Vô Hạn Giả Thiết

Quyển 3 - Ý nghĩa tồn tại-Chương 34 : Chúng ta đều là kẻ xấu




Chương 34: Chúng ta đều là kẻ xấu

Hoàng Minh lúc này rất bồn chồn. Thú thật là hắn rất vui mừng vì anh Long vẫn còn sống. Nhưng sâu trong thâm tâm hắn vẫn có gì đó không vui khi bị thoát khỏi trạng thái vừa rồi. Hắn cảm thấy mình có triệu chứng của kẻ nghiện rồi.

Lúc này cả ba người đang ngồi quanh đống lửa. Phía xa, cái tế đàn kia vẫn nằm đó. Chẳng qua có vẻ giờ nó đã vô hiệu hóa. Lily đã tỉnh lại, lúc này cô đang thay băng cho Thiển Văn Long. Những vết thương trên người anh ta đang khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhận ra. Hoàng Minh thì cho rằng đây ắt hẳn là tác dụng của "Viên Nén Siêu Tái Sinh". Nhưng Thiển Văn Long kể sơ lược rằng bản thân phải ký khế ước với một con quỷ, đó mới là lý do khiến anh ta phục hồi nhanh như vậy. Tuy nhiên, cả Lily và Hoàng Minh đều mơ hồ về câu chuyện này.

“Nói vậy là do anh có được sức mạnh của Huyết Quỷ, nên hiện tại anh đã có thể sử dụng Huyết Năng trở lại”. Lily ngước mắt lên nghi ngờ hỏi Thiển Văn Long.

Thiển Văn Long mỉm cười, nói: “Có thể nói như vậy. Dù vẫn chưa rõ nguyên lý gì nhưng ta đã có thể cảm nhận một tia Huyết Khí từ nơi sâu xa liên tục tràn vào cơ thể”.

Hoàng Minh cũng cau mày nói: “Dù anh sống lại, nhưng chuyện này chưa chắc đã là chuyện tốt đâu. Theo quan niệm tại thế giới cũ của em thì Ác Quỷ đại diện cho những thứ xấu xa thôi. Hắn ắt hẳn có mục đích gì đó khi cứu anh chứ”. Còn một vấn đề mà Hoàng Minh chưa đề cập đến là ở thế giới này Ác Quỷ là kẻ địch của nhân loại. Chúng xâm chiếm trái đất và nhiệm vụ của bọn hắn cho đến bây giờ cũng là đối nghịch với loài Quỷ. Hắn không rõ, nếu bây giờ Thiển Văn Long theo phe của loài Quỷ thì bọn hắn phải đối đãi với anh ta như thế nào. Phải chăng một lúc nào đó nhiệm vụ sẽ bắt bọn họ giết Thiển Văn Long thì sao. Và hắn, Hoàng Minh, có thể xuống tay được không. Mà đây là chưa bàn đến khả năng hắn có đánh lại không đấy. Đó cũng là lý do hắn tránh nói đến vấn đề này. Theo Hoàng Minh, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Vấn đề trước mắt là tìm ra biện pháp khắc phục thôi.

“Thật ra, ta cũng không rõ mục đích của hắn là gì”. Thiển Văn Long dựa lưng vào tường đá, cố tìm tư thế thoải mái hơn và nói.

Lúc này, một ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu Hoàng Minh. Hắn nhìn vào cánh tay phải, nơi đó đang đeo một vòng tay màu bạc. Hoàng Minh chìm ý thức vào nó. Rất nhanh, một vật xuất hiện trên tay hắn. Đây là chiếc máy quét vốn đã có sẵn trong vòng tay mà lão Rich đưa cho Hoàng Minh. Hắn hầu như đã quên mất thứ này trong đống vật dụng lộn xộn mà hắn đặt vào chiếc vòng. Vốn dĩ hắn không có thói quen sắp xếp mọi thứ, nên hậu quả là trong thứ kia đã trở thành một đống rác lớn. Và chúng nhiều đến mức Hoàng Minh không nhớ tình huống nào nên sử dụng thứ gì. Hoàng Minh tự nhủ đây là lỗi của thằng nhóc Salan khi đưa hắn quá nhiều thứ.

Hoàng Minh cầm chiếc máy quét trên tay. Đám người cũng biết Hoàng Minh có một vật kỳ lạ có thể chứa đựng đồ vật, nên cũng không cảm thấy kỳ lạ khi trông thấy tên này ngẫu nhiên cầm ra gì đó. Hoàng Minh hướng về Thiển Văn Long nói: “Anh Long, thứ này em ngẫu nhiên có được. Nó có khả năng quét thông tin của một số thứ mà PI có thể cung cấp được. Anh không ngại nếu em quét nó trên anh chứ. Để em cho mọi người xem trước công dụng của nó”. Nói rồi Hoàng Minh hướng chiếc máy về phía tế đàn quét qua.

Một luồng sáng nhanh chóng quét qua tế đàn, một bảng thông tin xuất hiện trên màn hình máy quét. Cả đám vây lại xem thứ này mới quét ra thông tin gì. Chỉ thấy phía trên màn hình máy quét hiện lên một bảng thông tin:

“Vật phẩm: Tế Đàn Sám Hối

Cấp độ quyền hạn: E1

Trang bị dữ liệu: Kinh Sám Hối Chương 01 (+)

Giải thích vắn tắt: Vật phẩm nguyên bản đến từ Địa ngục tầng 13, không gian số hiệu MAI-12151478. Đây là một trong những vật phẩm bắt buộc của địa ngục của không gian này. Nó có thể tinh lọc linh hồn tội nhân về trạng thái nguyên bản nhất.

Nguồn: PI (tác giả: Anderson Sam – được trao quyền nêu danh từ tác giả)”

Hoàng Minh click vào dấu cộng (+) phía sau “Kinh Sám Hối”. Một trang văn tự dài 37 dòng xuất hiện. Hoàng Minh nhận ra hai dòng đầu là âm thanh mà hắn nghe được từ tế đàn. Âm thanh đó dường như bắt đầu xuất hiện lại trong đầu Hoàng Minh lần nữa.

Cảm giác Hoàng Minh có gì đó không đúng, Lily nhanh chóng chóng giật chiếc máy từ tay Hoàng Minh, khiến màn hình rời khỏi tầm mắt hắn. Lúc này Hoàng Minh mới có thể hồi thần lại. Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi. Nhưng hắn hoảng sợ phát hiện mình đã nhớ kỹ toàn bộ chương kinh văn kia. Sau một lúc hắn mới xác nhận, thứ kia không bị kích hoạt lần nữa. Nhưng hắn cũng cảm thấy hơi thất vọng. Hắn mong muốn có lại cảm giác kia.

Lily dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hoàng Minh, hỏi: “Hoàng Minh, anh không sao chứ? Vừa rồi là …”

Hoàng Minh khoát tay ra hiệu mình không vấn đề gì. Hắn quay đầu nhìn Thiển Văn Long và nói: “Thế nào anh Long. Thứ này đại khái có thể xem được tình trạng của anh đấy”.

Thiển Văn Long suy tư một lát rồi nói: “Được rồi, chú mày cứ tiến hành thử xem sao”. Nói rồi lùi về sau vài bước để đủ khoảng cách cho chiếc máy quét toàn thân hắn.

Hoàng Minh lấy lại chiếc máy từ tay Lily. Hắn hướng chiếc máy về phía Thiển Văn Long và khởi động. Ngay khi tia sáng quét đến ngực Thiên Văn Long, một thân hình xuất hiện trước mặt Hoàng Minh, chắn ngang giữa hắn và Thiển Văn Long. Khiến Hoàng Minh giật mình cấp tốc lùi về sau.

Một âm thanh ma mị vang lên: “Ái chà chà, cục cưng thế nào rồi? Đã đỡ đau hơn chưa? Có thấy nhớ ta không?” Thân hình một thanh niên mặc áo Vest đen hoa lệ bỗng hiện lên, bước đến bên Thiển Văn Long và vuốt ve má của hắn. Lúc này Thiển Văn Long như bị định thân vậy. Anh ta đứng yên trừng to mắt nhìn người thanh niên, gằn từng chữ: “Amon”.

Thanh niên cười xuề xòa: “Ha ha, vậy là cưng vẫn còn nhớ ta”. Sau đó xoay người nhìn Hoàng Minh nói: “Nhóc con, cất thứ đó đi. Ngươi không biết thăm dò môn đồ của người khác là điều vô lễ lắm sao?”

Hoàng Minh lúc này đã lùi sát vào tường, hắn gắt gao nhìn về người thanh niên trước mắt, nói: “Ngươi chính là Amon, Huyết Quỷ Amon”.

Người thanh niên mỉm cười: “Sai. Ta là Huyết Quỷ Vĩ Đại Amon mới đúng”.

Lúc này, Lily bỗng hóa thành hình dạng Người Sói và lao đến Amon. Nhưng thân hình cô lại xuyên qua cơ thể hắn. Giống như đó chỉ là một hình chiếu lập thể vậy.

Người thanh niên nhìn Lily với ánh mắt châm chọc, nói: “Một thể người sói biến dị sao? Thú vị. Bọn lính đánh thuê các ngươi luôn biết bày đủ trò. Các ngươi không thể chạm vào ta đâu. Đây chỉ là một Huyết Ảnh từ cục cưng của ta thôi”. Nói rồi lại quay sang nhìn thắm thiết Thiển Văn Long. Mà theo Hoàng Minh thấy thì hình ảnh này làm hắn sởn hết gai ốc.

Nhưng lúc này Hoàng Minh bắt được một điểm kỳ lạ trong câu nói của hắn. Lính đánh thuê. Ý của hắn là gì khi bảo bọn mình là lính đánh thuê. Hoàng Minh quan sát một hồi, xác định tên này cũng không có ý định tấn công bọn hắn thì mới mở miệng hỏi: “Tại sao ngươi tới đây và ý ngươi là gì khi nói bọn ta là lính đánh thuê?”

Huyết Quỷ Amon quay đầu lại nhìn Hoàng Minh, nghi hoặc một chút rồi như bừng tỉnh nói: “À. Có vẻ bọn ngươi là những tên lính đánh thuê cấp thấp chưa biết mình là thứ gì. Nếu vậy thì tại sao bọn ngươi lại vào được đây nhỉ?” Amon lâm vào tự hỏi. Bầu không khí trở nên im lặng đến quỷ dị.

Bất chợt hắn ngước nhìn Hoàng Minh, cười tủm tỉm: “Nhưng thứ này cũng không phải thứ mà ta quan tâm. Còn các ngươi chỉ cần biết. Những việc các ngươi đang làm là đang hủy diệt thế giới này. Biết sao? Không phải chỉ trái đất đâu, mà là mọi thứ”

Hoàng Minh như lâm vào sương mù, hắn mờ mịt hỏi: “Ngươi đang nói gì vậy? Chẳng phải các ngươi mới là kẻ xâm lăng, hủy diệt trái đất sao? Tại sao bọn ta trở thành kẻ xấu rồi?”

Amon mỉm cười phất tay. Thiển Văn Long như máy móc đi vác một tảng đá đến bên Amon, để hắn ngồi xuống. Hoàng Minh không hiểu tên này đang làm gì, chẳng phải hắn chỉ là hình chiếu thôi sao, sao lại ngồi rồi. Chuyện này cần thiết sao?

Trong lúc Hoàng Minh bắt đầu nổi nóng, Amon lại nói: “Nào nào nào. Bọn ta không phải kẻ xâm lăng. Bọn ta chỉ phản kháng thôi. Các ngươi mới là, phải nói là nhân loại các ngươi mới chính là kẻ xấu.

Hoàng Minh lại càng lâm vào sương mù, hắn lẩm bẩm: “Chúng ta là kẻ xấu?”

Amon ngồi ngay ngắn xuống tảng đá. Hắn gác chéo một chân, hai tay vịn vào đầu gối, cười nói: “Đúng vậy, bọn ngươi mới là kẻ xấu. Để ta kể các ngươi một câu chuyện. Ngày xửa, ngày xưa,….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.