[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 29: Chương 29




Lê Phương Chỉ lắc đầu: “Thôi bỏ đi, hiện giờ cũng không nghĩ ra, ba người chúng ta xem video trước đi.

” Chờ một chút, ba người?Trái tim Lê Phương Chỉ đập thình thịch, cô ta nhìn trái nhìn phải, trong phòng chỉ có ba người.

Còn chị gái tôi đâu?“Chờ một chút!”Trong chớp mắt, ba người đều cùng nghĩ tới.

Thứ bị bọn họ một mực bỏ qua, quên đi - - Lê Phương Uyển.

“Lê Phương Uyển đâu?”“Chị của cô đâu?”“Chị tôi đâu?”Ba người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt có chút khó coi.

Bọn họ cùng bỏ quên một người, rõ ràng không hợp lý.

Rốt cuộc Lê Phương Uyển đã xảy ra chuyện gì? Từ khi nào bọn họ bắt đầu phớt lờ cô ta? cô ta biến mất khi nào?Lê Phương Chỉ hít một hơi thật sâu, xoang mũi tràn đầy mùi máu tanh cùng thịt thối rữa hôi thối, cô ta ép buộc chính mình tỉnh táo lại, quay đầu hỏi: “Lục Ngôn Lễ, camera theo dõi anh lắp đặt ở trong phòng chúng ta bao lâu?”Trong lúc khẩn cấp, Lục Ngôn Lễ không so đo cách dùng từ của cô ta, nói: “Ngày đầu tiên mấy người vào ở.

”“Tốt lắm, để tiết kiệm thời gian, chúng ta cùng xem vài đoạn phim đi.

” Lê Phương Chỉ biết Hạ Lâu cũng dùng phương thức của mình lắp đặt thiết bị ghi hình trong phòng khách.

Hôm nay thời tiết rất xấu, dường như sắp mưa, mây đen hạ thấp, âm u đến đáng sợ.

Một phụ nữ tóc dài xinh đẹp bước đi trên đường, tốc độ của cô ta rất nhanh, bước chân có chút kỳ lạ, vừa như đang đi, lại như đang nhảy.

Cô ta vừa đi tiến về trước, vừa nhẹ nhàng cất tiếng hát.

Là ca khúc chưa từng nghe qua, tiếng hát đẹp đẽ diệu kỳ, có thể khiến người ta thức tỉnh, hướng tới điều tốt đẹp nhất, có thể làm người ta lên tới cảnh giới cực lạc, có thể xuyên phá tất cả chướng ngại truyền đến tai.

Dù có đang làm gì cũng không thể thoát khỏi tiếng gọi của ca khúc này.

Các cửa hàng nhỏ bên đường, khu văn phòng cao tầng, khu dân cư, công viên! ngày càng có nhiều người nghe thấy tiếng hát.

Thật tuyệt vời …Trên mặt người nổi lên đỏ ửng, nụ cười từng chút kéo cao.

Quá tuyệt vời, cho dù giây tiếp theo có chết trong tiếng hát cũng đáng giá.

Một chút sương máu bao phủ, người của cả thành phố đều buông công việc trong tay xuống, bắt đầu chuẩn bị hướng về phía này.

Trên mặt bọn họ mang theo nụ cười si mê, hai mắt dần mất đi hào quang, dần dại ra, bọn họ đi đến đầu đường, lảo đảo đuổi theo bóng dáng kia.

Một ít người ở cao ốc trực tiếp mở cửa sổ ra nhảy xuống, ngã xuống đất, sương máu tràn ngập, một bãi thịt nát trên mặt đất run rẩy đứng lên, máu thịt lẫn lộn không thành hình người, đuổi theo đại đội.

Ngay từ giây phút tiếng hát vang lên, ba người ngồi trên sô pha xem băng ghi hình đều nhanh chóng phản ứng lại, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, bật đèn, hoàn toàn khép kín cả căn phòng, bịt tai lại, bật hết cỡ âm thanh máy tính, phát đủ loại nhạc, cố gắng ngăn cách tiếng hát kia và sương mù máu, không chừa một kẽ hở.

Nhưng công dụng không lớn.

Vẫn có một luồng sương máu chui vào từ trong góc, máy tính vừa mở lên liền nhảy ra bóng dáng Lê Phương Uyển đã hoàn toàn biến thành Lan Chi Ngọc.

Lê Phương Chỉ đau lòng không thôi, nhưng cô ta không thể không nhẫn tâm tắt máy tính, dùng sức đập nát.

“Làm sao bây giờ?”Bọn họ đứng ở cửa sổ, nhìn thấy dòng người cuồn cuộn không ngừng bên dưới, trong lòng rùng mình.

Câu hỏi này không chỉ xuất hiện giữa ba người bọn họ mà cũng xuất hiện giữa hai vị đạo sĩ.

Lâm đại sư trên người có chút chật vật, cậu ta lại bỏ thêm ba đạo phù dán trước trán cho cương thi, lúc này hai cỗ cương thi mới trấn áp được xao động.

Cậu ta lại không để ý câu hỏi của sư muội, trầm mặc một hồi, nói: “Ta để lại cho bọn họ mấy tấm phù, có lẽ bọn họ có thể chống cự thêm một thời gian.

”Lý sư muội thở dài: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn quản người khác? Nếu chuyện này xử lý không tốt, người của cả thành phố đều sẽ! ”Cô ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, trong không gian người thường không nhìn thấy, sương mù huyết sắc cuồn cuộn không ngừng tụ lại.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.