Vô Hạn Phong Lưu

Chương 47: Nói dối




Tiếng ầm ầm nổi lên và hàng trăm bước chân đang lên cầu thang, từ cả hai đầu hành lang, mọi người túa ra. Và mọi người đã nhìn thấy hình ảnh con mèo đang bị treo ngược. Bốn đứa Harry, Ron, Hermione và Trần Thịnh đứng tách biệt giữa hành lang. Ba đứa đứng chết trân, chỉ có Trần Thịnh hiện tại vẫn còn đang chăm chú quan sát con mèo.

“Kẻ thù của Người kế vị, hãy liệu hồn! Kẻ tiếp theo là mi đấy, Granger!” – Giọng Malfoy vang lên, nhe răng cười trước cảnh tượng con mèo cứng đơ bị treo ngược. “Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Chuyện gì vậy?” – thầy giám thị Filch vẹt đám đông chen tới trước. Và khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thầy ngã ngửa ra, lảo đảo, ôm mặt kinh hoàng:

“Con mèo của ta! Ôi, con mèo của ta! Chuyện gì đã xảy ra cho bà Noris thế này?” – thầy rít lên the thé. Đôi mắt nảy lửa của thầy bám ngay vào Harry đang đứng ngây ra đó. Thầy hét lên: “Mày! Chính mày! Mày đã ám sát con mèo của tao! Mày giết nó! Tao sẽ giết mày! Tao sẽ…” – Trần Thịnh lập tức hô lên: “Thầy Filch! Không phải là Harry đâu!” – Tiếng nói của Trần Thịnh khiến thầy Filch bình tĩnh lại, thầy đến bên cạnh hắn: “Bà Noris bị sao vậy Thịnh? Hãy cứu nó dùm thầy Thịnh ơi!”.

Thái độ của thầy Filch đối với Trần Thịnh khiến cho bọn học sinh khác kinh ngạc há hốc mồm. Ai chẳng biết thầy Filch không thích học sinh đến cỡ nào, vậy mà thái độ của thầy với Trần Thịnh hoàn toàn khác hẳn.

“Em nghĩ chúng ta cần cụ Dumbledore giúp nữa thầy ạ, mình em không đủ đâu! Thầy cần bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn thôi!” – Trần Thịnh vịnh hai tay lên vai thầy Filch an ủi. Sau đó nhìn thầy Dumbledore đã bước đến, hắn liền nói: “Thầy Dumbledore, em nghĩ, chúng ta cần một chỗ yên tĩnh để nghiên cứu về vấn đề này!” – Hắn vừa nói vừa chỉ chỉ con mèo đang bị treo ngược bằng đũa phép của mình.

“Anh đi theo tôi, anh Filch. Và các con nữa, Harry, Ron, Hermione và Thịnh.” – Cụ Dumbledore giọng nghiêm khắc. Thầy Lockhart sốt sắng bước tới, nói: “Thưa hiệu trưởng, văn phòng của tôi cũng gần đây, ngay trên lầu thôi, xin ông cứ tự nhiên…” – “Cám ơn anh, Gilderoy.” – mọi người im lặng tách ra nhường lối cho đoàn người đi qua. Giáo sư Snape, giáo sư McGonagall và giáo sư Fliwitch cũng theo sát phía sau.

Cụ Dumbledore đặt bà Noris lên bàn bóng láng, Trần Thịnh lập tức bước tới bên cạnh, hai thầy trò bắt đầu chụm đầu lại xem xét con vật. Giáo sư Snape không tỏ ra vẻ bất ngờ, còn những người còn lại đều giật mình, không ngờ Trần Thịnh vậy mà lại có thể cùng cụ Dumbledore xem xét con vật xấu số này mà không bị cụ phản đối. Cả hai đều lầm rầm trong miệng những thứ âm thanh rất tối nghĩa, đũa phép nhẹ nhàng gõ gõ chọc chọc con mèo. Lockhart, có vẻ cảm thấy mất mặt vì bị một học sinh qua mặt như thế, bắt đầu luyên thuyên như thể mình rất uyên bác và là chuyên gia trong chuyện này.

“Em nghĩ nó chưa chết đâu thưa thầy! Em nghĩ nó bị hóa đá rồi!” – Trần Thịnh cất đũa phép vào túi áo chùng của mình, nhìn cụ Dumbledore nói. Cụ cũng có vẻ hứng thú trao đổi với hắn về những phát hiện của mình. “Theo em biết, thì bùa hóa đá mạnh và triệt để như thế này, thì cũng chỉ có cấp bậc phù thủy cỡ chúa tể hắc ám trở lên mới có khả năng thực hiện, và tiêu tốn ma lực rất khủng bố. Cho nên không có lý do gì một phù thủy hắc ám cường đại đột nhập vào lâu đài của chúng ta, rồi đi viết bậy lên tường, sau đó hóa đá một con mèo treo lên đó chơi cả, giết nó sẽ nhẹ nhõm rất nhiều.” – Trần Thịnh giải thích.

“Thầy đồng ý với kết luận đó của em, Thịnh à!” – Cụ Dumbledore tỏ vẻ khá hài lòng về giải thích của Trần Thịnh. “Em nghĩ, kết hợp với mấy câu chữ trên tường, thì con quái vật trong phòng chứa bị mật đã được thả ra, nhưng thay vì đi giết học sinh, do mọi người đều đang dự tiệc, thì nó bắt gặp và hóa đá bà Noris. Sau đó, bốn đứa con rất bất hạnh vô tình có mặt tại đó.” – Trần Thịnh tiếp tục lầm bầm – “Các loài vật huyền thoại có khả năng hóa đá thì em chỉ nghĩ đến Medusa thôi. Nhưng không phải Medusa chỉ có ở Hy Lạp thôi sao? Chưa kể là sau bao nhiêu đó năm, không biết loài đó còn tồn tại không hay đã bị tiêu diệt sạch rồi nữa? Nhưng tóm lại, em nghĩ thủ phạm lần này chắc chắn là một con quái vật nào đó, không phải phù thủy làm ra.” – Trần Thịnh kết luận.

“Rất cụ thể, Thịnh!” – Cụ Dumbledore đáp lời, rồi cụ quay sang hỏi Harry vì sao cả bọn lại có mặt tại đó. Harry bắt đầu kể lại mọi việc, tuy nhiên như thường lệ, lại giấu diếm vài thứ, chẳng hạn như việc nó đuổi theo tiếng nói vô hình trong các bức tường.

“Thầy Filch, con mèo của thầy vẫn có thể cứu được. May là hè năm rồi con có kiếm được một mớ nhân sâm. Chỉ cần chúng trưởng thành, giáo sư Snape có thể pha chế thuốc giải cho bà Noris. Mọi chuyện vẫn ổn, thầy đừng buồn quá, cứ xem như bà Noris nghỉ phép đi chơi một thời gian đi!” – Trần Thịnh ngồi xuống bên cạnh thầy Filch, an ủi người đàn ông khốn khổ. Thầy Fliwitch có vẻ hết sức hài lòng với biểu hiện của Trần Thịnh, thầy vỗ vỗ vai nó, nhưng không tới nên đành vỗ lưng hắn. Hắn cũng xoay người đối với giáo sư chủ nhiệm của mình giơ một ngón cái.

“Các trò có thể về được rồi đó!” – Cụ Dumbledore cho tụi nhóc ra về. Cả bọn cố gắng thả ra tốc độ thật nhanh. Bọn chúng lủi vào một phòng học cũ không một bóng người gần đó. Trần Thịnh ngồi xuống, lấy ra các loại bánh, thức ăn cho lũ trẻ tội nghiệp vẫn còn đang đói vì chưa được ăn gì suốt tối nay.

“Harry, lý do cậu không nói hết sự thật là gì?” – Trần Thịnh vừa nhìn Ron ngốn ngấu vừa nhíu mày hỏi. Harry, có chút lúng túng nói: “Mình lúc đó nghĩ rằng có vẻ không nên kể cho mọi người về giọng nói vô hình trong các bức tường, mọi người sẽ chẳng ai tin mình cả!” – Trần Thịnh vô cùng bất mãn với cái lý do củ chuối này của nó. Hắn đứng lên, lấy một cái bánh táo đặt vào tay Hermione nói: “Hoàn toàn vô căn cứ suy nghĩ! Thế giới pháp thuật có rất nhiều chuyện khó giải thích được! Chính cái cách ăn nói giấu giếm đó của cậu sẽ khiến người khác mất tín nhiệm cậu, sau này cậu nói thật cũng không ai thèm tin cậu nữa! Lúc đó cậu sẽ lãnh hậu quả của những lời nói dối vụng về trong quá khứ, chẳng hạn như hôm nay!”.

Nhìn Harry nghẹn đỏ mặt như muốn phản bác lại, hắn liền tiếp tục: “Đừng cãi! Trước khi mình có thể thuần phục Norbert, trong lịch sử có ai từng làm được? Nhưng khi mình nói mình có khả năng thuần phục Norbert, cụ Dumbledore vẫn tin! Đơn giản bởi vì thế giới pháp thuật muôn màu, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả! Chuyện cậu có thể nghe được một giọng nói vô hình mà những người khác không nghe được, thậm chí trong thế giới Muggle cũng có! Không có bất kỳ chuyện gì phải ngại khi đem nó ra nói với hiệu trưởng của chúng ta. Như vậy sẽ giúp giải quyết vấn đề dễ dàng nhanh chóng hơn. Cậu muốn có người thật sự bị hóa đá hay bị giết rồi mới nói thật hết sao?” – Trần Thịnh phát hỏa. Chính vì cái ngu ngốc dự cảm này của Harry mà Hermione nào là biến thành mèo, rồi sau đó chính nàng cũng bị hóa đá. Một thằng nhóc ngu ngốc tự cho là đúng!

Harry, có vẻ bị động chạm tự ái, cãi lại Trần Thịnh: “Chuyện mình muốn kể với ai sự thật là chuyện của mình! Không cần cậu phải quan tâm chỉ bảo mình phải làm sao!” – Được rồi, Trần Thịnh thêm vào nhận xét của mình là ngu ngốc, tự cho là đúng và tự ái cao nữa. Trần Thịnh chán nản lắc đầu, không buồn đấu võ mồm với Harry. Hắn nhìn sang Hermione đang ăn dở chiếc bánh táo hắn cho hiện tại đang kinh ngạc nhìn Harry nói:

“Hermione, cậu có muốn đi ăn tối với mình không?”- Hắn muốn kéo Hermione ra khỏi chuyện thị phi lần này, có điều để hắn thất vọng là Hermione chần chừ một chút rồi khẽ lắc đầu. “Các cậu ăn tối đi rồi về tháp Gryffindor nghỉ ngơi đi. Mình về đây. Ngủ ngon!”. Số từ: 1645


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.