Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ

Chương 28: Cổ Trạch




Cố Hề Lịch nỗ lực dựa vào thành lan can, chợt trên mặt đau buốt, triệt để cùng đại BOSS lướt qua nhau.

Vừa mới rồi bàn tay mang găng tay trắng của tên gia hỏa kia lướt qua cằm cô, khẳng định chảy máu rồi, mẹ nó.Cố Hề Lịch thật sự không nhịn được quay đầu lại, phát hiện Từ Hành cư nhiên còn đứng trên cầu thang chưa đi, trên găng tay trắng tinh có một vệt máu đỏ tươi.Không đuổi theo tù nhân chạy trốn, đứng đây nhìn máu cô lộ ra nụ cười biếи ŧɦái như vậy là muốn quậy cái gì.Nếu đại cừu nhân và người xa lạ cùng nhau chạy trốn, trước đuổi theo kẻ nào?Cố Hề Lịch đã đoán trước được kết quả này, Cầu thang lầu 3 có vấn đề, hơn phân nửa là bởi vì Từ Hành ở lầu 3.

Hiện tại nó không rảnh làm sự tình, các cô tự nhiên có thể thuận thuận lợi lợi.Kiều Nguyên Bân thẳng đến chạy hết cầu thang, chính thức tới lầu 3 mới phản ứng lại, nhìn tình huống vừa rồi cũng biết cách làm của Cố Hề Lịch là đúng, BOSS bỏ qua họ, mà là đi tìm người ở lầu một.

Người đi theo Từ Nguyên Lương xuống lầu một đều bị gã ta hố chết.

Ban nãy chỉ mới nhìn BOSS một cái, chân cô ta đã mềm nhũn, không hề nghi ngờ kia chính lĩnh chủ của lĩnh vực này.Nói thật, lĩnh chủ trông như thế nào, cô ta căn bản không biết.Khí thế cường như vậy, đủ để người ta xem nhẹ vẻ bề ngoài của hắn, trong mắt Kiều Nguyên Bân, hắn chính là đống khí đen đang chuyển động.Cô ấy đã từng nghe qua, lĩnh chủ hình người đáng sợ hơn rất nhiều so với quái vật lĩnh chủ, đến bây giờ cô ấy mới chỉ gặp qua duy nhất lĩnh chủ hình người này mà thôi.Lầu 3 trắng xoá một mảnh, sàn nhà, vách tường, trần nhà đều là thuần sắc trắng, nơi này cùng hai tầng dưới cổ trạch căn bản không giống như ở cùng một không gian, chỉ có một cái ghế ở nơi trống rỗng này, Cố Hề Lịch giơ nến lên cao hơn, liền phát hiện một cổ thi thể treo trên không trung.“Đây là…… Mẫn Tam Húc!”Kiều Nguyên Bân kinh ngạc bịt miệng.Thi thể Mẫn Tam Húc ở chỗ này, vậy vẫn luôn đi theo bên cạnh bọn họ là cái gì?Cố Hề Lịch chú ý tới, trên thi thể này không có mắt kính, bởi vì mắt kính của hắn ta là đồ vật nó cần phải cầm đi.Cho nên ba du khách đi đi thăm dò lầu 3 lúc đó đều đã chết, kẻ xuất hiện ở bên ngoài tiểu thính không phải là Mẫn Tam Húc, số lượng du khách sống sót từ lâu đã giảm xuống còn sáu người, thói quen đẩy mắt kính không phải là thay đổi, mà là bởi vì nó căn bản không phải là Mẫn Tam Húc thật sự, không ăn cơm cũng không phải bởi vì không đói bụng, mà là không thể ăn.“Đệt”Kiều Nguyên Bân oán hận mắng một câu, quả thực không dám tưởng tượng cô ấy lại ở với một thứ không biết là gì lâu như vậy ……Cố Hề Lịch không bị sốc nhiều như cô ấy, cô xoay người hỏi Kiều Nguyên Bân: “Chị Kiều, chị biết làm bánh bao không?”Kiều Nguyên Bân: “…… Biết”Cố Hề Lịch vui mừng: “Nếu có duyên gặp lại, chị làm cho em ăn nhé.”Kiều Nguyên Bân: “Hả?”Cố Hề Lịch: “Vì gia tăng tỷ lệ chạy trốn, chúng ta tách ra thôi!”……[ Phòng phát sóng trực tiếp của Cố Hề Lịch]【 các người mau xem, giao diện thông tin cơ bản của Tiểu Cố nhiều thêm một cột……】Tên họ: Cố Hề Lịch *Tuổi: 20 tuổi *Thiên phú: Nói dối *Giới thiệu thiên phú: Cô là kẻ đại lừa đảo, trong miệng không có một câu nói thật *Thích nhất đồ ăn: Bánh bao thịt【 Cột này cư nhiên không đánh *, một lời khó nói hết 23333】_______________Lầu 3 là một khu vực trống rỗng, ngay cả cửa cũng là màu trắng, tốt xấu cũng không có đuổi tận giết tuyệt, tay nắm cửa màu đen, nếu không thật sự là rất khó phân biệt nơi nào là cửa, nơi nào là tường.

Cố Hề Lịch đếm rõ số cửa, sắp xếp chúng trong lòng, bởi vì trận chiến tiếp theo chủ yếu là một cuộc rượt đuổi, hiểu biết địa hình là phi thường quan trọng.Kỳ thật Cố Hề Lịch biết, cô rất khó thuận lợi đến được lối ra, cô biết quá nhiều, đã trở thành đối tượng trọng điểm chú ý của lĩnh chủ Từ Hành.

Kiều Nguyên Bân tách khỏi cô thì còn có hy vọng rời khỏi cổ trạch, vẫn là không cần phải nói ra chuyện cô đã bị đánh dấu đặc biệt, đề xuất ý kiến tách ra chạy cũng hoàn toàn không đột ngột, điều này có thể gia tăng tỷ lệ trốn thoát, tuyệt đối là cách làm chính xác.Ai cũng không phải là người ủy mị, hiện thực cũng không có thời gian để các cô lưu luyến chia tay.

Hai người chỉ lướt qua mắt nhau rồi nhanh chóng tách ra.Bên trong và bên ngoài cửa như ánh nắng cùng cái bóng vậy, bên ngoài nhìn không sót gì, đường bên trong lại phức tạp, trên tường còn có một bãi dịch nhầy, rất giống cái thứ đã từng từ ngoài cửa sổ tiểu thính tràn vào, thật sự là có chút ghê tởm.

Hơn nữa ngã rẽ nhiều như vậy, thật như một cái mê cung.Thời gian có hạn, Cố Hề Lịch chạy phăm phăm trong thông đạo, trên tường đều treo đèn tường, tuy rằng ánh sáng của ngọn nến mỏng manh, nhưng nhìn đường là không có vấn đề.

Từ xa nhìn thấy một người giấy thấp bé đứng ở giao lộ phía trước, nhìn không rõ trong tay nó cầm thứ gì, người giấy cũng thấy cô, cười “Hì hì hì” bay tới.Mẹ nó, quả nhiên không dễ dàng như vậy.Cố Hề Lịch quay đầu chạy, hy vọng có thể sử dụng địa hình phức tạp xử lý nó, không nghĩ tới người giấy này không phải chơi đao, mà là tạt axit, trong tay nó cầm chính là một cái bát, trong bát hắt ra một thứ màu đen có tính ăn mòn, mặt tường cùng trên sàn nhà đều bị nó làm cho gồ ghề lồi lõm.Cô thật sự không tìm thấy cơ hội có thể tiếp cận nó, nhất thời chỉ có thể bị truy đuổi, Trong lúc chạy cô đến gần một cánh cửa màu trắng, hóa ra tất cả thế giới phía sau cánh cửa đều được kết nối với nhau.

Cố Hề Lịch thử mở cửa tiến vào ‘thế giới trắng’, người giấy trước mắt rõ ràng hiển lộ tràn đầy phẫn nộ, nhưng rõ ràng là nó không dám đuổi theo..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.