Vô Hạn Giả Thiết

Quyển 3 - Ý nghĩa tồn tại-Chương 32 : Kinh sám hối




Chương 32: Kinh sám hối

Trong một hang động đá cũ gần trạm trung chuyển, Hoàng Minh đang ngồi dựa người vào một tảng đá. Mồ hôi hắn thấm ướt bộ đồ bảo hộ khiến Hoàng Minh vô cùng khó chịu. Đã qua hơn một giờ từ khi họ giết được con quái vật. Hoàng Minh và Lily đã cố lôi John và Thiển Văn Long tìm chỗ ẩn nấp, còn chàng lính trinh sát không được may mắn như bọn họ. Cậu ta bị gãy cổ ngay khi va vào tường.

Bởi vì tiếng động lớn làm kinh động đàn chuột Howt. Lúc này trong căn cứ tràn ngập chuột. Hoàng Minh đã tìm được một cửa hang nhỏ, thích hợp để bọn họ nghỉ chân. Lối vào cửa hang này chỉ đủ một người đi qua. Bên trong nó khá rộng rãi, thông khí cũng khá tốt. Hoàng Minh dùng một tảng đá lớn để che cửa hang đi. Lily phun thuốc khử mùi vào cửa hang, tránh bọn chuột Howt đánh hơi cả nhóm, Còn xác của chàng lính trinh sát, Hoàng Minh và Lily không có thời gian xử lý, bọn họ đành để tạm cái xác vào một phòng nhỏ mà cửa vẫn còn nguyên vẹn trong Trạm Trung Chuyển, rồi cấp tốc khởi hành.

Lúc này trừ Lily vẫn còn một chút sức lực, cả bọn đều như nến tàn trước gió. John bị đạp vào góc tường. May mắn là cú va đập không trực tiếp, anh ấy va vào một mớ thiết bị rồi mới va vào tường. Việc này làm giảm lực va đập. Cũng nhờ thế anh chàng này mới bảo toàn tính mạng. Vai John bị một mảnh thép từ một thiết bị cắt vào. Theo Lily thì vết cắt không làm đứt dây chằng hay gân, không ảnh hưởng quá nhiều.

Hoàng Minh thì không bị quá nhiều ngoại thương, việc sử dụng não quá độ làm hắn lúc này chỉ muốn ngủ và đầu đau như búa bổ. Riêng Thiển Văn Long có tình trạng tồi tệ nhất. Máu anh ta gần như chuyển về dạng trong suốt và có màu hồng nhạt. Những vết thương trên người quá lớn. Lúc ấy Lily cứ bảo tên này xong rồi. Nhưng Hoàng Minh vẫn cảm nhận được não Thiển Văn Long còn hoạt động yếu ớt. Hoàng Minh cấp tốc cho Thiển Văn Long sử dụng một “Viên Nén Siêu Tái Sinh” nhưng hiệu quả không cao lắm.

Như đã giải thích từ trước, tác dụng của thứ thuốc này không trống rỗng sinh ra. Nó phải dựa trên những vật chất có sẵn trong cơ thể người sử dụng. Nhưng đối với tình trạng của Thiển Văn Long, tim hắn đã ngưng đập, máu thì hầu như mất đi chức năng. Lily phải liên tục dùng thiết bị ép tim mới duy trì được tên này đến giờ. Nhưng tình trạng này cũng không thể kéo dài quá lâu. Lily đang một mực nghĩ cách cứu viện. Còn Hoàng Minh thì đã quá mệt mỏi. Hắn bắt đầu ngủ thiếp đi.

---

Hoàng Minh mơ màng tỉnh dậy, trạng thái của hắn gần như đã hồi phục. Hắn liếc nhìn John và Thiển Văn Long còn đang hôn mê. Thiển Văn Long vẫn đang duy trì nhịp tim yếu ớt thông qua thiết bị hỗ trợ. Nhưng có vẻ tình hình đã được khống chế phần nào. Còn Lily có vẻ quá mệt mỏi cũng đã ngủ thiếp đi. Hình thái người sói có vẻ cũng tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Bọn họ còn không đủ sức để cắt cử người canh gác nữa.

Hoàng Minh đứng dậy, hắn tiến hành thay pin cho đèn bão. Hắn nhìn quanh, hang động này có vẻ cũng là một di tích. Xung quanh các vách tường đều che kín các bức vẻ mà hắn không thể hiểu nổi. Nhưng một thứ càng làm hắn khó hiểu hơn là, chỗ này theo lúc hắn đi cách rất gần Trạm Trung Chuyển, vốn dĩ phải bị phát hiện ra từ lâu. Quân đội không thể dựng trạm trên một nơi mà chưa khảo sát được. Nhưng chỗ này không có vết tích khai quật. Hắn cũng ngẫu nhiên tìm thấy chỗ này thôi. Nơi này khá rộng rãi, diện tích của nó tầm 70 – 80 mét vuông. Trần hang cách mạt đất khoảng 3 mét. Hoàng Minh phải chờ đến khi John tỉnh lại mới giải được thắc mắc này. Và lúc này hắn cũng nhớ đến những tiếng nổ to phát ra từ hướng căn cứ, và cả việc John bảo bọn hắn bị gài bẫy là như thế nào. Lúc này trong đầu Hoàng Minh quanh quẩn hàng vạn câu hỏi vì sao.

Hoàng Minh ngồi lại bên tảng đá, hắn cần đúc kết lại những thứ mình phát hiện khi chiến đấu với con quái vật kia. Hắn bắt đầu tập trung tinh thần từng chút một để tránh lâm vào tình trạng quá tải như lúc trước. Dần dần, hắn có thể cảm nhận thấy các dòng từ trường cuồng bạo xung quanh. Hắn cố gắng tập trung duy trì để bản thân dần quen với trạng thái này và tìm được điểm tới hạn của nó. Lần sau hắn không cần phải tập trung toàn bộ tinh thần nữa mà chỉ cần làm đến điểm tới hạn này là có thể cảm nhận được từ trường xung quanh. Ở trạng thái này hắn gần như có thị giác của thượng đế, trừ việc không có màu sắc thôi. Các đường sức từ màu xám đậm nổi bật trên nền không gian màu trắng.

Khi đã dần quen với trạng thái này, hắn tiến hành cảm nhận lại từng sợi lực từ và suy nghĩ cách dẫn dắt nó. Hắn cố gắng nhớ một số mô hình mà mình đã tính sẵn. Không biết thứ này có được gọi là ma pháp không nữa.

Nhưng bất chợt hắn chú ý đến một góc trong hang. Nơi ấy từ trường như tránh xa nó vậy. Các dòng lực từ chỉ né ra mà không xuyên qua vị trí này. Tò mò, Hoàng Minh đưa một sợi ý thức đến vị trí ấy. Ngay khi ý thức chạm vào nơi này, bỗng một tiếng “cạch” vang lên. Một tế đàn bỗng mọc lên từ vị trí ấy, khiến Hoàng Minh cực kỳ hoảng hốt.

Hoàng Minh mở mắt ra, hắn nhìn lại phía vị trí kia. Giờ đây, một tế đàn đã nằm ở đó. Hắn nhìn về phía Lily, thấy mọi người còn chưa tỉnh dậy. Hoàng Minh cũng chưa có ý đánh thức bọn họ. Hắn xem ra thứ này hiện tại dù chưa biết ra sao nhưng không phải nguy hiểm đến tính mạng.

Hoàng Minh đứng dậy, cẩn thận tiến đến gần tế đàn. Khi hắn cách tế đàn 10 mét, thì bỗng có một lực hút vô hình kéo hắn lại tế đàn. Nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn, hắn hoảng sợ vì thứ bị kéo là linh hồn hắn, còn thân xác hắn vẫn đang đứng tại chỗ cũ.

Lúc này ba sợi xích màu xanh dương trong suốt bay ra từ hay cây cột đá trước tế đàn. Chúng phòng đến Salan, Lily và John còn đang hôn mê và quấn quanh cổ họ. Cùng lúc này, Hoàng Minh đã bị lôi đến trung tâm tế đàn. Sàn tế đàn bằng kim loại, xung quanh nó gồm 4 trụ đá thấp tạo thành vòng tròn và hai trụ đá cao bên ngoài. Hai trụ đá này là thứ phóng xích trói ba người kia.

Một giọng nói máy móc vang lên bên tai Hoàng Minh: “Tù phạm thứ 313254792513, đang tiến hành đánh giá tạp chất. Tạp chất hạng S. Quá ô nhiễm. Cần tiến hành sám hối 51489 lần. Đề nghị phạm nhân đọc theo Kinh mẫu. Kinh Sám Hối, chương 1,….”

Lúc này như có hàng trăm người hàng vạn người đang rì rầm cầu nguyện xung quanh tai Hoàng Minh, khiến hắn như muốn nổ tung. Hoàng Minh muốn che lại tai mình, nhưng lúc này hắn đang ở trạng thái hồn thể, hắn không thể che đậy vật lý được. Những âm thanh như xuyên vào thẳng linh hồn Hoàng Minh vậy.

Bất chợt không biết từ đâu, bốn ngọn roi đánh vào lưng Hoàng Minh, khiến linh hồn hắn run rẩy kịch liệt. Một cơn đau kinh khủng ập đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh. Nó đau hơn gấp ngàn lần khi Hoàng Minh nghe những âm thanh kia. Sau đó, bốn âm thanh phát ra phát ra từ bốn trụ đá, chúng phát ra âm thanh ở bốn quãng khác nhau, với cùng một nội dung, cùng một lúc. Khiến câu nói này trở nên kinh dị: “Tội nhân. Đọc theo”.

Dưới áp lực của bốn trụ đá, Hoàng Minh buộc phải lặp lại những lời kinh vang lên xung quanh hắn. Một cỗ đau đớn dân lên từ sau thẳm, khiến Hoàng Minh theo bản năng dừng đọc. Nhưng tiếp theo là một loạt roi liên tiếp khắp linh hồn hắn, khiến hắn phải nén đau tiếp tục đọc theo. Lúc này, ý thức của hắn không thể duy trì quá nhiều suy nghĩ. Hắn như chìm đắm vào âm thanh xung quanh. Phía trên hắn cứ một đám lại một đám khói đen bốc lên, thoát ra khỏi ý thức hắn. Nhưng Hoàng Minh lúc này không đủ tâm trí để ý xung quanh nữa. Một luồng thanh thản bốc lên từ sâu trong linh hồn hắn. Hoàng Minh không chú ý, liên kết giữa hắn và chiếc huy hiệu con thoi càng lúc càng mờ dần đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.