Vô Hạn Giả Thiết

Chương 4 : Dị độ và quy tắc




Chương 4: Dị độ và quy tắc

Hoàng Minh dựa lưng vào bàn, tay trái chống cằm nhìn hoàn cảnh nực cười đang diễn ra tại nơi này.

Phía trong vòng sáng, hai nhóm người ngồi đối diện nhau. Một bên gồm sáu người. Hai gã người cũ co rút lại dường như muốn dính vào nhau. Kế bên bọn hắn, một thằng nhóc đeo kính khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Tiếp đến là một cô gái tóc vàng với thân hình cực kỳ gợi cảm, mái tóc cô ta che một nửa khuôn mặt, khiến cô ta trở nên càng xinh đẹp hơn. Cạnh đấy là một người đàn ông da đen với mái tóc bù xù. Hắn ta mặc môt chiếc áo blouse dài cánh rất đẹp và mang găng tay nilon. Cuối cùng là một gã da trắng cực kỳ điển trai. Khuôn mặt hắn có phần trung tính, mặc áo vest dạ hội và vóc dáng hơi gầy gò. Còn đối diện bọn họ, một người thanh niên có phần hơi béo, khuôn mặt tầm thường, đeo một cặp kính đen sờn cũ và khoác bên ngoài một chiếc áo blouse đã vô cùng bẩn. Hắn đang chống cằm bất đắc dĩ nhìn sang phía đối diện. Chắc hẳn mọi người đoán ra đây là ai rồi đấy. Chính là nhân vật chính của chúng ta, Hoàng Minh.

Lúc này, Hoàng Minh bỗng đứng dậy tiến về phía trước. Hắn không muốn bản thân đang trong tình cảnh như thế này còn bị cô lập. Hắn bước về phía kẻ hắn sợ nhất: “Ngài Jam, …”.

“Mày… mày đứng im đấy. Không được lại gần đây. Thề với trời, mày mà dám bước thêm một bước nữa thì dù trừng phạt lớn đến đâu thì tao cũng sẽ vặt đầu mày xuống. Khoan! Đừng lại! Đừng tới đây! Đừng … dừng lại!”. Jam cố gắng co người lại. Hắn biết rõ sự kinh khủng của Murphy’s Law. Không chỉ những ảnh hưởng của nó đối với thân chủ mà còn đối với môi trường xung quanh. Thậm chí là những người đến gần và tiếp xúc hắn. Nhưng đối với bọn hắn quy tắc này vẫn còn quá mơ hồ, hắn không hiểu rõ ý nghĩa thật sự của nó. Nhưng nó vẫn không ảnh hưởng đến việc hắn sợ đầu luật này.

Đậy là một loại quy tắc gần như pháp tắc. Nó làm thế giới bài xích thân chủ đến mức ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh. Khiến thân chủ sẽ lâm vào tình trạng tồi tệ nhất mà hắn có thể. Tệ hơn nữa là thứ này dựa vào vận khí, mà vận khí thì không thể khống chế và không biết thời điểm sẽ trở nên tốt hay xấu. Đôi lúc mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, khiến ta không nhận ra. Nhưng nó đã tác động đến một chuỗi quy tắc sâu xa. Chỉ là hiệu ứng Domino chưa chạy đến nơi vật chủ mà thôi.

Ví dụ, thân chủ đi qua một cây cầu. Lúc này, cầu có thể sập hoặc không. Với Murphy’s Law thì đều tệ nhất sẽ xảy ra, cầu sẽ sập. Nhưng không thể nào nó đột nhiên sập được. Tải trọng của vật chủ không thể phá hủy nó nếu không đủ. Vậy trước đó, một quá trình hiển nhiên xảy bên trong chiếc cầu khiến nó bị thay đổi, như oxy hóa, mục ruỗng, dãn nở nhiệt, nứt do nhiệt, thấm nước,… Khiến kết cấu của cây cầu đạt điểm tới hạn nó có thể chịu đựng. Và khi thân chủ đi qua, nó sẽ bị quá hạn. Cầu chắc chắn sẽ sập. Nhưng vấn đề là tại sao không sớm hơn, hoặc muộn hơn mà tại thời điểm hắn đi qua mới sập. Đó là sự khủng bố của đầu quy tắc này. Nó thay đổi vận mệnh cây cầu từ trước khi thân chủ xuất hiện và điểm tới hạn bắt buộc là thân chủ. Nó can thiệp vào sự vận hành của thế giới và dòng thời gian. Nói thẳng ra là vật chủ luôn luôn đen đuổi. Mà sự đen đuổi này luôn kéo vật chủ vào chỗ chết.

Cô gái tóc vàng lúc này chớp chớp nhìn Hoàng Minh, rụt rè hỏi tên Jam bên cạnh cô: "Có thật sự kinh khủng vậy sao?". Tuy cô không cho rằng việc này nguy hiểm đến mức nào nhưng bản thân lâm vào tình cảnh này, thì cách tốt nhất vẫn là hợp với số đông. Đó cũng là suy nghĩ của mọi người ngay lúc này.

"Cái chó đẻ Murphy's law là quy tắc mới gần nhất của không gian. Nó không phải một trong những quy tắc gốc của không gian. Chẳng biết tên nào nghĩ ra trò này. Mỗi một đoạn thời gian không gian sẽ thay đổi quy tắc tương đối dựa trên quyết định của hội đồng Master. Tao biết một kẻ có tiềm năng "yêu nghiệt" như thằng béo đó. Chỉ có điều tên này đạt cấp chuyên gia rồi. Mày biết kết cục sao không? Nó chả biết làm giống chó gì kết thân được với Thor và lôi theo tên này gần chết. Bọn tao tấn cấp nhờ giết Thor, lúc Thor bị hành đến tàn phế đấy. Lúc đầu rất nhiều chuyện không may xảy ra, nhưng tên tự phụ ấy vẫn không tin lời bọn tao. Vẫn bảo vệ tên “yêu nghiệt” kia. Mày biết đó dù cấp tân thủ nhưng Thor là thần. Mày biết kết quả sao không? Cả đội chỉ có tao với thằng Shel còn sống! Tất cả nhờ công thằng "yêu nghiệt" đấy. Mày biết lý do là gì không? Chẳng biết lý do quái gì mà mặt trăng bị lệch từ nên bị hấp dẫn va vào trái đất. Nhưng bọn tao ai cũng biết nhờ công thằng đấy. Thằng "yêu nghiệt" và cả đội Avengers tan xác còn Thor bị thương gần chết. Hai thằng tao hên là còn quang hoàng bảo hộ. Còn mấy tên cấp chuyên gia trong đội thì đã cạn sạch trong lúc đấu với Ultron. Bọn tao quá yếu để tham gia. Nhiệm vụ của bọn tao là bảo vệ con bé Issabela nào đấy thôi. Không thì hai thằng xong này rồi. "Vết sẹo trên mặt Jam vặn vẹo như con rết.

"Lúc ấy đáng lẽ chưa tuyệt vọng đến vậy đâu. Bỗng dưng tên Hulk gì đó như xì bong bóng trở lại dạng thường, hắn bảo Hulk bị hoảng sợ cái gì đó. Còn tên Tony Stark thì trí năng nhân tạo bị vô hoạt bởi vụ nổ điện từ, khi mặt trăng va chạm. Bọn mày nghĩ kinh khủng không?" Shel mặt bình đạm nói.

"Còn 15 phút nữa nhiệm vụ bắt đầu. Bọn mày muốn hỏi gì hỏi lẹ đi. Có mỗi 10 điểm "point" vẫn phải làm cái việc này. Còn thằng béo ngồi im đấy cho tao. Mày giới thiệu về mình đi." Jam chỉ tay vào cô gái tóc vàng rồi nói.

Hoàng Minh sau khi nghe tên này nói thì lúc này mặt mũi cũng đã trắng bệch, mồ hôi đổ ướt áo, tay chân bủn rủn, ngồi bệch xuống sàn. Thì thào "Xong, lần này xong rồi"

"Tôi....tôi là Ngân, nhân viên phòng kỹ thuật nuôi cấy mô của Karika, nước Phan Lân" Cô gái tóc vàng sau khi nghe xong cũng rung rẩy nói. Cô càng cố gắng lùi về phía sau, tránh xa Hoàng Minh.

"Phan Lân, quốc gia nào mà chưa nghe bao giờ vậy? Nó ở tọa độ nào?" Tên điển trai quay qua cô gái hỏi.

"Đừng thắc mắc nhiều làm gì. Chúng ta không đến từ một không gian đâu. Trong vĩnh hằng giới này có vô số giới vực. Mỗi giới vực đều có rất nhiều thế giới, mỗi thế giới lại có rất nhiều không gian con. Mỗi vùng không gian thì sẽ có tối đa 3 người được đưa vào đây. Có thể là không gian nguyên mẫu, bán nguyên mẫu hay dị độ" Shel trả lời.

"Dị độ?" Hoàng Minh nghe đến đây cũng hiếu kì ngước mặt lên hỏi.

"Ừm. Dị độ. Là một loại không gian cao hơn nguyên mẫu. Nó được cấu thành từ ý chí của các không gian khác. Những sinh vật trong này cực mạnh. Ta có gặp một lão già...tên gì nhỉ? Kore thì phải. Hắn là chuyên gia về người máy. Android 17. Sản phảm của hắn. Cái giống quỷ này là ác mộng đấy." Shel nói.

Hoàng Minh giật mình nghĩ thầm "Không phải Tiến sĩ Kore trong Dragon Ball sao?" Nhưng hắn nhìn đến những người mới, trên mặt họ chỉ có hiếu kỳ chứ không có vẻ giật mình. Hắn càng thắc mắc nếu đã là ý chí của các không gian cấu thành thì chẳng lẽ ở đây không biết Dragon Ball sao.

"Không, không nghe nói thời kì đầu là như vậy. Nhưng sau khi hội đồng Master được thành lập thì không còn nữa. Không gian ban đầu nghe nói rất thô sơ. Rất nhiều quy tắc sau này mới được thành lập. Một số quy tắc còn là rác rưởi. Tuy nhiên sau khi có quy tắc, không gian càng lúc càng ổn định hơn. Không còn cảnh cùng một nhiệm vụ mà thực lực chênh lệch nhau quá cao nữa. Kể cả Master vẫn có hạn chế khi bước vào nhiệm vụ và tùy vào loại nhiệm vụ. Không ít tên quái vật bị gạt bỏ do chống lại quy tắc đâu. Ví dụ như hạn chế của ta và Jam là không được giết bọn bây. Nếu không sẽ gạt bỏ. Và tùy vào quy tắc thế giới mà sức mạnh của chúng ta sẽ bị suy giảm. Chẳng lẽ ngươi nghĩ không gian sẽ thả Thor vào đây mà còn nguyên sức mạnh sao. Một búa của hắn thì cả thành phố này có đi tong chứ nói chi cái tòa nhà rách nát này" Shel bĩu môi.

"Phiền quá, sắp hết giờ rồi, giới thiệu nhanh đi. Tới mày, thằng nhóc đái dầm" Jam chỉ chỉ vào thằng nhóc đeo kính.

“Salan, mười ba tuổi. Và theo những gì nãy giờ tôi nghe được thì có vẻ ông anh không còn làm gì được tôi nữa phải không? Việc đá vỡ đầu của tôi mục đích là để thị uy hay sao?” Thằng nhóc đeo kính bĩu môi nói. Mặc dù đang hỏi nhưng có vẻ nó cũng chẳng quan tâm câu trả lời lắm.

"Để xem, không thể giết được mày nhưng ta sẽ bẻ gãy tay chân mày rồi vất ở đây. Thế nào?" Jam cười dữ tợn.

Thằng nhóc Salan mỉm cười: "Theo những gì ta suy đoán thì gây sát thương cho lính mới vẫn bị trừng phạt nhỉ? Hội đồng gì đấy không thể để lỗi lớn như vậy được phải không? Bởi vì nếu vậy thì việc chiêu mộ người mới vào đây đâu có ý nghĩa gì nữa. Tuy nhiên, đó cũng là suy đoán của ta thôi. Nhưng nhìn vẻ mặt của người thì chắc ta đoán đúng rồi."

"Nhóc con có tiềm năng đấy. Rồi, còn mày?" Shel cười cười với Salan, sau đó quay đầu nói với tên điển trai.

"Kalpan, nhân viên lập trình" Tên điển trai nói.

"Ha ha, nhân viên lập trình. Không gian có tiêu chí chọn người cả đấy. Mày đã không muốn nói thì thôi." Jam cười to.

"Dạ, tôi … tôi là Hoàng Minh thưa ngài. Là một sinh viên." Hoàng Minh gục đầu nói

"Tôi là Bạch. Chuyên gia sinh ..." Tên da đen nói nửa chừng thì lớp màn xung quanh nhấp nháy. Một giọng nói cơ giới vang lên bên tai mọi người.

“Chuẩn bị chính thức tiến vào cốt truyện 3..2..1…”

-----

“Một số gợi ý từ tác giả:

- Tại sao Hoàng Minh lại bị gán mác “Yêu nghiệp”?

- Tại sao hai kẻ ma cũ bảo không ai mang mác “Yêu Nghiệp” có thể sống qua trận đầu mà kẻ bọn hắn gặp lại là cấp “Chuyên gia”? Và hai kẻ ma cũ đang thuộc cấp gì?

- Vì sao quy tắc mà hai tên người cũ nói đến dùng để cân bằng trình độ cùng map của người chơi. Nhưng hai tên này lại quá mạnh và hạn chế kia có thật sự bảo vệ người mới?

- Nếu khi nhiệm vụ cũ kết thúc và bắt đầu nhiệm vụ mới thì người chơi mới sẽ được tuyển như thế nào? Giữ nguyên những người còn sống và cứ tuyển thêm người mới? Và nếu quy tắc hạn chế người cũ thì có thể bị người mới hại không?

- Những người chơi tại sao chưa nghe và Dragon Ball và Outlast?

- Nếu quy tắc mới được đặt ra thì người mới mới kẻ bất lợi? Những quy tắc này có chồng lên và xung đột với những người cũ hay không, thậm chí là với hội đồng Master?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.