Vô Hạn Giả Thiết

Quyển 3 - Ý nghĩa tồn tại-Chương 35 : Một câu chuyện




Chương 35: Một câu chuyện

“Ngày xửa ngày xưa, tại một thế giới nọ, nơi mà trật tự được đặt lên trên tất cả. Bởi, trước đây thế giới này đã trải qua một trận chiến hỗn mang kéo dài rất rất lâu. Đến khi các Sinh Mệnh Vĩ Đại chia cách thế giới này thành ba phần. Những sinh vật thuộc phe ánh sáng sẽ tập trung về nơi cao nhất của Thế Giới, nơi được gọi là Thiên Đường. Những sinh vật thuộc phe bóng tối thì đi về phía vực sâu của Thế Giới, nơi được gọi là Địa Ngục. Hai phe ký hiệp ước đình chiến và di chuyển những sinh linh trung lập về tầng trung thế giới, nơi họ gọi là Nhân Gian.

Để khôi phục và duy trì cân bằng của Thế Giới, các Sinh Mệnh Vĩ Đại đã yêu cầu các phe ký hiệp ước Trung Lập, kèm theo đó là hiệp ước Trật Tự. Theo Hiệp Ước, Thiên Đường và Địa Ngục sẽ đình chiến, Nhân Gian là nơi được cả hai phe bảo hộ. Cả hai phe đều bị cấm đến Nhân Gian. Khi sinh linh tại Nhân Gian tử vong, linh hồn họ sẽ được tiếp dẫn về Thiên Đường hay Địa Ngục, quyết định này dựa trên cân nặng của linh hồn. Linh hồn càng phức tạp, tội lỗi đến mức độ nhất định sẽ bị đưa đến Địa Ngục. Nhưng linh hồn dù có đến Thiên Đường hay xuống Địa Ngục thì kết cục vẫn là bị Thanh Tẩy và Luân Hồi về Nhân Gian. Từ đó, tạo ra một vòng sinh thái bất diệt của Thế Giới này”

“Vậy những sinh linh bản địa tại Thiên Đường và Địa Ngục chết đi sẽ như thế nào? Họ không chết sao?” Bỗng nhiên, có một âm thanh nữ vang lên, đánh gãy câu chuyện.

Huyết Quỷ Amon khó chịu nhìn Lily “Đừng xem vào lúc ta đang kể chứ. Đương nhiên sẽ có kẻ chết, nhưng hầu như rất hiếm hoi. Những sinh linh này đã bị nguyền rủa. Chúng có khả năng sinh sản cực kỳ kém cỏi. Phải trải qua thời gian vô cùng dài mới có một sinh linh nữa sinh ra. Và sinh mệnh của chúng cũng dài dằng dặt. Tuy nhiên, sinh mệnh vẫn sẽ có hồi cuối. Khi tử vong những sinh linh này sẽ trực tiếp hòa vào Thế Giới. Và hãy câm mồm nghe ta kể tiếp đã”. Amon bực dọc trả lời. Hắn tiếp tục kể.

“Trật tự trên duy trì suốt năm triệu năm. Dù có hiệp ước, nhưng suốt quãng thời gian này, cả hai phe Thiên Đường và Địa Ngục đều ra sức lôi kéo sinh linh tại Nhân Gian về phe mình. Nhưng chung quy vẫn còn trong Trật Tự. Cho đến khi hắn sinh ra.

Lúc đó, chẳng ai biết hắn là ai, hắn từ đâu đến và mục đích của hắn là gì. Hắn chu du qua rất nhiều nơi trên thế giới, cả ba cõi. Đến một ngày, hắn tấn công Địa Ngục. Đối với sinh linh Địa Ngục, hắn mới là Ác Ma. Hắn tàn sát mọi thứ mà hắn đi qua. Từng hành tinh một tại Địa Ngục bị hắn phá hủy. Những đứa trẻ tại đây sợ tên hắn đến mức mất ngủ. Nhưng không một ai biết tên hắn. Họ gọi hắn là … Kẻ Du Hành.

Hắn có sức mạnh kinh khủng đến mức không một Ma Thần nào tại Địa Ngục có thể chống lại. Hắn có khả năng hút mọi linh hồn tại nơi hắn đặt chân đến. Lúc này, dưới sự chỉ huy của Chúa Quỷ, 10 Ma Thần buộc phải dùng sinh mệnh của một Ma Thần để phong ấn Kẻ Du Hành tại một tầng của Địa Ngục. Tầng 13”.

“Tầng 13”. Hoàng Minh buộc miệng kêu lên. Hắn đã nhận ra câu chuyện này nói về thế giới nào và Kẻ Du Hành là ai rồi.

Amon liếc mắt nhìn Hoàng Minh rồi tiếp tục kể: “Sau khi bị phong ấn, tầng 13 càng lúc càng xảy ra nhiều thứ quái lạ. Một hiện tượng bỗng sinh ra tại đây. Những Cơn Lốc. Không biết từ lúc nào những Cơn Lốc bắt đầu sinh ra, nó nuốt chửng mọi sinh vật tại tầng này. Tất cả sinh mệnh dù quyền năng đến đâu, đứng trước mặt nó đều bị cắn nuốt như nhau cả. Và nó kinh khủng đến mức mọi Ác Quỷ, dù có dùng phương pháp gì đều không thể tồn tại tại đây quá 1 phút.

Những sinh mệnh tại Tầng 13 buộc phải bỏ lại nơi này và phong ấn nó như một lồng giam. Sau nhiều nay nghiên cứu, các Hiền Giả của tộc ta đã biết được Kẻ Du Hành là ai và hắn từ đâu đến. Các ngươi đoán xem?” Amon nhìn xung quanh. Không ai đáp lại. Cảm thấy không thú vị, hắn tiếp tục nói.

“Kẻ Du Hành đến từ Thiên Đường. Hắn là một sinh mệnh nhân tạo mà các Thiên Sứ tạo ra từ thứ mà bọn hắn gọi là Dự Án Thần Ma. Mục đích ban đầu là thả thứ vũ khí này vào Địa Ngục, với mục đích hủy diệt Địa Ngục. Nhưng có vẻ thứ đó đã đi chệch hướng. Kẻ Du Hành không biết từ đâu lấy được một vật, thứ đó có thể cắn nuốt tất cả linh hồn, tất cả linh hồn và thao túng nguồn gốc của Thế Giới. Nhưng trước khi Địa Ngục kịp hành động thì Thiên Đường đã ra tay. Khắp Nhân Gian, các môn đồ của Thiên Đường trỗi dậy, chúng nhanh chóng nắm quyền và tiêu diệt những môn đồ của Địa Ngục. Địa Ngục nhận ra, Thiên Đường đã mưu đồ từ rất lâu. Chúng âm thầm truyền công nghệ của mình đến Nhân Gian. Chúng đã tìm ra phương pháp để lấy được thứ có thể điều khiển nguồn gốc của Thế Giới bị phong ấn cùng với Kẻ Du Hành tại tầng 13. Đó là con người”.

Tất cả mọi người sửng sốt. Amon tiếp tục nói: “Đúng vậy, con người, tất cả sinh linh mang một vật chất truyền thừa đặc trưng của Con Người. Bao gồm cả một người sói như cô ta và cả thân thể vay mượn của một linh hồn đặc biệt như hắn”. Nói rồi chỉ tay vào Lily và Hoàng Minh. Khiến cả hai người đều sửng sốt.

“Nhưng tại sao lại là Con Người”. Hoàng Minh hỏi.

“Bởi trừ chủng tộc này, mọi sinh linh khác đều bị các Sinh Mệnh Vĩ Đại nguyền rủa. Kẻ Du Hành, dù là một Thần Ma, trên bản chất hắn vẫn là một con người. Đó cũng là lý do Kẻ Du Hành có thể tấn đông Địa Ngục mà bỏ qua hiệp ước. Con người ít bị ảnh hưởng bởi Cơn Lốc hơn những sinh mệnh khác. Nếu được trang bị bảo hộ các ngươi sẽ không bị ảnh hưởng nhiều bởi Cơn Lốc. Trái Đất, một trong những nơi mà con người tập trung chủ yếu không phải bị xâm lấn bởi Địa Ngục mà là Thiên Đường. Chúng thẩm thấu vào đây từ hơn 1000 năm trước. Nhờ vào công nghệ của Thiên Đường mà Trái Đất phát triển nhanh hơn những tinh cầu khác và các môn đồ Địa Ngục bị tiêu diệt hầu như không còn. Đó là lý do tại sao ở đấy không có ma pháp. Chúng muốn dùng người tại đó để mở ra lăng mộ của Kẻ Du Hành và lấy Ngọc Thế Giới, thứ có thể điều khiển nguồn gốc Thế Giới. Và đương nhiên, không chỉ Trái Đất, rất nhiều hành tinh và chủng tộc con người khác đều bị lợi dụng nhưng đều bị chúng ta ngăn cản. Trái Đất là hành tinh cuối cùng. Nhưng những tên đó không hiểu rằng, quyền năng phong ấn của 10 vị Ma Thần đến nay đã yếu đi rất nhiều. Nếu chúng mở ra lăng mộ, rất có khả năng Kẻ Du Hành sẽ tránh thoát. Chúng không hiểu kẻ ấy từ lâu đã không còn là nô lệ của Thiên Đường nữa rồi. Hắn sẽ hủy diệt tất cả”. Amon ngửa mặt lên trời kích động nói.

“Hừ. Vậy không phải lý do là các ngươi sợ thua nếu để Thiên Đường đoạt được thứ kia sao?” Hoàng Minh hừ lạnh.

Lúc này, Hoàng Minh cảm thấy một luồn áp lực to lớn tập trung vào mình. Hắn ngước mắt nhìn thì thấy Amon đang trừng mắt nhìn mình. Hoàng Minh hoảng sợ nghĩ: “Không phải thứ trước mắt chỉ là hình chiếu hay sao?” Lúc này luồn áp lực kia như thủy triều rút lui. Hoàng Minh ngồi phệt xuống sàn. Lily lo lắng chạy đến đỡ hắn.

Amon thu hồi tầm mắt hừ lạnh: “Ta không cần giải thích nhiều với các ngươi. Sự thật vẫn là sự thật. Các người sớm sẽ nhận ra thôi. Kẻ kia sớm đã hòa với Ngọc Thế Giới. Lúc bọn ta phong ấn hắn. Hắn đã chuẩn bị tấn công vào Nhân Gian. Vốn dĩ lúc đó hắn chỉ tàn phá bừa bãi, chứ không phải chủ đích là Địa Ngục”.

Hoàng Minh đổ mồ hôi như mưa. Hắn lấy hơi ngước đầu hỏi Amon: “Chúng ta không bàn đến độ chân thật câu chuyện mà ngươi kể, chẳng lẽ ngươi cho rằng một câu chuyện sẽ khiến chúng ta đổi lập trường hay sao? Và mục đích của ngươi là gì, không phải đến đây chỉ để thanh minh với chúng ta chứ?”

Amon mỉm cười nhìn Hoàng Minh: “Đúng vậy, ta không đơn thuần đến trò chuyện cùng các ngươi. Một phần là đến thăm cục cưng của ta, nhưng ta còn một việc khác. Ta muốn thuê các ngươi, ngăn cản bọn chúng mở ra lăng mộ”.

Lúc này, một tiếng “Tít” vang lên bên tai mọi người. Một âm thanh máy móc quen thuộc xuất hiện trong đầu Hoàng Minh:

“Nhiệm vụ mời: Ngăn cản

Giải thích: Ngăn cản Kẻ Du Hành thức tỉnh.

Chi tiết: Tự tìm hiểu.

Phần thưởng: 2000 point (gốc), tự thỏa thuận.

Trừng phạt: Không”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.