Chương 2. Viên nén siêu tái sinh
Như thường lệ, cũng trong cái quán cà phê đó, chỗ ngồi đấy, hai nam sinh viên vẫn đang khoác lên mình bộ đồng phục trường Đại học đang luyên tha luyên thuyên trên trời dưới đất với nhau. Hai khuôn mặt này đã quá quen thuộc đối với nhân viên của quán, quen thuộc đến mức người ta muốn phát ngán lên.
Và lúc này, hàng loạt ánh mắt hình viên đạn của nhân viên tập trung vào hai nhân vật ấy. Tại sao ư? Thử hỏi đây là tiếng đồng hồ thứ 3, hai thằng nhóc này còn ngồi tại đây. Và mỗi thằng chỉ gọi mỗi một ly cà phê. Đã thế còn nói nhiều và nói to nữa chứ. Thật là vô ý thức.
Tuy nhiên, đối với độ chai lỳ của hai tên này, thậm chí còn không nhận ra mình đáng ghét đến mức nào. Một trong hai người là nhân vật chính của chúng ta, Hoàng Minh. Kẻ mà không cần miêu tả hình dáng nữa. Còn người đối diện là bạn thân mới của hắn, Đạt Tài. Mỗi lần chúng ngồi vào quán cà phê này là lại tranh luận inh ỏi cả lên. Mà theo nhân viên của quán thì “toàn là những thứ tào lao”. Chẳng hạn như chủ đề của 3 tiếng đồng hồ hôm nay. Tranh luận xem có cách nào làm con người phục hồi chi như loài thằn lằn không.
“DMM, nói ngu vl. Thằn lằn tái sinh được là do tế bào gốc của nó không có định dạng rõ ràng. Còn con người thì cái qq mà làm được. Chỉ có cách biến đổi gen để tế bào gốc con người trở nên dẻo hóa. Có thể phân hóa được thôi. Chẳng có cái thứ gì nuốt vào mồm mà khiến tái sinh chi hay nội tạng cả.” Hoàng Minh đỏ mặt tía tai, gân cổ lên nói.
Đối diện Hoàng Minh, một thanh niên bình thường, bình thường từ hình dáng cho đến khuôn mặt. Lúc này, mặt hắn cũng đỏ chót như gà chọi, gân xanh nổi đầy cả trán, giọng nói như gầm thét: “Cái cmm mới ngu đấy. Học hành vứt cho chó nhai hết hay sao? Đồng ý là tái sinh bởi tế bào gốc. Nhưng cmm có biết làm sao mà tế bào gốc nó biết mà phân chia khi gãy, đứt chi, có vết thương không? Chẳng lẽ tế bào này nó tự biết hả? Còn não thì éo thể điều khiển kiểu đấy. Nó phải có một loại chất dẫn dắt tín hiệu. Ít nhất phải là xung điện não. Tao ăn thứ đó vào thì chả điều khiển được quá trình này à?”
“Thế mày biết đó là cái mẹ gì không? Cãi mà không có dẫn chứng thì cãi làm cái mẹ gì?” Hoàng Minh càng gân cổ cãi.
“Biết cl. Đi tìm chứ có cl mà biết. Mày thử nghĩ coi giờ tìm ra thứ đó rồi xem thử nguyên lý hoạt động ra sao, thì chẳng phải tao có thể điều khiển quá trình khép vết thương. Thậm chí là mọc lại chi, nội tạng hay sao. Bởi, sản phẩm của gen cũng là protein xác định tính trạng. Như thay vì mày uống vi sinh đường ruột, thì tao cho mày uống men tiêu hóa. Cần cmg phải trị tận gốc.” Đạt Tài càng nói càng hăng. Nước bọt hắn bắn tung tóe cả ra ngoài.
“Tao éo tin. Một quá trình phụ thuộc quá nhiều yếu tố. Gen là thứ căn bản. Nó mới khả năng tối giản quá trình này. Chứ không mày phải tổng hợp bao nhiêu thứ hả?” Hoàng Minh hơi có chút yếu thế.
Lúc này, trong quầy bar, bốn năm cặp mắt đang nhìn bọn họ như đám thiểu năng. Và theo bọn họ nhưng cuộc tranh cãi này nó vô nghĩa, vô thưởng vô phạt. Nhưng nó diễn ra nhiều đến mức thành một chơi giữa đám nhân viên của quán.
“Sao, tao nghĩ bọn nó sắp cãi xong rồi đấy. Chung hết chưa, tao úp đấy. Lần này tao thấy thằng mập thua rồi”. Tên quản lý vừa lau ly vừa ngó nhìn hai người Hoàng Minh. Trong miệng hắn thì rì rầm to nhỏ với đám nhân viên. Bọn họ thường cá cược xem hai thằng ôn này thằng nào thua trước.
“Em muốn đổi phỏm anh ơi. Thằng mập bữa nay bệnh hay sao ấy. Cãi yếu lẵm”. Một tên nhân viên thấp tha thấp thỏm nhìn Hoàng Minh. Hắn cược ngày công hôm nay vào Hoàng Minh thắng. Nhưng có vẻ diễn biến ngược lại rồi. Hắn vừa nói ra là cả đám nhân viên cười ầm lên.
“Đặt rồi không có đổi nha em. Quy định trước giờ vậy rồi. Thua thì chịu đi. Mày ăn có chia anh đồng nào chưa? Nhìn bằng con mắt mà phải nghĩ bằng cái đầu em ợ.”. Tay quản lý nhếch mép cười khinh bỉ.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, ngay cả chính chủ cũng không nghĩ tới. Cuộc cãi vã tưởng như vô nghĩa hôm nay sẽ trở thành tâm huyết của hai thằng sinh viên ấy.
--
Lạnh! Một cảm giác lạnh thấu xương đánh thức kẻ đang nằm dưới sàn, Hoàng Minh. Hắn mơ hồ nâng lên đôi mắt nặng trĩu đánh giá xung quanh. Đến giờ hắn vẫn còn loáng thoáng dư vị cái chết. Đúng vậy. Cái chết đến với hắn không nhanh như hắn nghĩ. Nó diễn ra chậm chạp một cách bất ngờ.
Hoàng Minh nhìn quanh, dù hắn trước đây vẫn tôn sùng thuyết vô thần. Nhưng giây phút này hắn đã nghĩ rằng đây là Địa Ngục. Nhưng có vẻ “Địa Ngục” này không giống những gì hắn tưởng tượng lắm.
Hoàng Minh nhận ra mình đang ngồi trong một căn phòng tối với ngọn đèn led xanh lục chập chờn trên tường. Căn phòng chỉ tầm mười sáu, mười bảy mét vuông, trần cao tầm ba mét. Bốn bức tường cũ xỉn màu, bởi ánh đèn led mà hắn không nhận ra tường trần màu gì. Ở góc tường, đặt nơi đấy một chiếc giường sắt sập xệ, cũ nát. Phía trên trải một chiếc chiếu cói rách rưới. Cạnh giường là một chiếc tủ đầu giường bằng gỗ. Đặt trên đấy là một chiếc ti vi hộp đời cũ, màn hình vẫn mở nhưng trên màn hình chỉ có nhiễu sóng.
Căn phòng này giống như căn phòng tù vậy. Thì ra Địa Ngục có bộ dáng như thế này. Sẽ có người hỏi, tại sao không phải là Thiên Đường. Thì đối với một kẻ như hắn, đặc biệt là vô thần như hắn, không xuống mười tám tầng Địa Ngục thì đã tích phước lắm rồi. Còn nhìn xung quanh đi, có gì giống Thiên Đường không?
Đầu óc hiện vẫn đau đớn khiến hắn suy nghĩ lung tung đến nỗi chẳng hiểu mình nghĩ cái quái gì nữa. Chẳng phải hắn nên khiếp sợ trong tình huống này sao?
Đột nhiên, bước tường trước mặt hắn bỗng xuất hiện một cánh cửa. Nó sáng lên lóa mắt đến mức hắn thấy mình đã mù rồi. Một tiếng nổ lớn xảy ra trong đầu Hoàng Minh, tiếp theo là một đống ký ức, đúng hơn là tri thức xa lạ tràn vào não hắn. Khiến não hắn ngừng lại vài giây.
Khi định thần lại, Hoàng Minh đã biết mình đang ở đâu “Khu vực A71”. Đây là một chiều không gian ngoại vi nằm giữa khe hở của các chiều không gian khác nhau mà hắn có thể hiểu là “Thế giới hoàn chỉnh và không hoàn chỉnh”. Nó như một cầu nối gắn kết các không gian khác nhau.
Hoàng Minh càng hoang mang hơn khi biết nhiệm vụ của hắn, là đi vào các thế giới do không gian diễn tiến ra rồi hoàn thành nhiệm vụ được giao. Mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ sẽ sẽ có đánh giá. Hắn không rõ ràng mục đích của chuyện này là để làm gì.
Dựa vào đánh giá này hắn có thể trở về đây để thực hiện các lựa chọn sau:
1. Mua lại tọa độ các thế giới.
2. Diễn hoá
3. Mua lại diễn hoá.
Diễn hoá là một chức năng tại không gian này. Nó cho phép cấu thành mọi thứ. Thay đổi mọi thứ. Chỉ cần có một khung lý luận hợp lý. Càng hợp lý. Càng chi tiết cặn kẽ thì càng phải trả ít "đánh giá" hơn. Nếu có lý luận và bản vẽ chỉ cần 10 "đánh giá" có thể tạo một khẩu súng pháo khoa huyễn.
Cũng có thể bán diễn hoá cho PI - quản gia khu vực này, một khối lập phương màu đen khổng lồ giữa quản trường, nó như một bộ máy tính vậy. Hoặc có thể trao đổi ở khu giao dịch.
Nội bộ không gian được chia làm ba bộ phận chính:
1. Khu giao dịch: Đây là khu vực chung được chính không gian bảo vệ. Tại đây, người chơi có thể tùy ý trao đổi và giao dịch. Chỉ có một quy định duy nhất là không có một tác động vật lý nào có thể xảy ra giữa người chơi với nhau. Tức là không một ai có thể tấn công, xâm phạm hay đụng chạm người khác. Ở đây, người chơi lấy hình chiếu lập thể tiếp xúc với nhau. Mọi giao dịch đều phải thông qua giả lập của PI.
2. Khu cá nhân và công hội: Đây là phòng cư trú riêng của người chơi. Người chơi có thể trả phí để thuê phòng công hội. Khác với phòng cá nhân chỉ cho phép chính chủ truy cập, phòng công hội có thể dung nạp được nhiều người tùy theo phí tổn bỏ ra. Ở đây người chơi có thể tác động lẫn nhau. Các phòng chỉ được xóa bỏ chủ quyền khi người chơi trả phòng, người thuê không chi trả nổi phí hoặc tử vong. Khi đó, phòng sẽ lại được tiến hành rao thuê. Nếu người chơi tử vong, phòng cá nhân sẽ được tự động bổ sung nhân khẩu mới.
3. Quảng trường: Người chơi được không gian chỉ định thành một đội sẽ cùng dùng chung một khu vực trống không có biên giới gọi là Quảng trường. Tại đây người chơi có thể trao đổi, tác động đến đồng đội. PI sẽ được đặt trong khu này nhằm phục vụ người chơi.
Người chơi sẽ có 7 ngày nghỉ ngơi trước khi tiến hành nhiệm vụ kế tiếp.
--
Khi sửa sang lại thông tin trong não, Hoàng Minh lắc mạnh đầu và loạng choạng dựa lưng vào tường. Lúc này hắn mới đánh giá được bản thân. Trên người hắn vẫn mang bộ quần áo trước khi chết, áo thun, quần jean, khoác ngoài áo blouse. Đặc biệt, trước ngực hắn, chiếc huy hiệu con thoi thình lình nằm đấy. Hắn thử đưa tay gỡ xuống, nhưng thứ này như hòa vào cơ thể hắn vậy. Hoàng Minh loáng thoáng đoán rằng hắn đi vào đây là do thứ này.
“Cmn, thế này thì phải gọi là may hay rủi đây. Haizz. Mà dù sao cũng đỡ hơn là chết. Giờ ra ngoài xem như thế nào đã.” Nói rồi Hoàng Minh loạng choạng bước đến mở cánh cửa sáng và bước ra ngoài. Hắn cảm giác bản thân như xuyên qua bong bóng xà phòng vậy.
Khi tầm mắt hoàn toàn sáng tỏ, hắn phát hiện mình đang đứng tại một quảng trường rộng lớn. Phía không xa một nhóm người đang nằm la liệt trên đất. Hắn nghi hoặc. Kia chắc hẳn là người chơi như hắn. Nhưng tại sao lại ngất ở đây. Hắn cất bước đến gần.
Lúc này, lần lượt từng người tỉnh dậy, bọn họ có bốn người. Khi Hoàng Minh đến cạnh, họ đã hoàn toàn tỉnh dậy và đang ngơ ngác nhìn nhau. Một người trong bọn họ nhìn thấy Hoàng Minh đang đứng, hắn ta muốn mở miệng hỏi thì một giọng nói chói tai cất lên từ phía không xa.
"Đám cừu non. Đã tỉnh dậy hết rồi sao? Lại đây nào! Hôm nay sẽ là ngày của các ngươi". Một giọng nói cao vút chói tai cất lên như đâm thẳng vào tai mọi người. Ở giữa quảng trường, một thanh niên cao lớn với một vết sẹo dài ngang sống mũi. Cơ thể gồ lên từng khối cơ rắn chắc tràn đầy lực uy hiếp. Khi hắn dứt lời, mọi người cảm thấy như bị một bàn tay vô hình bóp cổ và lôi xềnh xệch đến trước mặt hắn.
Hoàng Minh ngước mặt lên nhìn thì thấy hắn đang cất tiếng cười to. "Ha ha. Cuối cùng, tao cũng đã thoát được kiếp tân thủ. Thoát khỏi tháng ngày hành hạ của bọn ma cũ.". Hắn quay phắt lại đá vào đầu một thằng nhóc kế bên Hoàng Minh. Khiến đầu thằng nhóc vỡ tung như dưa hấu. Máu toé vào mặt, sền sệt, hôi hám. Hoàng Minh bật dậy lùi về sau rồi nôn oẹ một bãi lớn.
"Jam! Thằng ngu! Mày không biết gây sát thương lên người mới là bị giảm 10% "point" nhiệm vụ lần này đấy." Kế bên tên sát nhân, không gian dần vặn vẹo rồi xuất hiện một sinh vật hình người, hầu hết là giống người trừ hắn có … bốn cánh tay.
"Biết, biết. Tao giải toả tí không được sao. Dù sao thì nó cũng sẽ hồi sinh đấy thôi. Còn trừ thì trừ chứ, nhiệm vụ lần này mày quan tâm đến “point” à? Mà mày cũng thôi trương cái bộ mặt khinh thường đó ra nữa đi, Shel. Nhìn buồn nôn lắm". Tên mặt sẹo lúc này khịt mũi coi thường nói.
Sinh vật bốn tay được gọi là Shel lúc này tiến đến trước mặt Jam quát lên: "Thằng ngu này, mày nghĩ cái quái gì trong đầu vậy. Lần này chúng ta có nhiệm vụ quan trọng. Mày nghĩ giết được Thor là chúng ta vô địch hả? Uổng cho cái danh chuyên gia cấu trúc như mày. Càng ngày tao càng hoài nghi về tiêu chí chọn người của không gian rồi đấy. Chẳng lẽ, cứ là giỏi lĩnh vực nào cũng được chọn sao?"
Lúc này, một đám thịt vụn bầy nhầy văng tung tóe từ đầu thằng nhóc bị đá nát bắt đầu tụ hợp lại thành nguyên vẹn. Thằng nhóc ngồi đấy. Đơ người nhìn hai tên kia cãi nhau hơn một phút mới hồi thần.
Nó thét lên kinh hãi rồi lùi ra xa, để lại dưới chân một vũng nước đọng màu vàng nhạt dưới sàn.
“Số 8876 sát thương người mới. Bị phạt giảm 10% đánh giá và chỉ số khi bước vào nhiệm vụ”. Lúc này từ quả cầu đen không xa phát ra một âm thanh cơ giới.
"Hả, giảm chỉ số, vụ gì nữa đây?" Jam ngỡ ngàng, quay đầu nhìn Shel.
Trong đầu mọi người vang lên một thanh âm lạnh lùng.
“Nhiệm vụ bắt đầu”
“Thế giới: Out last 1"
"Yêu cầu: Trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần.”
--
"Còn 1 phút để tiến vào thế giới nhiệm vụ. Vì tăng khả năng sống sót của người mới, PI sẽ cung cấp miễn phí mỗi người mới 10. Mọi người có 1 phút để diễn hoá. Xin mời chạm vào PI. Nên nhớ lần này PI sẽ tính toán giá trị diễn hoá và bắt buộc thu mua. Mọi người không có quyền từ chối. Có thể không diễn hoá gì. Đếm ngược 60.. 59..."
Giọng nói cơ giới vang lên trong đầu Hoàng Minh. Hắn nhìn thấy, hai tên ma cũ bỗng đứng im như bị định thân.
Lúc này, Hoàng Minh một tay chống xuống đất. Cả người hắn trở nên suy yếu. Hắn vừa nôn thốc tất cả trong trong bụng. Lần đầu tiên hắn thấy đầu ai đó vỡ tung ra như vậy.
Tiếng đếm vẫn vang lên.
Hắn ngước mắt lên nhìn chỉ còn hắn và cô gái tóc vàng ngồi tại chỗ. Còn lại đang hưng phấn đứng trước PI. Kể cả thằng nhóc bị đá vỡ đầu. Lúc này cũng chạy như điên đến chỗ PI.
“30 … 29 ...” Tiếng đếm vẫn tiếp tục. Hoàng Minh cố sức bật dậy. Bản năng nói với hắn rằng nếu bỏ qua lần diễn hoá này hắn chắc chắn sẽ chết. Hắn cố gắng lê thân đến trước khối lập phương đen và chạm tay lên nó. Lúc này một màn sáng trong suốt xuất hiện trước mặt hắn.
"Xin mời chọn phương thức diễn hoá.
1. Thay đổi vật phẩm đã có tiêu hao n
2. Thay đổi cơ thể tiêu hao n+1
3. Tái cấu trúc phi sinh mạng tiêu hao 2n
4. Tái cấu trúc sinh mạng tiêu hao 3n
5. Sáng tạo phi sinh mạng tiêu hao 10n
6. Sáng tạo sinh mạng 20n
Còn lại chưa đủ quyền hạn mở."
Hắn không rõ ký hiệu “n” là gì. Hắn thử chọn mục 5 và tưởng tượng một cây súng trường.
"Thông báo. Thông tin mô hình cần thiết để diễn hóa không đầy đủ, PI đánh giá giá trị thông tin cần thiết để hoàn thành n=50. Bạn cần trả 500.
Không đủ. Xin mời diễn hoá lại."
Hoàng Minh lúc này mới hiểu ký hiệu “n” mang ý nghĩa gì. Nó chính là độ đánh giá khi nhờ PI hoàn thành. Nó được tính toán là gấp n lần giá trị sản phẩm.
"Còn 10 … 9"
"Mẹ kiếp, diễn hoá cái mẹ gì bây giờ?" Hắn gần như gào lên.
"Đúng rồi! Viên nén siêu tái sinh! Hy vọng là có thể được." Lúc này trong đầu Hoàng Minh bỗng lóe lên, thứ hắn hiểu rõ nhất là nghiên cứu của hắn. Hắn vừa thao tác trên màn sáng vừa lẩm bẩm.
“Chọn mục 1. Diễn hoá apitoxin, kataramoxin, pectinse, sonmolophin, ....” Cấu hình phân tử hiện ra trong đầu hắn. Thông tin được tự động lấy ra. Khi hắn nhấn vào hoàn tất. Trên màn sáng xuất hiện.
"Công thức đầy đủ, PI đánh giá n=0"
“Chọn mục 3. Tiến hành tổ hợp pecyin và atidoxin, chưng cất hai giờ ….” Hoàng Minh tiếp tục diễn hóa. Thời gian đã không còn đầy năm giây đến khi kết thúc. Quy trình hiện ra trong đầu hắn được PI rút ra. Khi hắn nhấn vào hoàn thành. Lúc này trên màn hình xuất hiện.
"Viên nén siêu tái sinh bản thử nghiệm. Công dụng: Tăng tốc tái sinh 55% trong 3 phút, suy yếu kéo dài 15 phút, tăng 80% tỷ lệ đột biến gen và phá hủy tế bào gốc. PI đánh giá n=0.3"
"Hửm. Thật sự có khả năng phá hủy gen như tên giáo sư suy đoán hả?" Hoàng Minh thốt lên.
Thanh tiến trình xuất hiện trên màn hình khoảng một giây rồi dừng lại.
"PI đang tiến hành diễn hoá ưu hoá. Bip.. Đã xong.
Viên nén siêu tái sinh bản hoàn thiện no.1
Công dụng: Tăng tốc 85% khả năng tái sinh, trong 5 phút. Có 40% phục hồi hoàn toàn chi hoặc nội tạng bị tổn thương hoàn toàn nếu tế bào gốc vẫn còn. Sau khi sử dụng lâm vào trạng thái hưng phấn 10 phút. Sau đó suy yếu 5 phút. Có 75% xác xuất phá hủy gen.
Bản cái tiến của PI đánh giá n=1".
"Hả? Có thể tự ưu hóa sao? Thôi kệ. Hết giờ để đắn đo rồi. Đổi! Đổi toàn bộ có thể". Hoàng Minh giật mình, sau đó hét lên thành tiếng.
"Xác nhận đổi tiêu hao 10 đổi 5 viên nén. Vui lòng kiểm tra." Trên màn hình xuất hiện dòng chữ màu đỏ.
Một lọ thuốc màu vàng đồng đục xuất hiện giữa không khí. Bên trong chứa 5 viên nén. Hắn vui mừng bắt lấy.
Hắn vừa dự định mở ra kiểm tra thì đột nhiên …
“... 1 … 0. Đã hết giờ chuẩn bị. Tiến hành dịch chuyển”. Lúc này hắn mới chú ý đến thời gian đã hết. Một cảm giác mông lung ập đến và mọi thứ tối sầm lại.