[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

Chương 66




Con khỉ đứng bên ngoài hai kẻ to tiếng. Hắn nghiêng đầu nghe ngóng, và từ từ hiểu ra mọi chuyện. Hắn thấy tóc gáy Linh dựng đứng hết cả lên, mặt đỏ đến chóp mũi, tay chống nạnh. Rướn người mãi, Linh cũng chỉ đến cái cằm của Tử Duy, nhưng cô ta vẫn bắt tên công tử nhìn thằng vào mắt mình. Linh đang tức. Cô nàng chẳng hiểu sao Tử Duy lại có thể bỏ ngang chuyến đi của ba người mà chạy đi tìm lũ sát thủ.

“ Tôi không thể tin được anh có thể làm như vậy! Anh đã hứa rồi mà! “

Tử Duy, bình tĩnh đến vô tình, trả lời:

“ Một lời hứa tôi vẫn đang giữ. “

“ Thật vậy ư? Vậy việc tách riêng đi cùng với những người khác truy tìm bọn Rắn Trắng cũng là giữ lời hứa với tôi à? “

“ Cô nghe đây: tôi sẽ đi cùng những người khác để tìm ra ai là kẻ đang giết chết và bắt cóc bạn bè của tôi. Sau đó tôi sẽ quay lại đây và tiếp tục đi với cô. Như tôi đã hứa. “

Nếu có thể, mắt của Linh đã bắn laser thủng sọ của tên họ Hồ:

“ Anh sẽ trở về? Tôi phải ngồi chờ? Không bao giờ có chuyện đó. Anh đã hứa sẽ giúp tôi về nhà, tức là liên tục cả chặng đường. Chứ không phải anh có thể bỏ mặc tôi khi tự dưng tìm ra một thú tiêu khiển mới. “

“ Đây không phải là một chuyến dã ngoại. Tôi đang tìm kẻ muốn giết tôi. “

Linh ngừng lại, nhăn trán:

“ Lý Hồng? “

“ Có thể. Và cả Người Đẹp, nếu tôi không nhầm, cũng thuộc Rắn Trắng… “

“ Lý Hồng là ai? “ _ Phan nhảy vào câu chuyện.

Linh khoanh tay trả lời:

“ Người phụ nữ đầu tiên muốn giết anh ta. À ngoài ra cũng nhờ tôi anh ta mới sống sót sau khi chị ấy định dùng dao đâm thủng tấm thân ngọc ngà này sau buổi hẹn hò lãng mạn. “

Tử Duy đảo mắt, nói:

“ Cô không nhận ra à? Bỗng dưng hai người phụ nữ lạ mặt muốn giết tôi. Tôi chưa từng gặp họ, chưa biết họ đủ lâu để làm hại họ. Nghĩa là việc giết tôi đã được lên kế hoạch từ trước. Hơn nữa, họ đều là những người phụ nữ cực kì xinh đẹp. Kẻ đứng sau rõ ràng biết rõ yếu điểm của tôi mà tính toán đường đi nước bước. “

Đến lượt Linh đảo mắt:

“ Làm sao anh biết anh hoàn toàn không bao giờ làm hại Người Đẹp lẫn chị Lý Hồng? Lỡ hồi trước anh làm khổ những người mà họ yêu thương thì sao? “

“ Không. Tôi có cảm giác mọi thứ đều được dàn dựng. Lý Hồng lẫn Người Đẹp có liên quan với nhau. Có thể họ đều là rắn. “

“ Chắc chắn là rắn sao? “ _ Phan hỏi câu hỏi chực chờ trên môi Linh.

Tử Duy thở mạnh, miệng cong lại:

“ Người Đẹp có vết xăm của Rắn Trắng. Năm ngôi sao trên lưỡi. Ngũ Xà từ lâu đã có tin đồn là một người phụ nữ.“

Linh và Phan bàng hoàng vài giây nhìn Tử Duy. Nhưng họ chẳng biết làm gì hơn là tin anh ta.

“ Lưỡi chị Lý Hồng không có gì à? “ _ cô hỏi.

“ Không. Hình xăm của Rắn Trắng không phải lúc nào cũng nằm một chỗ. Nếu Lý Hồng có thì nó cũng ở chỗ khác. “

Thật là nghe như trong phim mà, Linh nghĩ trong đầu. Một nửa thì ngao ngán, nửa còn lại thấy nỗi sợ hãi mới đang dâng lên trong tim.

Phan quanh quất nhìn hai người như đang xem tennis. Anh ta không thích cái không khí này tí nào. Cơn giận của Linh vẫn không nguôi, chỉ là bây giờ nó cô ta bỗng không biết nói gì thêm.

Tên trộm ho húng hắng:

“ Vậy anh sẽ đi thật à? “

“ Tôi sẽ đi và sẽ quay lại. “

“ Quay lại có toàn thây không mới là vấn đề. “ _ Linh lên tiếng, nét mặt đanh lại _ “ Nếu bọn họ toàn những kẻ như Người Đẹp hay tên cầm đao tôi thấy… đến anh cũng chẳng sống sót nổi. “

Tử Duy nhìn Linh, nói cái điều hiển nhiên mà cô nàng này không thấy nổi:

“Cô có thể không biết, nhưng võ lâm thiên hạ không thiếu cao thủ, những người có mặt ở đây đều không phải tay mơ, họ đứng đầu những môn phái tiếng tăm lừng lẫy. Không có họ giúp sức, tôi làm sao nghĩ tới việc xông vào ổ rắn độc? “

Đến lượt Linh thở mạnh, mắt mở lớn. Dưới bờ môi run bẩn bật bởi sự thất vọng tột độ là hàm răng cắn chặt giận dữ.

“ Được thôi. Vậy anh cứ đi đi. “

Tên trộm thấy ngực mình nghẹn lại.

Phan phải làm cái gì đó. Anh ta vội vàng giơ tay lên:

“ Hay là cả ba chúng ta cùng đi? “

Hai người kia quay phắt lại nhìn tên trộm. Phan cười, nhưng nụ cười không được trọn vẹn. Ánh mắt vẫn đảo liên hồi nhìn hai người bạn đồng hành phản ứng ra sao.

“ Anh điên à? “ _ Linh không tin nổi tai mình. Vâng, một đứa con gái không biết nửa đường võ nhảy vào hang cọp. Thật là một ý tưởng tuyệt vời.

Phan xua tay:

“ Không! Tôi nói thật mà! Tử Duy được cô cứu hai lần, cô còn an toàn hơn cả một nhóm cao thủ võ lâm! “

Linh nghe cũng thấy mát lòng, nhưng cái đề nghị của Phan nó vẫn còn bất khả thi, tựa như hắn ta đang nịnh bợ mình thì đúng hơn. Nhưng cô nàng biết Phan, tên này không biết nói dối hay nịnh bợ. Mắt hắn vẫn tròn xoe như nai vàng ngơ ngác, đối nghịch với ánh nhìn nghi ngờ của Linh.

Tử Duy chép miệng:

“ Thế nào cũng được. “

Và anh ta quay người đi luôn. Hai người bạn đồng hành dõi theo từ đằng sau, một kẻ khoanh tay thở dài, một kẻ gãi đầu cười ngơ ngác.

Ngay sau khi việc bàn bạc tác chiến thành công, dân tình tứ phương đổ xuống núi, ra bến cảng và mọi nẻo đường về nhà.

Kiên Sơn cũng ở lại, ông ta im ỉm trong phòng bàn việc với nhóm Đặc-Nhiệm suốt cả tối đó. Tôi phải ở cùng phòng với con gái ông ta mới khổ chứ.

Văn Trang dành cả buổi để hỏi thăm ‘người anh họ’ quí giá của tôi. Tất nhiên, với tư cách là con hầu trong gia đình Hồ, tôi có thể trả lời mọi câu hỏi rành mạch, vị tiểu thư đây không nghi ngờ gì. Nhưng mấy cái đoạn hú hét về cái nhan sắc tôi hoàn toàn không thấy được của Hồ Tử Duy làm tôi chỉ muốn đảo con mắt và nói hết mọi chuyện cho Văn Trang. Rằng anh ta là dân sát gái chuyên nghiệp như thế nào. Rằng Văn Trang chẳng có cái gì để anh ta lợi dụng, Tử Duy sẽ không dám làm trò gì phạm thượng tới con gái người đứng đầu võ lâm thiên hạ, nhiều nhất anh ta chỉ thấy cô gái này là một sự đánh lạc hướng trước cuộc đời đau buồn của mình. Một con số trong danh sách mỹ nhân dài dằng dặc của tên công tử họ Hồ.

Anh ta chẳng phải là một vị công tử đào hoa hoàn hảo của cô nàng đâu.

“ Mấy cô người yêu cũ của ảnh đẹp không? Tôi nghe Á Linh, Tinh Túy Đài Chủ từng yêu mê mệt anh ấy suốt cả năm. “

“ Chắc là có… “ _ tôi ậm ừ, chưa từng nghe nói về Á Linh đến một lần miệng Hồ Công Tử.

Tử Duy chỉ thích chơi với người đẹp, nhưng không biết bao nhiêu người trong số đó có thể gọi là người yêu được. Ngoài ra việc có một người trùng tên với mình từng ‘mê-mệt’ Tử Duy làm tôi ớn lạnh.

“ Cô có nghĩ anh ấy sẽ thích tôi không? “ _ Văn Trang hỏi, ôm lấy chân mình, mắt nhìn tôi hy vọng.

Tôi thật chẳng biết thế nào, lại đành trả lời theo kiểu nửa có nửa không:

“ Tôi không biết nữa. Nhưng anh ấy cũng muốn nói chuyện với cô lắm. “

Văn Trang cần mỗi vậy, cười tươi roi rói:

“ Tất nhiên rồi. Tôi là con gái của Võ Lâm Minh Chủ, tiểu thư của thiên hạ. Làm thế nào anh ta không thích tôi được. “

Có lẽ Văn Trang không nói vậy, nhưng cũng lâu rồi, tôi mang máng nhớ vậy thôi. Hơn nữa, tôi chẳng muốn nhớ nàng thơ này bô lô ba la cái gì.

Nhưng khi cô ta nhìn tôi phản ứng, tôi cười cho qua. Văn Trang rõ ràng chờ đợi một cái gì đó khác, như tôi sẽ cúi xuống liếm đế giày nàng và ca ngợi cô nàng sẽ chiếm lấy trái tim của vị hoàng tử trong mơ của mình như thế nào.

“ Tôi đi ngủ sớm đây. “

Tôi kéo chăn, lờ thẳng Văn Trang nằm xuống giường.

Nhưng một cơn ớn lạnh khiến tôi không thể nhắm mắt nổi.

Tôi giật mình ngồi dậy. Cửa sổ vốn đóng chặt mở toang. Một kẻ áo đen to lớn choán lấy ánh trăng. Trân vai hắn là một tiểu thư nhỏ bé không động đậy.

Hắn nhìn tôi, và tôi không dám thở. Cái sát khí đấy làm tim tôi ngừng đập.

Hắn nhảy đi, biến mất trong làn gió băng giá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.