Vô Hạn Giả Thiết

Chương 1 : Huy hiệu con thoi




Chương 1: Huy hiệu con thoi

~Đùng~

Một tiếng vang lớn phát ra từ một con hẻm vắng, tiếp sau đó là một tràn chào hỏi của một vài người và cả mấy con chó nhà gần đó. Khung cảnh có chút inh ỏi.

Hoàng Minh thất tha thất thểu bước ra, lúc nãy hắn có chút xúc động mà đá văng cái thùng rác trong hẻm. Hậu quả là giờ này ngón chân hắn hơi ê ẩm đau và đầu thì bị âm thanh huyên náo trong đó làm choáng váng.

Cái thùng rác nhựa xanh lăn lông lốc và vẫn còn đang vương vải rác ra ngoài. Nhưng Hoàng Minh cũng chẳng buồn ngó tới, không phải hắn là kẻ vô ý thức, mà là hôm nay hắn có chuyện buồn, rất buồn…

Thôi được rồi, Hoàng Minh cũng chẳng phải cái thứ tốt lành gì.

Nhưng hôm nay đúng thật là hắn có tâm sự. Hôm nay là một trong những này quan trọng nhất đối với Hoàng Minh, nhưng hắn lại thất bại. Hôm nay là hắn công bố công trình đầu tiên của hắn. Công trình về một loại thực phẩm tổng hợp mới có khả năng tăng tốc tái sinh tế bào mà hắn gọi là “Viên nén siêu tái sinh”.

Vì thứ này mà hắn và một người bạn mình bỏ ra gần 3 năm nghiên cứu. Và bước đầu đã thấy được thành quả có phần khả quan. Bọn hắn đang rất cần kinh phí để mở rộng nghiên cứu và tiến hành lâm sàng trên những mẫu vật lớn hơn.

Nhưng hôm này là một chuỗi thất bại của Hoàng Minh, đúng hơn là hắn xem đây là xui xẻo. Vào sáng sớm hắn nhận được tin rằng thằng bạn chí cốt, kiêm đồng nghiên cứu và là người cấp vốn của hắn bỏ ra nước ngoài đột xuất. Khiến hắn phải cuống cuồng chuẩn bị để làm luôn phần thuyết trình của thằng trời đánh đấy. Khi bắt đầu trình bày, thì tên giáo sư già chủ vị không biết nhìn hắn ngứa mắt ở điểm nào mà liên tục phủ định những kết quả hắn đưa ra. Làm cho những giáo sư khác khó lòng mà giúp đỡ cho Hoàng Minh được. Bởi lẽ, tên giáo sư già đấy là người nổi danh trong giới y học. Việc đỡ lời cho Hoàng Minh không khác nào vả vào mặc tên này. Kết quả, Hoàng Minh là kẻ bị vả cho không thể ngất đầu lên nổi. Ban đầu hắn háo hức bao nhiêu thì bây giờ lại thất vọng bấy nhiêu.

Nhưng sự việc vẫn chưa dừng ở mức đó. Sau khi chê bai và phủ nhận hắn thậm tệ thì khi ra về, tên ấy lại càng làm Hoàng Minh phát điên. Hắn đến gần Hoàng Minh và ngỏ ý muốn mua bản quyền công trình của hắn. Với lý do tên này đưa ra là muốn giúp đỡ người trẻ, rủ lòng thương mà giúp đỡ hắn. Mẹ kiếp! Rõ ràng là tên này cố tình. Lúc ấy khuôn mặt già nua kia đáng ghét tới mức một kẻ tốt bụng như Hoàng Minh,… À, một kẻ lành tính như Hoàng Minh phải tức điên lên mà nắm lấy cổ áo hắn, và đấm vào mũi hắn một cái thật mạnh, sau đó bỏ chạy. Vì lúc này hắn nhận ra bảo vệ đang cầm dùi cui hùng hổ xông tới.

Hoàng Minh lê thân đến ngồi bên một chiếc ghế đá. Mặc cho cái ghế này bẩn đến mức sắp biến chiếc áo blouse của hắn thành giẻ chùi chân. Nhưng Hoàng Minh không còn tâm trí quan tâm nữa. Bởi, hắn biết mình xong đời rồi. Sự nghiệp học thuật của hắn coi như xong đời rồi. Sáng mai thôi, có lẽ không còn phòng thí nghiệm nào dám nhận hắn vào nữa. Và hắn có lẽ cũng có thể ngồi trên một mặt báo nào đó, thậm chí ở một đồn công an nào đó. Vì hắn xin thề rằng khi nãy hắn đã đấm hết sức bình sinh của mình.

Lúc này, tâm trí Hoàng Minh mới có một ít quay về cơ thể hắn. Hắn nhận thấy tay trái mình đang nắm chặc một thứ màu vàng. Hắn định thần nhìn lại thì mới phát hiện đây là một chiếc huy hiệu màu vàng óng. Nó có hình thoi lồi. Nhìn chất liệu có vẻ là vàng, nhưng hắn không rõ có phải mạ hay không. Lúc này, hắn càng thấy hoang mang vì bản thân dính thêm tội cướp giật tài sản. Thứ này ắt hẳn là khi nắm vạc áo của lão giáo sư, hắn vô tình giật lấy. Hắn thề lần nữa là hắn không cố ý.

Hoàng Minh bỗng ngơ ngác, hắn càng thấy phía trước mình mờ mịt. Hắn bây giờ chỉ muốn về nhà. Đèn đường vàng bỗng chớp nháy một cái. Hoàng Minh lại đứng dậy, hắn thất tha thất thểu qua đường. Hắn bây giờ chỉ muốn trốn khỏi nơi này.

Bỗng nhiên, một chiếc xe tải lao ra từ vùng bóng tối giữa hai cột đèn và đâm thẳng vào kẻ đang qua đường trước mắt, Hoàng Minh. Hoàng Minh kịp hoàn hồn lại, lúc này một suy nghĩ chợt xẹt qua đầu hắn: “CMN, sáng đi đã tắt bếp chưa nhỉ?”. Rồi mọi thứ chìm vào bóng tối.

--

“Oành”

Lão tài xế già giật bắn mình, hắn nhận ra mình vừa thiếp đi. Đã hơn 3 ngày nay hắn chưa ngủ một tí nào, sau một quãng đường chạy xe dài. Hắn dám cược tất cả tài sản của mình rằng bản thân chỉ ngất đi vài giây. Đây chính là hậu quả của việc dùng chất kích thích để có thể tỉnh ngủ. Đến lúc này hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng hắn cam đoan rằng trước đó hắn không thấy gì trên đường cả, mà giờ này thì ai lại đi giữa lộ chứ.

“Ê… ê mày, Tao mới cán trúng con gì hả?”. Lão quay sang hỏi tên lái phụ lúc này mặt mày cũng trở nên xanh mét.

“Hình như trúng… trúng người đó bác Sáu ơi. Con không biết nữa, nãy con mới chợp mắt. Bác… bác xuống xem thử đi”. Tay phụ lái lúc này cứng đờ cả người, mắt nhìn lăm lăm mặt đường phía trước. Hắn không dám di chuyển dù là một chút.

“Tổ sư mày. Tao già rồi đi không nổi nữa. Mày xuống mà xem đi”. Lão tài xế run lên như cầy sấy.

“Nhưng….” Một tiếng vang lên rồi bỗng im lặng. Tận gần ba phút sau gã lái phụ mới thở dài một hơi, nâng cao tinh thần, bước hụt bước thoi xuống xe. Hắn nhích dần về phía trước. Trong đầu hắn cuộn lên vô số hình ảnh máu me kinh hoàng trước mũi xe khiến hắn cảm thấy hơi buồn nôn. Dù sao hắn chỉ mới vào nghề này chưa đến một năm. Chưa tận mắt thấy cảnh này bao giờ.

Nhưng, hắn bất ngờ phát hiện, trước mũi xe không có thứ gì cả. Trừ việc mũi xe hơi móp đi một ít và dính một ít máu. Chùm hoa cắm trước mũi xe cũng tan nát và nhuộm đỏ. Hắn nghi hoặc, cúi đầu mạnh dạn nhìn dưới gầm xe nhưng lại không thấy gì mắc vào bánh cả, phía sau xe cũng thế. Quái lạ.

“Không có gì hết bác Sáu ơi. Đầu xe hơi móp à”. Hắn ngẩng đầu nói với ông tài xế già.

Lão tài xế ngẩng người nói: “Thật không?” Rồi cũng bước xuống xe kiểm tra.

Nhưng khi nhìn thấy mũi xe thì một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng hắn. Hắn quay đầu, giọng run run nói với tên lái phụ: “Có… có khi nào gặp quỷ không mày. Tao rõ ràng cán qua cái gì đó mà.”

Hai người nhìn nhau. Gió lạnh vù vù thổi qua làm cả hai rợn tóc gáy.

“Chắc vậy quá bác Sáu ơi. Chỗ này vắng quá. Sao bác bảo đi đường này 20 năm rồi.”

“Thì… thì tao chạy đường này 20 năm thiệt mà. Nhưng lần đầu gặp vụ này”. Giọng lão tài xế càng lúc càng run rẩy hơn.

Tên phụ lái nhìn phía xa, cách đó hơn 200 mét, có vẻ có một tiệm tạp hóa còn mở cửa. Hắn quay lại nói với tài xế: “Bác đứng đây. Con chạy đi mua bó nhan cái”. Nói rồi phóng chân vù đi. Để lại lão tài xế đứng ngẩn ở đó.

Sau đó, khoảng ba giây, giọng hớt hãi của hắn mới vọng theo: “Chờ… chờ tao với. Đừng bỏ tao một mình mày”.

--

~Bíp...bíp....bíp~

"Phát hiện thông số lạ. Kí sinh chủ không trùng khớp. Mã khóa DNA sai số quá cao. Chuẩn bị thoát khỏi chế độ di chuyển"

~Bíp....bíp~

"Phát hiện lỗi +₫₫8₫(₫+;" không thể tiến hành Log Out"

"Phát hiện lỗi nsjdgk(₫8 cưỡng chế dung hợp"

~Bíp...bíp~

"Dung hợp hoàn tất. Tiến hành reset 3..2..1..0.. Khởi đông hoàn tất. Tiến hành đánh giá tiềm năng lại. 5%...10...50...80...100%"

~Bíp~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.