Vô Hạn Phong Lưu

Chương 22: Những ngày đầu tiên tại Hogwarts




Do là người cuối cùng được phân loại nên mọi người cũng không chú ý đến Trần Thịnh lắm, hiện tại có lẽ ai cũng đã đói bụng cồn cào chờ bữa tiệc tối rồi. Vậy nên tiếng vỗ tay hoan hô dành cho Trần Thịnh cũng thuộc hàng ít nhất, hoàn toàn không thể so được với sự hoan hô nhiệt liệt cho Harry Potter lúc nãy.

Lúc này cụ Dumbledore đứng dậy, tươi cười với tất cả các học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả các học sinh của mình tại đây. Cụ nói: “Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là Ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!” – và cụ ngồi xuống trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người.

“Là tiếng La tin, đọc ngược lại là nguyện Merlin phù hộ các con!” – Trần Thịnh lầm bầm. Những Ravenclaw ngồi xung quanh cũng hiểu ra, đối với khát khao trí thức Ravenclaw mà nói, chuyện đầu tiên nghĩ đến là ẩn ý phía sau những lời nói đó. Vậy nên khi Trần Thịnh nói ra mọi người đều vỡ lẽ ra là vậy.

Có điều hiện tại tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung vào bàn thức ăn trước mặt. Chẳng biết lúc nào mà những chiếc đĩa vàng phía trước mặt đều đã đầy ấp thức ăn. Tất nhiên là một bữa tiệc thịnh soạn theo phong cách của Anh quốc. Cũng may rằng Trần Thịnh sống trong thế giới Diablo hơn nửa năm, ăn uống kham khổ, nên đối với nó bàn thức ăn này đúng là sơn hào hải vị.

Sau khi hoàn tất bữa tiệc tối, cụ Dumbledore lại đứng lên dặn dò thêm về một số việc nữa, chẳng hạn như không được vào rừng cấm, không được lên hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải nếu không muốn chết một cách cực kỳ đau đớn. Tất nhiên chúng ta đều biết đó là lối vào nơi cất dấu hòn đá phù thủy, thử thách đầu tiên để rèn luyện Harry Potter của cụ Dumbledore.

Kết thúc bài ca của trường đầy thảm hại, với ca từ kỳ lạ cùng giai điệu không chê vào đâu được, nhất là giai điệu đưa tang của hai anh em sinh đôi nhà Weasley, Trần Thịnh đi theo huynh trưởng nhà Ravenclaw trở về tháp Ravenclaw, nơi đặt ký túc xá của họ.

Lối vào là một cửa sồi lớn, chính giữa là một cái đầu ưng, khi mọi người đến, nó há miệng ra và hỏi: “Tất cả mọi thứ đều sẽ đi về đâu?”. Vị huynh trưởng trả lời: “Hư vô.” – cái đầu chim ưng nói chính xác sau đó mở ra. Này cũng là chỗ đặc biệt của nhà Ravenclaw, họ không đặc mật khẩu mà mỗi lần con chim ưng đều sẽ đố một câu đố, trả lời được thì mời vào, không được thì đứng chờ người khác cứu trợ vậy.

Trần Thịnh không có bạn cùng phòng, một lần nữa hắn lại bị lẻ ra, nhưng đó lại là thứ hắn mong muốn, như vậy hoàn toàn có thể làm bất kỳ điều gì mình thích mà không cần phải lo lắng đến những đứa khác. Mặc dù có rất nhiều kế hoạch cần thực hiện tại thế giới này, nhưng mà hiện tại Trần Thịnh chỉ quăng người lên giường, rồi ngủ một giấc thẳng đến sáng, thả lỏng thần kinh để đối mặt với những gì sắp đến.

Tuần đầu tiên của năm học cũng không có gì quá nặng với lũ nhóc, vì có rất nhiều đứa là lần đầu tiên tiếp xúc với ma pháp. Trần Thịnh cũng rất vui vẻ học lại căn bản của ma pháp, theo cách giải thích của thế giới Harry Potter. Mặc dù hiện tại ma lực của Trần Thịnh đã rất cao, hơn 300 ma lực và tinh thần lực, tương đương với một phù thủy trưởng thành rồi. Tất nhiên không tính vào hàng các giáo sư mạnh mẽ như McGonagall hay giáo sư Snape, những người mà Trần Thịnh đoán là ma lực cũng vào khoảng 1500-2000. Còn như huyền thoại Dumbledore và Voldermort, chắc cũng phải hơn 5000 ma lực đi à nha. Tất nhiên số liệu cũng chỉ là một cách ví von tương đối, còn rất nhiều yếu tố khác ảnh hưởng đến thực lực như kiến thức, kinh nghiệm, năng khiếu vân vân…

Lợi thế của Trần Thịnh là thuộc tính khác của hắn mạnh hơn hẳn các phù thủy bình thường, bởi vì điểm thuộc tính khá nhiều, vậy nên hắn luôn kiên trì tăng thêm ít điểm cho sức mạnh nhanh nhẹn cũng như thể lực. Vậy nên ba thuộc tính đó của hắn hoàn toàn ăn đứt phù thủy bình thường, vốn thường quá phụ thuộc vào ma pháp. Và một thuộc tính cũng quan trọng không kém là tinh thần lực. Cái này Trần Thịnh liên tục tăng trong khi người bình thường rất khó tăng lên nó, đây là lợi thế cực lớn của Trần Thịnh.

Lớp biến hình của giáo sư McGonagall là một thử thách khá khó với Trần Thịnh, tuy nhiên với tinh thần lực gấp ba lần phù thủy trưởng thành của mình, rốt cuộc cuối tiết Trần Thịnh cũng biến được mấy que diêm thành cây kim bạc có những hoa văn bên trên, mang về cho Ravenclaw 10 điểm. Lớp bùa chú Trần Thịnh cũng rất thành công, lại mò được 10 điểm. Nói chung là Trần Thịnh khá tốt trong các môn, kể cả lịch sử pháp thuật, đơn giản vì Trần Thịnh luôn rất thích lịch sử.

Thảo dược là môn học rất thú vị, Trần Thịnh đi vào các nhà kính, rốt cuộc hắn không biết mình là Necromancer tử vong hay là Druid thiên nhiên nữa, những cây ma dược lại có vẻ thích kề cận hắn, và loay hoay một lúc hắn lại mò được 5 điểm nữa. Số từ: 1065


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.