Hết tiệc trà. Hết những lời bàn luận về cuộc tranh chấp trưởng môn.
Có một tên giết người lẩn trốn trong rừng trúc. Cái chết của môn đệ Đại Lâm Quán không phải là thông tin duy nhất làm rúng động quần hùng võ lâm. Trưởng môn Khang, hay được biết đến nhiều hơn với danh xưng Lão Khang của Vũ Hình Phái cũng bị ám sát ngay tối qua.
Kiên Sơn nghe tin xanh mặt. Những người khác, toàn là kẻ chinh chiến thập phương bao nhiêu năm qua, len lén chia sẻ những cái nhìn sợ hãi, cho dù chỉ trong vài giây khắc.
Tôi bị triệu hồi để hỏi thăm lí do có mặt tại hiện trường. Chẳng biết nói gì hơn sự thật: tôi lén ra ngoài chỗ cấm vì tôi không biết nó bị cấm, thế thôi. Họ nhìn tôi và nhận ra con bé này không biết nửa đường võ, nói chi đến việc cầm đại đao giết người.
“ Cô nói hắn ta lấy đi chùm chìa khóa? “ _ Trần Mỹ Ý hỏi tôi.
“ Đúng vậy. “ _ tôi trả lời, chỉ muốn ngoảnh khỏi khuôn mặt cô ta, cho dù tôi hoàn toàn chẳng làm gì sai. Mỹ Ý đau đáu nhìn tôi, mép miệng lệch đi như chẳng tin nửa lời thoát ra từ con bé này. Tôi xin lỗi đã không có thông tin gì đặc biệt cho cô, cô có thể ngừng cái kiểu xử sự như muốn-chém-tôi-ra-ngàn-mảnh được không? Tôi không giết huynh đệ của cô. Thật là giận cá chém thớt mà.
“ Thật kì lạ, chùm chìa khoá hắn lấy đi chỉ là chìa khóa của khu vực để quần áo không hơn không kém. Tên đó có ý gì ở đây? “
Câu hỏi này thì tôi không trả lời được, cả gian nhà chính cũng không trả lời được. Những vị trưởng môn kia im lặng trong suy nghĩ.
“ Mục đích của hắn ta có thể là muốn đánh lạc hướng chúng ta. “ _ Trần Phong phát biểu, ông ta ngồi bên cạnh Trần Mỹ Ý, ngang hàng như một vị trưởng môn thứ hai.
Có kẻ lên tiếng:
“ Ah, cho tôi xin nói vài câu.”
Tôi quan sát kẻ này, hắn có đôi mắt hí như hai vết mực đen trên khuôn mặt trắng trẻo. Nhưng cái phong thái thư sinh đó không đủ che giấu sát khí sắc lạnh quanh người.
“ Bỏ qua chuyện khoá này khoá kia. Có ai nhận ra dạo gần đây có quá nhiều người chết do ám sát không? Hay đó chỉ là tôi? “
“ Không chỉ anh đâu trưởng môn Ong Thái Gia. “ _ Kiên Sơn cười hiền, nhưng ánh mắt của ông già như muốn thiêu đốt Ong công tử.
“ À vâng tất nhiên rồi. Nhưng theo tôi đây mới là điều cần phải chú ý nhất sau sự kiện ngày hôm nay. Nạn nhân đầu tiên là cố trưởng môn Trần Tâm, rồi đến lượt Lão Khang. Rõ ràng đang nhắm tới những người đứng đầu võ lâm. Bọn sát thủ này vừa cao tay, vừa không biết sợ. “
“ Anh có thông tin gì chăng? “ _ Trần Mỹ Ý hỏi, lông mày phải nhếch lên.
“ Tôi chỉ có những suy nghĩ của riêng mình thôi. “ _ Ngô Nhận Thiên, tên mắt hí cười nửa miệng (không hiểu sao tôi nhìn là muốn đấm) _ “ Rắn Trắng đã trở lại. “
Căn phòng im phăng phắc sau câu nói đó. Gió hú bên ngoài, như tiếng cười độc địa của quái nhân.
“ Để tôi nói rõ thêm, thông tin của tôi cho biết rằng Rắn Trắng trong vòng mấy tháng vừa qua không có hành động gì cả ngoài một vụ duy nhất. Bắt cóc tống tiền ở gia đình đại tướng quân Hồ Nguyên Trừng, chú của Hồ công tử đây. Nhưng nếu có thể hạ sát những cao thủ bậc nhất nhanh gọn như vậy thì khó có thể là ai khác. “
“ Nếu vậy thì năm con rắn lớn nhất đã được tề tụ trở lại. “ _ Kiên Sơn trầm ngâm nói, những đường nhăn đanh lại _ “ Ngô đệ không sai đâu. “
“ Sao ngài nghĩ vậy? “ _ Mỹ Ý liếc nụ cười đắc thắng nở trên mặt Ngô Nhận Thiên trước khi hỏi.
“ Mới đây thôi, một trong những đệ tử của tôi đã thay đổi lòng dạ, cõng rắn về cắn gà nhà. Những kẻ tên đệ tử đó thuê đều dùng vũ khí bằng bạc, thứ chỉ Rắn Trắng mới trang bị cho quân của mình. Sự tinh nhuệ và tổ chức chuyên nghiệp của bọn chúng quả thực không có môn phái nào sánh bằng. “
Quỳnh Vô Vân, như một chú lùn trong chiếc ghế của mình, lên tiếng: “ Cho dù không phải là Rắn Trắng, thì cũng là một nhóm người đáng sợ không kém gì tổ chức ấy. Bọn chúng đang nhắm vào chúng ta” _ ông ta đưa tay chỉ một vòng _ ” nhưng anh em môn đệ của chúng ta cũng bị liên lụy. “
Bỗng tiếng ho khùng khục của vị sư cọ vang lên. Ông ta chậm rãi lần tràng hạt trong tay chờ những cái đầu quay lại nhìn mình, mí mắt nặng nề nhấc lên:
“ Lão nay đã già, đầu óc kém minh mẫn, nhưng không thể không xen một câu. Mười năm trước, Rắn Trắng đã bị Hoàng Kim Quân tiêu diệt. Hang ổ chúng lửa thiêu trụi liên tục trong hai tuần, cả con kiến cũng không sống nổi. Chính mắt lão đã chứng kiến sức mạnh của Quỉ Lửa. “
Ông ta lắc đầu:
“ Đuổi theo một bóng ma sẽ chỉ phí phạm thời gian. “
“ Nhu Hợp sư huynh… “ _ Kiên Sơn chậm rãi nói _ “ Cái đêm lũ sát thủ đến cướp thanh gươm quí tôi cũng có mặt. Võ công của bọn chúng quả thực là giống hệt Rắn Trắng. “
“ Trên đời này chuyện trùng hợp không thiếu gì “ _ cái giọng ồm ồm đến từ người đàn ông chắc nịch với thanh chuỳ ngồi bên cạnh sư cọ. Ông ta vuốt hàng râu quai nón _ “ Chưa nói đến việc sau Rắn Trắng có không ít tổ chức muốn chiếm được danh hiệu Đệ Nhất Ám Sát Môn của lũ tà đạo. Có gì ngạc nhiên không nếu bọn chúng muốn tạo nên Rắn Trắng thứ hai? Hay là sao chép nguyên xi những bậc tiền bối đi trước? “
Ngô Nhận Thiên phản pháo nhanh như cắt, đôi mắt hí liếc bộ đôi sư cọ-lão béo sắc lẻm:
“ Thế thì chúng ta càng không biết bắt đầu từ đâu hơn. Những kẻ này thứ nhất võ công cao cường, thứ hai bọn chúng là bậc thầy lẩn trốn, thứ ba gan to hơn hổ. Ba đặc điểm này từ trước đến giờ chỉ Rắn Trắng mới hội tụ đủ. Những kẻ giả danh cũng chỉ là giả danh mà thôi, không thể nào bằng. “
Quỳnh Vô Vân lắc đầu:
“ Không, Nhu Hợp đại nhân có lí của ngài. Chúng ta có thông tin, nhưng cái nguồn của nó quá mập mờ. Tên bán thông tin kia mua từ đâu, có chắc chắn không? Hay hắn lại được một bên nào đó mua chuộc để reo rắc tin thứ thiệt? “
Wow, đến giờ mới có người nhận ra điều này à? Suýt nữa thì tôi tưởng tôi là người duy nhất có đầu óc bình thường trong đây chứ.
Ngô Nhận Thiên chựng lại, sát khí xung quanh bốc lên ngụn ngụt, như một ngọn lửa được đổ thêm dầu. Tóc sau gáy của tôi dựng thẳng đứng.
Ấy thế mà những người khác vẫn thản nhiên.
Trần Phong mở miệng:
“ Tuy nhiên hắn cũng rất được việc. Hắn phụng sự chúng ta bao nhiêu năm nay chưa bán sai một thông tin nào. Căn phòng này có ai chưa từng mua thông tin từ hắn? “
“ Đủ được việc để cho thầy thuê hắn lôi kéo mọi người tới đây hôm nay phải không? “ _ Mỹ Ý nhoẻn miệng cười _ “ Số khách mời là bạn bè thân thiết của thầy không hiểu sao xuất hiện nhiều đột biến, hơn cả số giấy mời do con chỉ định phân phát.”
Cô ta kết thúc: “ Con đã mua thông tin đó từ chính tên bán thông tin này đấy. “
Trần Phong bỗng như bị đau đầu, mắt nheo lại, mũi phập phồng, cổ rụt xuống.
Ông ta quay mặt đi.
“ Tên Nhật Minh không đáng tin. Hoàn toàn không nên nghe theo hắn. “ _ nhà sư Nhu Hợp gầm gừ, kéo sự chú ý của căn phòng ra khỏi hai người Đại Lâm Quán.
Tôi liếc Tử Duy, anh ta nhìn lại, gật đầu nhẹ, có vẻ cùng suy nghĩ với tôi. Trần Phong là người trả tiền cho Nhật Minh, thảo nào anh ta có giấy mời cho Tử Duy, cũng như cứ nài nỉ Hồ công tử đến chơi. Nhưng cả hai đều đã sai. Mỹ Ý cố tình mời những người sẽ theo phe mình tới dự tiệc để tạo đà thắng, ai ngờ chính ông thầy, đối thủ của cô ta, lại bí mật mời thêm bạn bè cũ của ổng tới, cùng cùng mục đính tạo thế bầy đàn. Hài hước thay Nhật Minh lại đi bán thông tin này cho Mỹ Ý.
Cô gái trẻ không nhìn Trần Phong. Có gì đó đã không như trước được nữa, mọi lời xin lỗi đều thành vô nghĩa.
“ Vậy bây giờ chúng ta làm gì? “ _ Ngô Nhận Thiện hỏi.
“ Chúng ta phải tăng cường phòng thủ… “
“ Không.” _ Mỹ Ý cắt lời _ “ Chúng ta không thể ngồi đây chờ bọn chúng tự tung tự tác. Năm người anh em của tôi đã ngã xuống, nợ máu phải trả bằng máu. “
Khuôn mặt trẻ phừng phừng ngọn lửa tức giận. Cô nàng quay phắt sang đại hán cầm trượng, Đỗ Kiên, người đứng thứ hai trong Vũ Hình Phái, và là người đưa tin về cái chết của Lão Khang đến quần hùng ngày hôm nay:
“ Đỗ Kiên đại nhân có chăng cũng muốn ôm nhà chờ sát thủ tấn công lần nữa? Ngài có nghĩ Lão Khang muốn như vậy? “
“ Thứ nhất, Lão Khang sẽ không cắt lời những người ngang hàng mình. “ _ Đỗ Kiên nói, cái giọng ồm ồm đặc sệt của miền nam dây dưa trên chữ ‘ cắt lời ‘ _ “ Nhưng tôi đồng ý với cô. Tôi không thể quay về nhà và bảo những người anh em của tôi tiếp tục chờ đợi một thứ gì đó. “
Quỳnh Vô Vân, ngạc nhiên thay, gật đầu đồng ý:
“ Tôi hiểu, hai vị đã mất đi đồng môn, thực chẳng thể ngồi yên. Tôi vốn định nói đến việc này trước khi bị vị nữ trưởng môn xen vào. Chúng ta có thể hợp lực, nhưng chia thành hai mục tiêu: một nửa phòng thủ, một nửa tấn công. Đại Lâm Quán và Vũ Hình Phái đương nhiên sẽ là cánh tấn công, hai vị có thể mời thêm những người khác tất nhiên và tự quyết định các bước tiếp theo. Tôi, Thượng Trúc Vô Vân Đạo sẽ làm hậu phương, cánh phòng thủ của các bạn. Nếu hai vị muốn chúng tôi cử người tham gia vào cánh tấn công thì tôi cũng rất sẵn sàng. “
Mỹ Ý đỏ cả mặt khi nghe những gì vị trưởng môn trong tà áo xanh dương nói. Cô tránh đi cái lườm mắt của Kiên Sơn mà tiếp tục phát biểu:
“ Đây hẳn là cách tốt nhất. Tôi xin được làm chỉ huy cho nhóm tấn công. “
“ Không. “ _ Đỗ Kiên và Trần Phong cùng một lúc lên tiếng. Mỹ Ý giật mình, khuôn mặt giờ đỏ rực như trái cả chua, nửa bẽ bàng nửa tức giận.
“ Tại sao không? “
“ Vì cô chưa từng đối đầu với Rắn Trắng. “ _ Đỗ Kiên quay lại về phía Nhu Hợp sư cọ _ “ hoặc bất cứ ai có võ công điêu luyện như chúng. “
Nhà sư trả lời có vẻ không bất đồng tí nào, thậm chí còn nói tiếp:
“ Cô còn không biết về năm con rắn cầm đầu. Cô còn không biết bản doanh của bọn chúng trước khi bị Hoàng Kim Tộc tàn phá. “
Hai câu nói vừa đủ để chặn họng Mỹ Ý. Cô ta đảo mắt quanh phòng, thấy họ đều đồng tình với vị sư dày dặn kinh nghiệm kia, môi mím lại:
“ Đúng vậy. Nhưng nếu không phải tôi thì là ai? “
“ Để tôi làm. “ _ Đỗ Kiên lên tiếng. Ông ta thấy những cái gật đầu đòng ý của dân tình và không che dấu được sự hả hê của mình. Mỹ Ý chắc sẽ đứng lên đập vào mặt vị đại hán đó một cái nếu không có một bàn tay đặt trên vai. Trần Phong, người sư phụ cũ và kẻ đối đầu mới, không dùng lực gì nhiều vẫn giữ được cô ta. Cô nhìn về phía ông, một cuộc trao đổi dài diễn ra thoáng qua qua ánh mắt, và cuối cùng đôi vai cô gái trẻ hết gồng lên. Cô ngồi xuống, hết dấu hiệu muốn tranh đấu, nhưng khóe mắt vẫn giật giật.
“ Tôi cũng sẵn sàng. “ _ Ngô Nhận Thiên liếc Đỗ Kiên và cả Mỹ Ý một cái _ “ Hai vị sẽ có hai thanh kiếm giỏi nhất của Ong Thái Gia sẵn sàng chờ đợi mọi mệnh lệnh. Lực lượng còn lại sẽ cùng tôi tham gia cánh phòng thủ. “
Hồ Tử Duy công tử giơ tay lên xin nói:
“ Tôi không thuộc môn phái nào nhưng tôi không biết có được tham gia không nhỉ? “
“ Tất nhiên rồi, tôi mơ còn không được ấy chứ. “ _ Đỗ Kiên vừa nói vừa xoa hai vào nhau, tay ông ta to kinh khủng, một bàn tay là đủ che khuất cả mặt tôi.
“ Tôi cũng muốn đi! “ _ Kiên Long giơ tay lên.
Cả Quỳnh Vô Vân lẫn Lâm Dương quay lại nhìn tên mắt-1000-watts này. Và tên đồ đệ ương bướng nhìn lại. Cuối cùng, Lâm Dương nhún vai và Quỳnh Vô Vân gật đầu:
“ Kiên Long sẽ tham gia với các vị. “
“ Chừng như vậy là đủ rồi. “ _ Võ Lâm Minh Chủ Kiên Sơn lên tiếng _ “ Việc đi tìm những kẻ vô hình này rất nguy hiểm, bất kể chúng có là Rắn Trắng năm xưa hay không. Mỗi môn phái tham gia cũng chỉ nên cử thêm năm người môn đệ đi cùng. Chúng ta sẽ đi vào hang cọp trong một đêm không trăng, những con người đi vào cũng là thuộc bậc nhất võ lâm, nếu gặp chuyện bất trắc gì thì không tìm ai thay thế được. “
Ông ta nhìn Đỗ Kiên:
“ Nhiệm vụ chính là tiêu diệt lũ rắn độc. Nhưng nếu không làm được thì đừng cố quá mà thành quá cố. Tìm được càng nhiều thông tin về chúng càng tốt. “
“ Chúng ta nên hành động ngay bây giờ. Bắt đầu với con rắn đã gây tội với Đại Lâm Quán ngày hôm nay. “ _ Đỗ Kiên kêu rất hùng hổ, tay cầm lấy trượng định đi luôn.
“ Anh nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ đâu? “
“ Lùng sục toàn bộ khu vực này, từ gốc tới ngọn, từ chân cho tới đỉnh. Không chừa một ngọn cỏ. “
“ Với một kẻ nguy hiểm thoắt ẩn thoắt hiện như vậy mà huynh đài muốn dàn mỏng lực lượng của chúng ta sao? “ _ Ngô Nhận Thiên khinh khỉnh cười.
Đỗ Kiên không trả lời được, vẫn quắc mắc nhìn lại. Ngạc nhiên thay, Trần Mỹ Ý có vẻ đồng ý với vị đại hán cầm trượng:
“ Tôi cũng không thể để kẻ đã giết anh em của tôi tẩu thoát mà không làm gì. Quả thực là chúng ta sẽ dàn mỏng lực lượng của mình. Nhưng quân số của ta giờ còn đông đảo. Tí nữa khi đa số mọi người đi về hết, lúc đó mới là đáng lo. “
Lời nói của cô gái này lần này được tán thành hơn. Kiên Sơn ra lệnh:
“ Đúng lắm. Đỗ Kiên, làm vậy đi. “
Nhanh chóng, mỗi môn phái ngay lập tức cử ra một nhóm lính, theo lệnh của Kiên Sơn mà dò sát từng khu vực một. Mọi thứ nhốn nháo hết cả lên. Nhưng cuối cùng chẳng tìm ra gì cả.
Trưa chuyển sang chiều, chiều chuyển sang tối. Sau bữa tối, rất nhiều người phải cáo từ về nhà. Họ cố lắm mới không nhảy thẳng từ trên đỉnh núi xuống rồi phi nước đại đivề, kiểm tra xem bản doanh môn phái của mình thế nào, có bị tấn công gì không. Trong cái thể giới còn thổ tả này, chẳng điện thoại hay máy tính, họ không thể ngay lập tức liên lạc để kiểm tra tình hình ở nhà. Ai cũng lo. Rắn Trắng từng là một tổ chức sát thủ cực kì khét tiếng. Chẳng ai muốn bọn chúng trở lại, hay phải đối đầu với những kẻ mới đến nhưng cũng lợi hại không kém.
Chỉ có điều, họ còn không tìm thấy Phan leo trèo như một con khỉ quanh đây thì chẳng thể nào tìm ra nổi tên sát thủ kia đâu. Tôi vẫn nhớ khinh công của hắn vượt lên trình độ của một con người. Hắn là một cơn gió của cái chết.
Tôi gặp con khỉ nói trên vào chiều tối hôm ấy khi đang cãi nhau với Tử Duy.