Vô Hạn Phong Lưu

Chương 57: Tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá




Vẫn như mọi năm khi mà Trần Thịnh lại mang theo Elize đến thăm Norbert. Do chưa đến tuổi trưởng thành để có thể sử dụng hệ thống mạng độn thổ của Anh quốc, nên Trần Thịnh cùng Elize cưỡi chổi đến hòn đảo phía bắc nơi Norbert sinh sống.

Cũng đã gần được hai tuổi, Norbert hiện tại đã dài đến bảy mét. Theo như bình thường, thì kích thước tối đa của một con rồng trưởng thành là mười mét, hiện tại Norbert chỉ vừa vặn trưởng thành thôi, vẫn còn khả năng to lớn thêm nữa. Suốt thời gian qua Trẫn Thịnh vẫn luôn cho người đưa thức ăn đến cho nó, nhưng từ nay, khi đã được hai năm tuổi thì Norbert có thể tự lập không cần cung cấp thức ăn cho nó nữa.

Tuy nhiên Trần Thịnh vẫn phải cung cấp một lượng khoảng phân nửa khẩu phần ăn của Norbert, để tránh chuyện anh chàng đói quậy tung lên thì quá nguy hiểm. Muggle hiện tại đã rất hiện đại, không phải như thời trung cổ nữa, cho vài chiếc F-15 đến thì Norbert sẽ thành món rồng nướng ngay.

Chơi với Norbert một ngày, Trần Thịnh liền quay lại lâu đài, cụ Dumbledore gọi hắn về vì các nghiên cứu của cụ về quyển nhật ký của Riddle. Trần Thịnh có thể đơn giản nói ra hết, nhưng hắn lo lắng bị nghi ngờ, và chủ thần hạn chế, không biết có bị trừ điểm hay tiêu diệt gì đó không nữa, rất nguy hiểm. Chỉ cần gợi ý là được rồi.

Tại văn phòng hiệu trưởng, Trần Thịnh đang cùng cụ Dumbledore và giáo sư Snape nói chuyện với nhau về các trường sinh linh giá của Voldemort.

“Quyển nhật ký là ký ức năm mười sáu tuổi của chúa tể hắc ám, như vậy, khi hắn ra trường, hắn sẽ làm thêm nhiều trường sinh linh giá khác. Tại quê nhà của hắn có thể giấu một cái, hắn là kẻ thừa kế của Slytherin, như vậy, dây chuyền của Slytherin, bảo vật nổi tiếng của Slytherin rất có thể là một cái nữa. Và nếu hắn đã có được một bảo vật của người sáng lập Hogwarts, rất có khả năng hắn sẽ tập hợp cho đủ bộ luôn các bảo vật của các người sáng lập.” – Trần Thịnh vuốt ve Fawkes đang đậu trên vai nói.

“Rất có lý, Thịnh à. Như vậy, ngoại trừ thanh gươm Gryffindor vẫn còn ở đây, thì vương miện của Ravenclaw đã mất tích từ rất lâu, chiếc cúp của Hufflepuff bị cướp đoạt cách đây vài chục năm. Hai vật này đều có thể đã trở thành trường sinh linh giá của Voldemort rồi.” – Cụ Dumbledore bình tĩnh phân tích.

“Nếu đúng như vậy thì thật kinh khủng, nếu tính luôn cả Harry, hắn đã tạo ra sáu cái trường sinh linh giá rồi!” – Giáo sư Snape nhẹ rên lên một cái. Hơn ai hết, Snape rất muốn giết Voldemort để báo thù cho Lily, nhưng nghe đến Voldemort có đến những sáu cái trường sinh linh giá, hiện tại chỉ mới diệt được một cái, thì ai cũng sẽ nản chí.

“Nhiệm vụ của chúng ta hiện tại là lần theo các manh mối để tìm ra các trường sinh linh giá còn lại. Có thể xác định khả năng một cái tại quê nhà của hắn rất cao. Một cái nữa rất có thể liên quan đến giai đoạn hắn vẫn còn tại cô nhi viện, cứ như thế thì một cái nữa sẽ nằm tại nơi hắn đã từng học tập: Hogwarts! Vấn đề là hắn giấu nó ở chỗ nào trong Hogwarts cơ chứ?” – Trần Thịnh tiếp tục “biểu diễn” khả năng suy luận tuyệt vời không thua Conan của mình với hai vị giáo sư.

“Tại Hogwarts ư? Không thể nào! Qua bao nhiêu lâu như vậy mà vẫn không ai phát hiện ra sao?” – giáo sư Snape thốt lên. “Phòng chứa bí mật hơn một ngàn năm vẫn không ai phát hiện ra. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!” – cụ Dumbledore nói.

“Không biết hai vị giáo sư đã nghe đến phòng cần thiết gần tháp Gryffindor chưa? Nơi mà chỉ cần chúng ta muốn một căn phòng như thế nào thì nó sẽ biến thành một căn phòng giống với yêu cầu của chúng ta ấy?” – Trần Thịnh gợi ý – “Nếu như năm mươi năm trước, Voldemort vô tình phát hiện ra nó, và muốn có một chỗ giấu một thứ mà không ai có thể tìm thấy được thì thế nào? Căn phòng sẽ hiện ra một kho đồ cũ và hắn chỉ việc vứt cái trường sinh linh giá vào trong đó, thế là xong!” – Trần Thịnh kết luận.

“Ta nhớ ra rồi, có một lần ta phát hiện ra một căn phòng gần tháp Gryffindor, nhưng khi ta trở lại để điều tra kỹ hơn thì nó biến mất! Chúng ta nên đến đó thử ngay đi Thịnh, Severus!” – cụ Dumbledore đứng lên, trông vẻ mặt vui mừng.

Thế là ba người vọt tới chỗ phòng cần thiết, Trần Thịnh đến trước bức tường, mặc niệm ba lần “tôi cần một chỗ giấu đồ”, thì một cách cửa đột ngột xuất hiện trước mặt ba người. Trần Thịnh đẩy cửa bước vào bên trong, phát hiện khung cảnh đúng như những gì hắn tưởng tượng: một đống bừa bộn, từng đống từng đống đồ cũ vứt đi nằm thành từng núi từng núi cao chọc trần nhà. Có sách cũ, có ghế gãy, có cả chổi bay, vạc thuốc hỏng...

“Merlin ơi! Nếu Voldemort thật sự phát hiện được chỗ này, chắc chắn hắn sẽ giấu một cái trường sinh linh giá trong đây!” – Cụ Dumbledore thốt lên, giáo sư Snape khuôn mặt cũng căng lại, như đang suy nghĩ làm sao tìm được một vật gì từ trong đống bừa bộn này.

“Có lẽ chúng ta nên yêu cầu các gia tinh hỗ trợ!” – Trần Thịnh, vốn đã quá quen tới chuyện thuê gia tinh làm công, lập tức đề nghị. Điều này lập tức nhận được sự tán đồng của cả cụ Dumbledore và giáo sư Snape. Mấy tháng hè các gia tinh cũng không quá bận rộn, vậy nên cụ Dumbledore lập tức điều động một nửa gia tinh của trường, chia làm hai ca, liên tục tìm kiếm bên trong phòng cần thiết, mục tiêu là một cái vương miện, một cái cúp vàng, một hộp dây chuyền vàng.

Trần Thịnh nghĩ rằng với lực lượng cả trăm gia tinh tham gia tìm kiếm, chắc sẽ rất nhanh tìm được thôi, không ngờ mấy tháng hè vẫn chưa tìm được, đủ thấy khối lượng công việc khổng lồ mà các gia tinh đã phải làm, họ đã lật tung gần phân nửa cái phòng cần thiết rồi.

Ba người Trần Thịnh cũng không quá sốt ruột, cứ để các gia tinh làm việc, vài tháng tìm phân nửa, thì nửa năm sẽ tìm hết căn phòng thôi, lúc đó thế nào cũng tìm thấy được, nếu như nó giấu trong đó.

Khổ nỗi Trần Thịnh mất đi đại bản doanh của mình, vì luôn có người bên trong nên phòng cần thiết không có thay đổi, vẫn là một cái nhà kho cũ kỹ đó. Nên Trần Thịnh mất chỗ nghiên cứu của mình, cụ Dumbledore quyết định cho Trần Thịnh một căn phòng học bỏ trống dưới tầng hầm, gần với chỗ hầm dạy học của giáo sư Snape. Vậy là Trần Thịnh với giáo sư Snape lại trở thành hàng xóm của nhau.

Chuyện thành hàng xóm với Snape cũng khá thú vị, khi thì Trần Thịnh bị mùi độc dược của Snape làm cho sặc tới sặc lui, vì Snape đang thử nghiệm độc dược mới. Trong khi thỉnh thoảng Snape cũng giật mình thon thót khi bị mấy tiếng nổ bên phòng của Trần Thịnh làm cho hết hồn. Trần Thịnh hắn vẫn không ngừng cải tiến các phát minh của mình. Hiện tại hắn đã có một nhóm các phù thủy chịu trách nhiệm nghiên cứu, như các nhà khoa học của Muggle, họ bắt đầu đào sâu nghiên cứu về bản chất pháp thuật, các nguyên lí như là bộ môn khoa học căn bản của Muggle.

Hiện tại nhóm phù thủy khoa học này chỉ mới có mười người, nhưng tất cả đều đã được Trần Thịnh bỏ ra mấy tháng hè tiêm nhiễm các lý luận của Muggle, để họ bắt đầu có thêm cả tư tưởng của Muggle, rồi bắt đầu nghiên cứu về pháp thuật. Trần Thịnh cảm thấy mỗi thế giới hắn đi qua, đều là thật sự cực kỳ chân thật nên hắn muốn đầu tư hoàn thiện từng thế giới. Đơn giản nếu là thế giới Harry Potter trong truyện, cũng sẽ không có kỹ càng nói về cuộc chiến quật khởi của loài người thời cổ đại như vậy. Số từ: 1558


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.