ta thật sự muốn xuống tay với nó, ai dám chắc có thể đối phó với nó được? Anh đối phó được không? Hay là cô? Còn anh nữa!”
Cậu ta thở hổn hển, ánh mắt đảo qua lại giữa Tạ Ký và Giang Tễ Sơ, quyết định chọn Tạ Ký dễ giao lưu: “Anh Tạ, anh nói xem phải làm gì?”
Tạ Ký trầm giọng nói.
“Tôi không ủng hộ việc ra tay với Ngô Ưng, cậu bé không có lỗi.”
“Tôi cũng không cho rằng đánh mất nhân tính chính là tất cả phương pháp thông qua trạm kiểm soát của Tế Đàn, không ai có thể chứng minh điều này, nhìn theo cách khác, nếu thật sự rời đi bằng phương pháp này, tính cách con người sẽ có sự thay đổi cực lớn, thế giới hiện thực có pháp luật, có đạo đức, sau khi trở về sẽ hoàn toàn không thể hòa nhập xã hội.”
“Huống chi dù có muốn giết Ngô Ưng thì giết thế nào? Phá hỏng pho tượng sao? Tên sát nhân cũng là trạng thái linh thể không thể tìm được, hậu quả phá hỏng pho tượng trấn áp tên sát nhân chỉ càng không dám tưởng tượng.”
“Vẫn còn thời gian hai ngày, chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác, có lẽ còn có chỗ nào có thể sống.”
Chân của Trịnh Duyệt chưa lành hẳn, cô ấy khập khiễng đứng cùng Tạ Ký: “Tối hôm qua tên sát nhân giết hai người bạn của tôi, là anh Tạ đã cứu tôi, hơn nữa thực lực của anh Tạ mấy ngày nay mọi người cũng thấy đó, tôi tin anh Tạ, cũng nghe theo anh Tạ.”
Châu Báo tức giận khịt mũi: “Linh hồn của tên sát nhân còn ở trong tháp, ai có thể bảo đảm người chết đêm nay không phải mình? Huống chi ngày đầu tiên chết một người, ngày thứ hai chết hai người, ngày hôm qua nếu không có họ Tạ thì đã chết ba người, nói không chừng hôm nay sẽ chết bốn, đến ngày mai còn không đủ người để tên sát nhân giết!”
Tạ Ký: “Đêm nay chúng ta chia thành nhiều người ở cùng nhau, nếu tên sát nhân thật sự tới thì giết gã một lần nữa.”
Sau khi nói xong, anh nhìn Giang Tễ Sơ đang ôm đao đứng dựa tường, từ sau khi phát hiện không thể rời khỏi trạm kiểm soát, Giang Tễ Sơ chưa từng nói một câu.
Anh bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Ngay sau đó, Giang Tễ Sơ với gương mặt lạnh lùng xa cách, giọng nói không một tia dao động: “Tạ Ký, Ngô Ưng không phải người, nó là boss trạm kiểm soát.”
Tạ Ký đã trau dồi đạo lý đối nhân xử thế đến trình độ nhất định, không thể hiện hỉ nộ ra ngoài đã trở thành tố chất cơ bản nhất.
Nhưng giờ khắc này trong mắt anh có chút sững sờ.
Vừa rồi mấy người có thảo luận kịch liệt đến đâu cũng không lay động được Tạ Ký, mỗi người đều có lý do của mình, lựa chọn của mình.
Nhưng Giang Tễ Sơ thì khác.
Anh không đoán được, Giang Tễ Sơ lại muốn dựa vào việc giết Ngô Ưng để qua cửa.
Tạ Ký nhanh chóng tự hỏi lý do của Giang Tễ Sơ.
Đúng rồi, Giang Tễ Sơ từng đến tầng thứ bảy, dọc đường đã gặp quá nhiều sinh ly tử biệt, đồng đội, anh trai đều chết trong tay boss, Giang Tễ Sơ hận boss, bất kể Ngô Ưng có vô tội hay không thì cũng là boss của cửa này.
Anh hiểu đạo lý ‘chưa trải qua nỗi khổ của người khác, đừng khuyên người khác thiện’, nhưng anh vẫn cảm thấy, Giang Tễ Sơ không giống vậy.
* Đại ý đạo lý đó là: đừng dễ dàng phỏng đoán hay chỉ trích người khác, đừng xem mình là thánh nhân, học cách tôn trọng cuộc sống của mỗi người, nếu không thật sự tất yếu thì đừng xen quá nhiều vào.
Tạ Ký: “Giang Tễ Sơ, không thể đánh đồng boss trạm kiểm soát, ngẫm lại Ann của cửa trước xem.”
Giang Tễ Sơ lắc đầu: “Mục tiêu của tôi chỉ có một, đó chính là anh sống sót ra ngoài.”
Ánh mắt của mọi người nhất thời trở nên cổ quái.
Tạ Ký không quan tâm đến suy nghĩ của những người khác: “Tôi hiểu, nhưng ở ải này, chúng ta vẫn có thể nghĩ đến cách khác. Thử nghĩ xem anh cậu, anh ấy sẽ hy vọng cậu báo thù cho mình bằng cách này sao?”
Khoảnh khắc nghe thấy Tạ Ký đề cập đến anh mình, trong lòng Giang Tễ Sơ chấn động, cậu không biết là ánh mắt kinh ngạc của Tạ Ký hay là đau đớn cuồn cuộn đến từ phía sau lưng lại ập đến, nó khiến cậu khó thở, cổ họng khô khốc thậm chí không nói nên lời.
Tạ Ký vẫn đang đợi câu trả lời của cậu.
Giang Tễ Sơ cắn răng nói: “Tạ Ký! Anh cho rằng năm đó khi Ngô Ưng đồng ý không nghĩ đến hậu quả sao? Là nó tự nguyện!”
Cậu nói rồi mở cửa phòng, còn chưa đi được mấy bước đã bị Tạ Ký giữ cánh tay: “Cậu đi đâu?”
“Đừng cản tôi, Tạ Ký, anh có tương lai xán lạn, cha mẹ em trai bạn bè của anh đều đang đợi anh! Nghĩ đến bọn họ đi!” Giang Tễ Sơ, “Tôi sẽ tự chịu hết mọi trách nhiệm, sẽ không làm bẩn tay anh, tránh ra!”
Không chịu cố gắng đã vội vàng giết Ngô Ưng và đưa ra lựa chọn trong phút cuối cùng, là hai kiểu khái niệm.
“Giang Tễ Sơ, cậu bình tĩnh đã!” Tạ Ký xoay người Giang Tễ Sơ lại, ánh mắt hai người đột nhiên nhìn thẳng vào nhau, “Ngô Ưng không tự nguyện, nó bị bắt tự nguyện, không ai tình nguyện bị nhốt trong tòa tháp nát không thấy ánh sáng mặt trời và làm bạn với tên sát nhân cả.”
Anh đè chặt Giang Tễ Sơ: “Tôi biết cậu lo rằng ải lần này có gì ngoài ý muốn, muốn nhanh chóng kết thúc, cũng biết cậu hận boss, nhưng Giang Tễ Sơ, bình tĩnh, cậu không phải là người như vậy.”
Giang Tễ Sơ: “Anh biết cái gì?! Anh cũng có em trai! Nếu Tạ Tuyền…”
Nói được một nửa cậu đột nhiên nhận ra điều bất ổn, lập tức kìm lại câu nói kế tiếp.
Tạ Ký nắm lấy cơ hội: “Chúng ta vẫn còn hai ngày, cho tôi thêm chút thời gian, Giang Tễ Sơ, đừng để bản thân phải hối hận.”
“Một ngày, Tạ Ký, chỉ ngày mai.” Giang Tễ Sơ vung tay hất Tạ Ký ra, bước đi về hướng hành lang trong, đi đến cửa phòng bọn họ thường ở, rẽ hướng khác, vào căn phòng đối diện.