Tác giả: Hải Để Dật Văn
Editor: Solitude
======
Bắt lấy điểm yếu sợ gỗ đào của rìu to, Tạ Ký bắt chước cái rìu đánh nó đến phách thiên cái địa.
* Phách thiên cái địa: chọc thủng trời, che lấp đất, chỉ thanh thế to lớn.
Trong lúc đó rìu to cũng muốn đánh trả, ngặt nỗi dù là né tránh hay công kích Tạ Ký cũng giỏi, căn bản không cho rìu to cơ hội lợi dụng sơ hở.
Tình thế đảo ngược hoàn toàn, vừa rồi là rìu to truy sát Tạ Ký khắp tòa tháp, hiện tại là Tạ Ký xách gậy gỗ đào đập đánh đuổi theo rìu to!
Anh và Giang Tễ Sơ ép rìu to vào góc, hai cái rìu to vài phút trước còn người chắn giết người Phật chắn giết người giờ co rúm lại một chỗ, như là thứ đáng thương bị con người vứt bỏ.
Tạ Ký dùng gậy gỗ cuối cùng chọc vào thân hai cái rìu chồng lên nhau, để nó trên mặt đất.
Còn pho tượng hùng ưng trên đỉnh tòa tháp cuối cùng cũng được lấy ra khỏi gầm tủ, Nhiễm Nguyên Phi gọi xuống bọn họ: “Anh Tạ! Đã đặt lại rồi!”
* Hùng ưng: chim ưng đực.
Tạ Ký bất đắc dĩ, nếu thật sự dựa vào đám Nhiễm Nguyên Phi bọn họ cũng đã lạnh.
Rìu to bị chế phục từ trên lầu xuống dưới lầu không còn rung động nào, Tạ Ký khom lưng nhặt rìu lên.
Khá là nặng.
Anh nhìn xung quanh, thắc mắc hỏi: “Thứ này từ đâu ra?”
Tầng một của tòa tháp nhìn một vòng là có thể xem xong, mười bốn gian phòng cho khách ở tầng hai ba đều có người, nếu muốn phát hiện đã sớm phát hiện, tầng bốn năm sáu bảy còn lại bọn anh cũng đã dạo qua, căn bản không thấy chiếc rìu nào.
Xét thấy việc xách hai thanh rìu leo cầu thang hơi ngớ ngẩn, Tạ Ký chia một cái cho Giang Tễ Sơ, lại tìm cái túi bỏ vào không ít gỗ vụn khi tước gậy gỗ, hai người sóng vai đi lên đỉnh tháp.
Nếu rìu to sợ gỗ đào, vậy thì đặt lên bàn con làm bằng gỗ đào ở tầng trên cùng là thích hợp nhất.
Thấy bọn họ bình an vô sự, còn cầm rìu to trong tay, những người khác vừa mừng vừa sợ, lần lượt chạy xuống từ tầng trên cùng nghênh đón bọn họ.
“Anh Tạ! Ban nãy anh ngầu đét!”
“Anh Tạ, cảm ơn anh, nếu không tôi chắc đã bị cái rìu này bổ làm đôi rồi!”
“Người anh em này cũng mạnh vãi!”
Giang Tễ Sơ vẫn không đổi sắc mặt, chỉ im lặng đi qua đám người đặt rìu lên trên bàn con làm bằng gỗ đào.
Tạ Ký khách khí ứng phó với mọi người hai câu, cũng đặt rìu mình cầm lên đó, lại lấy vụn gỗ từ trong túi rải đều lên hai cây rìu to.
Tiểu Tôn, người không cẩn thận làm rơi pho tượng xuống dưới tủ đến xin lỗi Tạ Ký: “Xin lỗi anh Tạ, nhưng vừa rồi thật sự có cái gì đâm tôi!”
Tạ Ký không cảm thấy Tiểu Tôn nói dối.
Đến cái bóng của con quỷ trong tòa tháp cũng khó phát hiện, lén đâm Tiểu Tôn cũng là chuyện bình thường.
Tạ Ký: “Gỗ đào có tác dụng khắc chế tên sát nhân và rìu, tôi đề nghị mọi người tước thêm mấy cây gỗ, tốt nhất là ôm bên mình cả đêm để phòng thân.”
Mọi người cảm thấy có lý, cho nên thôi lang thang khắp nơi, tụ tập đến phòng chứa đồ tìm gỗ đào, còn bàn nhau lấy gỗ thừa làm thành dao găm gì đó cho tiện mang theo.
Xung quanh lại trở về thanh tịnh, Tạ Ký nói với Giang Tễ Sơ: “Chúng ta cũng đi tước hai cây.”
Giang Tễ Sơ suy nghĩ nói: “Tôi một mình đi tước gỗ, anh đi tìm Ngô Khang.”
Tạ Ký: “Cậu muốn để ông ta tìm sách.”
Giang Tễ Sơ: “Ừ.”
Tạ Ký và Giang Tễ Sơ đã đi qua hai trạm kiểm soát, dù rằng anh vẫn chưa rõ về lai lịch bối cảnh của Giang Tễ Sơ, nhưng cũng có hiểu biết nhất định về tác phong hành sự của người này.
Trong ải lần này, Giang Tễ Sơ quá chủ động.
Rõ ràng không thích nói chuyện với người khác, còn tránh né chốn đông người, thế nhưng đã giao dịch với người khác ở sảnh vào buổi sáng, tước bỏ phần thô của gỗ đào, đổi lại người khác giúp bọn anh mài giũa đánh bóng.
Bây giờ lại chủ động muốn tách ra hành động.
Tạ Ký: “Cậu bị sao đó?”
Giang Tễ Sơ nghe không hiểu: “Bị sao cái gì?”
Tạ Ký: “Từ sau khi vào trạm kiểm soát này, cậu có vẻ rất vội vàng.”
Giang Tễ Sơ lặng im một lát, xoay người nhìn về phía cửa sổ duy nhất trên tầng bảy.
Trên tấm kính màu xanh ngọc bích là dòng nước chảy không dứt, gọt bỏ một nửa ánh nắng vốn không sáng ngời, khí lạnh len lỏi vào trong phòng qua khe cửa sổ, khiến cho môi cậu nhạt hơn bình thường.
Sau một lúc lâu, Giang Tễ Sơ nhỏ giọng nói: “Có thể là ghét trời mưa, mưa ở Tế Đàn, không lúc nào may mắn.”
Tạ Ký: “Ở thôn Ngưu Gia cũng thường hay mưa.”
Giang Tễ Sơ: “Khi đó tôi bị thương quá nặng, nào có tâm tình để ý mưa hay không.”
Tạ Ký: “Chỉ vậy thôi?”
Giang Tễ Sơ hỏi lại: “Còn có thể vì cái gì?”
Đổi thành người có chút mắt nhìn, cho dù không tin lý do thoái thác của Giang Tễ Sơ thì cũng sẽ không truy hỏi nữa.
Nhưng khi Giang Tễ Sơ đang định rời đi thì bị Tạ Ký kéo lại, Giang Tễ Sơ theo bản năng giãy giụa xoay người, vừa lúc lưng đụng phải cánh cửa đóng lại một cái ‘bịch’.
Tạ Ký lui về phía sau nửa bước tạo một khoảng cách không xa không gần để giảm bớt cảm giác áp bách, anh khoanh tay đứng: “Giang Tễ Sơ, trong mắt cậu, chúng ta bây giờ có quan hệ gì.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Ký, Giang Tễ Sơ nói một cách không chắc chắn: “Đồng đội bất hạnh bị ép vào cùng một đội ngũ?”
Tạ Ký có thể đoán được câu trả lời của Giang Tễ Sơ, nhưng vẫn bị tổ chức ngôn ngữ của đối phương làm cho nghẹn họng, cũng may tố chất tâm lý của sếp Tạ luôn vững vàng: “Chỉ là đồng đội bị ép buộc, khi Trương Minh muốn giết tôi, tại sao cậu lại tình nguyệt xả thân cứu tôi?”
Anh đã từng hỏi Giang Tễ Sơ vấn đề này, lúc đó Giang Tễ Sơ nói là phản ứng theo bản năng.
Con người sẽ theo bản năng chìa tay giúp đỡ khi nhìn thấy người xa lạ ở trong tình huống nguy hiểm, nhưng loại bản năng này phần lớn bị hạn chế dưới tiền đề bản thân được an toàn.
Thấy một người xa lạ qua đường, sắp sửa bị xe đâm, có khả năng bạn cũng sẽ thuận tay kéo người ta lại.
Nhưng nếu biết rõ đồng thời khi kéo về sẽ sinh ra quán tính, đưa bản thân vào phạm vi của vụ tai nạn xe cộ thì sao?
Huống chi đó là quá trình vô cùng ngắn ngủi, đại đa số mọi người đều không kịp phản ứng.
Ngay cả khi có thể phản ứng, cũng hoàn toàn không kịp suy xét mà phát thiện tâm, con người đều xu lợi tị hại.
Nếu bạn đang đi trên một con đường đông đúc, bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện tên hung thủ cầm dao giết người, dũng cảm lắm cũng chỉ đẩy hung thủ ra, chứ không phải đỡ nhát dao cho người xa lạ.
Cảm xúc và lý trí, thậm chí bản năng của bạn cũng sẽ ngăn cản bạn tìm chết thay cho một người xa lạ.
Anh chưa bao giờ tin tưởng lời giải thích ‘theo bản năng’ của Giang Tễ Sơ, nhưng khi đó Giang Tễ Sơ vừa bị thương, anh không thể không biết tốt xấu mà dò hỏi tới cùng.
Hiện tại có thời gian, thời cơ cũng thích hợp, lại không người khác ở đây, vì vậy phải hỏi rõ ràng.
Tạ Ký cho rằng Giang Tễ Sơ sẽ lảng sang chuyện khác giống như trước đây, hoặc bịa ra lời giải thích mơ hồ.
Nhưng Giang Tễ Sơ không suy nghĩ lâu, hỏi ngược lại: “Tạ Ký, khi anh hỏi tôi vấn đề này, anh đoán tôi sẽ cho đáp án như thế nào?”
Giang Tễ Sơ lùn hơn anh mấy cm, để đối diện với anh phải hơi ngước mắt lên.
Từ góc độ ngước mắt nhìn nhỏ này, Tạ Ký cảm nhận được sự khác thường không che lấp khác.
Từ trước đến Giang Tễ Sơ không thích nói chuyện, chỉ khi anh hỏi về tình hình trạm kiểm soát và tế đàn thì mới nói thêm vài câu, tựa như bách khoa toàn thư chỉ hiện ra nội dung khi chủ động nhập tìm kiếm, tính cách cực kỳ nhạt nhẽo, giống như trường đao trong tay, sẽ không ra khỏi vỏ trừ khi tất yếu.
Hiện giờ có một chút công kích ngầm trộn lẫn trong lời nói, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Không đợi Tạ Ký trả lời, Giang Tễ Sơ lại nói.
“Bởi vì tôi biết anh mù nhạc, không có vị giác, nên anh nghi ngờ tôi quen biết với bạn của anh.”
“Vậy anh cảm thấy tôi chịu liều mình cứu anh, là vì cái gì?”
“Hỏi theo cách khác, anh sẽ đỡ đao cho ai?”
Tạ Ký không chút do dự: “Người nhà.”
Cha mẹ của anh hoàn thuận, đối xử với anh rất tốt, anh và hai em cũng rất thân, khi gia đình gặp nguy hiểm, thân tình sẽ vượt qua bản năng xu lợi tị hại.
Cũng vì nguyên nhân đó, anh không nghĩ ra lý do Giang Tễ Sơ cứu mình.
Giang Tễ Sơ tiếp tục nói: “Cha mẹ của tôi đều đã chết, chỉ có anh tôi tình nguyện đối xử tử tế với tôi, nhưng vì Tế Đàn mà anh ấy… Đối với tôi mà nói, ý nghĩa tồn tại duy nhất chính là báo thù cho anh ấy.”
Tạ Ký khó hiểu: “Nó có liên quan gì đến tôi?”
Một lát sau, lông mi của Giang Tễ Sơ run lên: “Bởi vì tầng thứ bảy có hạn chế rất lớn với tôi.”
Tạ Ký nhạy bén phát hiện vấn đề trong lời nói: “Là nhằm vào nhân số, hay là nhằm vào cá nhân cậu?”
Giang Tễ Sơ: “Cá nhân tôi.”
Những ngày đêm vật lộn sinh tồn trong Tế Đàn, tiếng rên rỉ của người thân cận khi hấp hối, từng đôi mắt căm hận, trào phúng, ghê tởm từ trong bóng đêm vô tận.
Đồng đội của cậu lần lượt bỏ cậu đi, chỉ để lại một mình cậu rủ xuống đôi tay nhuốm đầy máu tươi của đồng đội, đơn độc lẻ loi tại nơi địa ngục đầy tội ác này, không thể sống, càng không thể chết.
Giang Tễ Sơ yên lặng nhìn Tạ Ký.
“Sự ràng buộc của sổ sinh tử từ ải tân thủ quả thật là ngoài ý muốn, nhưng trong quá trình ở chung, tôi xác định anh là ứng cử viên không tồi.”
“Rất nhiều người bởi vì sợ hãi, mà lựa chọn an nhàn sống tạm ở chủ thành Tế Đàn, nhưng anh thì khác, Tạ Ký, ngoại trừ thân thủ và đầu óc xuất sắc, tôi tin anh sẽ không sợ Tế Đàn, anh sẽ rời đi không màng bất cứ gian nan hiểm trở nào.”
“Tầng thứ bảy rất đặc thù, tôi có thể cung cấp hỗ trợ cho anh tất cả những gì mình có thể, chỉ cần anh có thể thông qua tầng thứ bảy. Mà quá trình anh thông qua tầng thứ bảy, cũng chính là quá trình báo thù của tôi.”
“Tạ Ký, anh là người làm ăn, hẳn anh hiểu khi mục tiêu nhất trí đến cao nhất, quan hệ của chúng ta sẽ càng bền chặt, anh không cần lo lắng việc tôi sẽ phản bội, chùn bước. Mọi hành động của tôi đều có lợi cho anh.”
“Đối với anh mà nói, anh chỉ lời không lỗ.”
Trong lòng Tạ Ký trầm xuống.
Giọng nói của Giang Tễ Sơ đều đều, gần như thờ ơ phân tích lợi và hại, đặt mình vào vị trí có thể giao dịch, có thể hy sinh bất cứ lúc nào, chỉ cần có thể đạt được mục đích, không tiếc bất cứ điều gì.
Nói trắng ra là Giang Tễ Sơ như đang nuôi dưỡng, bởi vì tầng thứ bảy sẽ có điều hạn chế, bản thân không giải quyết được phiền toái của tầng thứ bảy, nên đặt hy vọng vào anh, mượn tay anh báo thù.
Trên cơ sở này, có thể nói anh có một bách khoa toàn thư của Tế Đàn cộng thêm một đồng đội cao cấp không chút tốn kém.
Nhưng anh lại có một sự bất đắc dĩ không nói nên lời.
Tạ Ký: “Tôi còn tưởng chúng ta đồng sinh cộng tử lâu như vậy, ít nhiều gì cũng xem như bạn bè.”
Thường nói người trời sinh có nụ cười bên môi đều có tướng đa tình, nhưng Tạ Ký lại thiếu một chút đa tình, khi cố ý thu khí thế sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy gần gũi và tin phục.
Giờ phút này trên mặt anh vẫn mang nụ cười nhẹ, khóe mắt hơi rũ xuống, không trách cứ, không thất vọng, chỉ lẳng lặng nhìn Giang Tễ Sơ.
Bị ánh mắt đó nhìn, trái tim Giang Tễ Sơ như bị một bàn tay to vô hình nắm chặt, siết cậu khó thở.
Ngón tay cậu vô thức nắm thật chặt trường đao, hoa văn in sâu vào da thịt.
Tạ Ký không bỏ sót động tác nhỏ của Giang Tễ Sơ, khi Giang Tễ Sơ mấp máy môi, sắp nói chuyện, anh bỗng ra vẻ lý giải, lên tiếng cắt ngang: “Cậu ghét tôi à?”
Giang Tễ Sơ lập tức phản bác: “Tôi không có!”
Tạ Ký xoay người, hơi dựa người lên ván cửa, phối hợp với vẻ mặt của anh, động tác dựa vào cánh cửa càng giống như tự sa ngã mà vứt bỏ bản thân: “Tôi hiểu mà, cậu có thân thủ và ngoại hình xuất chúng, lời nói khí chất cũng không giống người nghèo, còn là sinh viên đến từ trường đại học nổi danh, đang là lúc phong hoa chính mậu, dù đã vào tế đàn, mới mười chín tuổi đã có thể lên đến tầng thứ bảy, có đạo cụ cấp cao tùy thân, đi đến đâu cũng sẽ là tiêu điểm khiến người chú ý.”
* Phong hoa chính mậu: lúc thanh xuân tỏa sáng, phong thái động lòng người và tài hoa hơn người, tràn đầy hứa hẹn.
Anh ‘ôi’ một tiếng, tiếp tục nói: “Tôi lớn hơn cậu bảy tuổi, bề ngoài chỉ là một phú nhị đại không có gì nổi bật, bên trong có tiền mà chẳng dùng được, còn có tâm lý đồng tình mà cậu cảm thấy ấu trĩ, cậu ghét tôi cũng là bình thường.”
Khổ nhục kế của Tạ Ký lộ rõ ràng, cố tình Giang Tễ Sơ là người da mặt mỏng, có thể nói là đúng bệnh hốt thuốc.
Giang Tễ Sơ cắn răng hàm sau: “Tôi không có, có ghét cũng là anh ghét tôi!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Giang Tễ Sơ liền biết mình lỡ lời, ảo não muốn tìm nơi nào đó để bình tĩnh, nhưng Tạ Ký vừa vặn dựa vào cửa, chặn kín lối ra.
Tạ Ký giơ tay nắm lấy cổ tay đang định dùng sức kéo cửa của Giang Tễ Sơ: “Tại sao lại cho rằng tôi sẽ ghét cậu?”
Giang Tễ Sơ thấy không thoát được, bèn quay sang nhìn anh như cảnh cáo: “Tạ Ký, trước đây cũng có người nói với tôi lời như vậy, anh biết sau đó thế nào không?”
Ánh đèn trên tầng bảy tập trung trên trần nhà phía sau Giang Tễ Sơ, ánh sáng chỉ có thể chiếu thẳng, do đó khiến hơn phân nửa khuôn mặt cậu chìm trong bóng đêm, mày cậu nhăn lại, ngũ quan đều vì đó trở nên sắc bén.
“Tôi không biết.” Tạ Ký không buông tay, anh nhìn thẳng vào mắt Giang Tễ Sơ, chỉ thả lỏng bả vai, điều chỉnh bản thân đến trạng thái trông ôn hòa nhất, “Giang Tễ Sơ, tôi không biết trước kia cậu đã trải qua cái gì, nhưng cũng không nhất thiết phải đặt lên người tôi.”
Anh tiếp tục nói.
“Tôi sẽ không phản bội, cũng sẽ không bỏ cậu đi.”
“Tương lai còn một chặng đường rất dài, bất kể là vì mục tiêu của chúng ta, hay là vì ngày tháng ở chung thoải mái hơn, cậu cũng có thể thử tin tưởng tôi thêm một chút, có chuyện gì cũng có thể nói với tôi, chứ đừng lựa chọn tự mình gánh vác.”
Giang Tễ Sơ sững người tại chỗ, nhất thời không biết nên có phản ứng gì.
Còn Tạ Ký không một hai phải nhận được đáp án, anh hiểu không thể ép người quá đáng, chủ động tránh đường: “Cùng đi tìm Ngô Khang trước đi, sau đó chúng ta lại đi tước gỗ, vẫn kịp.”