Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 85: 85: Gõ Thai Mười Tám




Chảy một lượng máu lớn như vậy nhưng Đan Tiểu Dã vẫn giữ vững tỉnh táo uống hết lọ thuốc chữa ngoại thương ở trong tay.

Sau đó, nhân lúc ‘Lâm Cát’ không chú ý, cậu ta nhịn đau chạy trốn.

Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, cậu ta vẫn giữ được tư duy tỉnh táo, đúng là tiến bộ rất lớn.

Chạy là cơ hội duy nhất của cậu ta, hơn nữa cậu ta còn chạy vào phòng.

Chắc chắn Đan Tiểu Dã không thắng được ‘Lâm Cát’, thể lực của cậu ta quá kém, năng lực chiến đấu cũng rất thấp, thậm chí còn không đánh thắng được Lâm Cát lúc chưa bị ma nhập.

Nhưng chỉ cần có sếp Nhuế ở đây, một Lâm Cát nhỏ bé chẳng là gì cả… “Sếp Nhuế, cứu mạng!”

Nhuế Nhất Hòa trông thấy Đan Tiểu Dã cả người đầy máu đang chạy về phía mình, dần dần tới gần chỗ cửa sổ chưa đóng lại.

Cô có thể nghe thấy âm thanh của Đan Tiểu Dã nhưng Đan Tiểu Dã ở bên ngoài lại không nghe thấy cô nói gì.

Giữa căn phòng này và thế giới bên ngoài có một tầng ngăn cách không nhìn thấy được.

Bàn tay phải đã hóa ma cũng không thể phá vỡ tầng ngăn cách này, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Đan Tiểu Dã bị ngăn ở bên ngoài, sững người nhìn cậu ta gõ mạnh lên tầng ngăn cách tàng hình: “Đây là cái gì? Chết rồi, chết rồi.”

Nhìn thấy ‘Lâm Cát’ ở phía sau xông tới, Đan Tiểu Dã sợ đến mức chảy nước mắt.

“Cô nhìn đi, cậu ta bị bắt rồi.”

Nữ quỷ đứng ở bên cạnh Nhuế Nhất Hòa nhưng giọng nói lại giống như truyền đến từ một nơi rất xa: “Muốn lấy lòng tôi ư? Tôi rất dễ lấy lòng đấy.

Tôi biết tất cả các hành động của các người đều có mục đích, đều muốn thức tỉnh nhân tính trong tôi, muốn phong ấn tôi.”

Hóa ra, ngay từ đầu nữ quỷ đã biết bọn họ muốn làm gì, cô ta mượn điều này để thiết kế bẫy cho bọn họ.

Xảo quyệt, gian trá, nhiều lần xuất hiện trước mặt các game thủ, cho bọn họ hy vọng rồi lại độc ác đẩy bọn họ vào trong tuyệt vọng.

Lâm Cát nhìn vào bên trong cửa sổ, trên mặt cậu ta hiện lên nụ cười vừa cứng ngắc vừa quỷ dị.

‘Phập’, âm thanh dao găm đâm vào lưng Đan Tiểu Dã.

Máu tươi phun lên tầng ngăn cách tàng hình, làm nhòe tầm mắt của Nhuế Nhất Hòa.

Hai tháng trước, Đan Tiểu Dã bị bạn học gϊếŧ chết trong một quán cà phê, cô nhìn thi thể của cậu ta nhiều nhất cũng chỉ cảm khái một câu, tuổi trẻ thật đáng thương.

Nhưng bây giờ lại khác, người ở bên ngoài kia chính là đồng bạn của cô.

Đồng bạn sớm chiều ở chung, cùng nhau trải qua bốn cấp phó bản.

Dao thứ hai đâm vào lưng, Đan Tiểu Dã có thể nhìn thấy sếp Nhuế.

Người đã gần trong gang tấc, càng không thể dễ dàng từ bỏ.

Vì vậy, trong ánh mắt nhìn về phía Nhuế Nhất Hòa của cậu ta vẫn mang theo tia hy vọng, dường như chỉ cần cậu ta tiếp tục kiên trì thì sẽ chờ được cứu viện.

Dao thứ ba, dao thứ tư.

Máu tươi trong miệng Đan Tiểu Dã tràn ra, ánh mắt dần dần tan rã.

Hết thảy mọi thứ giống như một thước phim quay chậm, kéo dài vô hạn trước mắt Nhuế Nhất Hòa.

Cô đứng trong phòng, cũng hiểu rất rõ, cô có thể bảo vệ bản thân mình.

Ít nhất thì tạm thời nữ quỷ đang đứng bên cạnh cũng không thể làm gì cô, nhưng cô không mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ người bên cạnh mình.

Cách duy nhất có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt chính là phải đánh cược một ván.

Cô cuộn chặt tay thành nắm đấm, trong một thời gian ngắn, cô đã nghĩ kỹ mặt lợi và hại khi sử dụng danh hiệu ‘Người hủy diệt thế giới’.

Bởi vì không có máu để bổ sung, vì vậy cô chỉ có thể duy trì trạng thái trong khoảng nửa giây.

Không thể nào có chuyện Đan Tiểu Dã bị thương sẽ khiến tình huống trở nên tệ hại hơn, nhưng cũng có khả năng tình huống sẽ chuyển biết tốt lên.

Dù sao thì trí tuệ đã giảm đi một nửa, lại không còn lý trí.

Một khi cô tiến vào trạng thái, rất có khả năng cô sẽ quên mất sau đó bản thân mình phải làm gì, dưới tình huống đó thì làm sao cô còn nhớ được mình phải đập vỡ tầng ngăn cách để cứu người.

Rất có khả năng không cứu được người, hơn nữa, trăm phần trăm cô sẽ lâm vào nguy cơ tử vong.

Nữ quỷ nhất định sẽ thừa dịp lúc tinh thần cô không ổn định để nhập thể, thôi miên hoặc trực tiếp sử dụng công kích tinh thần.

Cho dù không thành công thì ở trạng thái đặc thù sẽ tiêu hao thể lực, cô cũng sẽ bị Lâm Cát đang bị ma nhập gϊếŧ chết.

Trong nháy mắt, các ý nghĩ ngổn ngang tràn ngập trong đầu, kết quả sau một hồi suy tư là ai tiến vào trạng thái thì người đó là kẻ đần.

Nhưng, Nhuế Nhất Hòa không hề do dự, lập tức tiến vào trạng thái danh hiệu.

Ở một khắc cuối cùng trước khi lý trí tiêu tán, cô ra lệnh cho đại não, phá cửa xông ra.

Nhuế Nhất Hòa thành công, có lẽ thời gian lý trí mất đi quá ngắn, đại não vẫn làm theo chỉ lệnh lúc trước, ra lệnh cho thân thể cô đi tấn công tầng ngăn cách.

Cánh dơi màu đen dễ dàng phá vỡ tầng ngăn cách, nhưng cô chỉ thấy được thi thể không đầu của Đan Tiểu Dã.

Không khí ngưng đọng, giọng nói của nữ quỷ vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng: “Cô đang tìm cái này à?”

Thân thể Nhuế Nhất Hòa giống như một chiếc máy móc bị rỉ sét, chỉ một động tác quay đầu cũng trở nên đình trệ, cứng đờ.

Cô sững sờ, trong lúc nhất thời cảm thấy thật mơ hồ, không biết bản thân đang ở đâu.

Từ sau trận ốm nặng vào năm bảy tuổi, tâm tình của cô vẫn luôn bình thản.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cơn phẫn nộ mãnh liệt như thế, cảm xúc bùng nổ nơi lồng ngực, khí huyết toàn thân dâng lên, xông thẳng lên đầu.

Lửa giận thiêu đốt không chịu sự khống chế của cô.

Trong phòng, nữ quỷ đứng trước cửa sổ, vuốt vuốt cái đầu tròn trịa.

Khuôn mặt bánh nướng, có một ít tàn nhang, mũi tẹt, không biết kính mắt đã bị rơi ở đâu rồi, không có bất cứ vật che chắn nào, từ trong đôi mắt trợn tròn của cậu ta có thể dễ dàng thấy được sự thống khổ mà cậu ta phải trải qua trước lúc chết.

“Xem ra tôi nói đúng rồi.

Này, trả lại cho cô đấy.”

Nữ quỷ mang âm khí dày đặc, thò cánh tay màu đen hư thối ra, đưa đầu của Đan Tiểu Dã cho Nhuế Nhất Hòa.

“Oành!” Chiếc đầu nổ tung trước mặt Nhuế Nhất Hòa, chất nhầy màu vàng trắng bắn tung tóe trước mặt cô.

Nữ quỷ âm u cười to: “Tôi dùng lực mạnh quá rồi.”

Tôi gϊếŧ cô!

Không biết Nhuế Nhất Hòa lấy sức ở đâu, một tay cô chống lên thành cửa sổ nhảy vào trong phòng, đẩy nữ quỷ ngã tên mặt đất.

Điều kỳ lạ chính là nữ quỷ không biến mất như lúc trước, ngược lại còn vật lộn đánh nhau với cô.

Cuối cùng hai người dùng phương thức nguyên thủy nhất, lấy tay bóp cổ, giật tóc, lấy móng tay cào mặt, lấy chân đá, lấy răng cắn.

Sau đó, Nhuế Nhất Hòa đè người lên nữ quỷ, đại chiến toàn thắng, cố gắng dùng bàn tay phải đã hóa ma giơ cao lên.

Không thể gϊếŧ chết nữ quỷ…

Nhưng cũng không sao cả, ít nhất cô cũng có thể hả giận.

Trong lòng Nhuế Nhất Hòa xuất hiện hai ý nghĩ, ngay khi cô định hạ tay xuống, từ trên cao nhìn thẳng vào trong mắt nữ quỷ.

Đôi mắt đó không có con ngươi, chỉ phản xạ ra ánh sáng màu đen.

Ánh sáng này khiến đầu óc đang nóng lên của Nhuế Nhất Hòa bình tĩnh lại ngay tức khắc.

Vẻ mặt nữ quỷ âm trầm, không nhìn ra được điều gì, cặp mắt màu trắng khiến người ta e sợ bất giác chớp chớp, giống như đang nghi ngờ, vì sao Nhuế Nhất Hòa lại dừng lại? Rõ ràng chỉ còn một bước cuối cùng kia thôi.

“Cô chờ một chút!”

Nhuế Nhất Hòa lại ấn nữ quỷ đang định đứng lên xuống đất, hít sâu một hơi, lấy chiếc gương cô vẫn luôn mang bên mình từ trong túi quần ra.

Trong kính xuất hiện đôi mắt của cô, mắt trái có luồng ánh sáng màu trắng đang chuyển động, mắt phải lại có luồng ánh sáng màu đen đang xoay tròn.

… Hóa ra là ảo giác ư?

Ảo giác và chân thật kết hợp khiến cô suýt chút nữa thì trúng chiêu.

Sắp xếp của nữ quỷ lại tỉ mỉ đến thế.

Kể từ khi các game thủ chạy ra khỏi phòng còn cô bị giam lại trong phòng, bọn họ đều đã rơi vào ảo ảnh.

Quan tâm quá sẽ bị loạn, Nhuế Nhất Hòa quên mất cô đã từng cho Đan Tiểu Dã chiếc ‘vòng tay bình thường không có gì lạ’.

Đây là một chiếc vòng tay tiêu hao, có thể chống cự công kích của đám quỷ một lần.

Bây giờ chiếc vòng vẫn đang ở trên cổ tay của Đan Tiểu Dã, vẫn chưa hề sử dụng.

Nếu những hành động lúc trước của Đan Tiểu Dã vô cùng chân thật thì chiếc vòng tay chính là sơ hở duy nhất.

Bởi vì nữ quỷ có thể căn cứ vào việc quan sát để mô phỏng phản ứng chân thực của Đan Tiểu Dã, nhưng chắc chắn cô ta không có khả năng biết được những vật phẩm thần kỳ chưa bao giờ được nhắc đến trong phó bản.

Đan Tiểu Dã bị hành hạ đến chết là giả!

Đan Tiểu Dã bị chặt đầu chết cũng là giả!

Nữ quỷ đưa tay bôi chất lỏng ấm áp màu đỏ trắng lên mặt Nhuế Nhất Hòa, giọng nói âm trầm, lãnh khốc: “Vẫn còn ấm áp…”

“À.” Trên mặt Nhuế Nhất Hòa không có biểu cảm gì, mặc kệ nữ quỷ đang dùng trăm phương ngàn kế chọc giận bản thân, cô chỉ bình tĩnh nhìn cô ta.

Nhìn đến mức nữ quỷ cũng phải im miệng, không nói lời nào, lúc này cô mới ôm lấy thân thể hôi thối kia, ôm chặt cô ta trong ngực.

Hơn ba mươi năm trước, cái ôm của người yêu đã làm thức tỉnh nhân tính của nữ quỷ.

Hơn ba mươi năm sau, Trương Căn Miêu đã nhấn mạnh nhiều lần, đợi ông ấy và nữ quỷ ôm nhau, lập tức tiến hành phong ấn.

Trong mảnh vỡ ký ức, Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy, từ khi Dư Cẩm Bối có ký ức, cô ta chưa từng được cảm nhận tình yêu mang theo nhiệt độ ấm áp.

Khi người nhà cô ta bán cô ta, cô ta muốn được mẹ ôm mình.

Đối với Dư Cẩm Bối, cái ôm ấm áp chính là khát vọng khắc sâu trong linh hồn.

“Mẹ cô nợ cô một cái ôm, tôi sẽ cho cô.”

“Cô là người, không phải là công cụ sinh đẻ.”

“Cô đáng được người khác yêu thích, tôi yêu quý cô… Tôi nói chính là Dư Cẩm Bối cô.” Nữ quỷ thực sự rất phiền phức, là boss chuẩn bị gây ra tai họa mang tính hủy diệt thế giới.

Chưa cần nói đến sau này, bây giờ đã có rất nhiều người vô tội chết trên tay nữ quỷ này.

Ví dụ như Annie, người bị mấy tên nhà giàu ức hiếp, cô ấy vẫn chưa tốt nghiệp đại học, con đường tương lai của cô ấy còn rất dài.

Đừng nói tính ra là lấy một đổi sáu, con người khốn nạn thì không đáng giá.

“Cô cảm thấy cô đơn à? Cô có thể coi tôi là người thân, là bạn bè của mình.

Tôi đảm bảo với cô, mỗi một câu nói của tôi đều xuất phát từ tận đáy lòng, tuyệt đối không lừa dối cô.

Cô không phải sợ hãi! Đừng bao giờ nghĩ rằng trên đời này không còn chỗ để cô dung thân, bởi vì vòng tay của tôi vẫn luôn mở rộng vì cô!”

Cơ thể của nữ quỷ run lên nhè nhẹ.

Khuôn mặt màu xanh trở nên khô quắt, trên người tản ra mùi vị khiến người ta buồn nôn, trong đôi mắt trống rỗng có con giun to béo bò ra.

Nhuế Nhất Hòa chạm vào làn da lạnh buốt thấu xương, máu loãng chảy ra từ lỗ chân lông, sền sệt, ươn ướt.

Nội tạng mục nát, khi nữ quỷ mở miệng ra, một luồng hơi thở khó ngửi mãnh liệt trào ra.

Nhuế Nhất Hòa: “Ọe.” Cô không nhịn được mà nôn một tiếng.

Lần đầu tiên! Lần đầu tiên! Có lẽ vị boss trong phó bản lúc trước nên bắn tim tặng cho cô ta đấy, lần này coi như đã phá vỡ được kỷ lục không buồn nôn của Nhuế Nhất Hòa rồi.

Nhưng Nhuế Nhất Hòa cũng không buông nữ quỷ ra, mà chỉ khép cái miệng đang tản ra mùi tanh tưởi của cô ta lại.

Vừa giống như đang đối xử với người bạn thân, dùng tư thế bảo vệ ôm lấy cô ta, một tay nhẹ nhàng vuốt vuốt sống lưng cô ta, lại giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Không biết đã qua bao lâu.

Nhuế Nhất Hòa cảm nhận được cơ thể đang cứng đờ trong ngực dần dần thả lỏng, khi biết bản thân đã thành công, cô cũng rất tiếc thương cho Dư Cẩm Bối.

Ai có thể ngờ được, chỉ một cái ôm chân thành, tha thiết lại có thể làm yên lòng một nữ quỷ có thể hủy diệt cả thế giới này.

Một điều giản đơn như thế, giản đơn đến mức khiến người ta thấy nhói lòng.

Có lẽ nguyên nhân nữ quỷ bị Trương Căn Miêu phong ấn hơn ba mươi năm trước không phải là do cô ta ngu ngốc, hôm nay mới trở nên thông minh, mà bởi vì Dư Cẩm Bối rất sợ cô đơn, bởi vì cái ôm tràn đầy ấm áp của con người lại khiến người ta say mê đến thế.

Nữ quỷ biết rõ nhân tính của mình rất dễ bị thức tỉnh, bởi vậy cô ta mới coi các game thủ giống như kẻ địch, bày sẵn trận địa nghênh đón quân địch.

Nhuế Nhất Hòa ôm thân thể hôi thối trong ngực, nói: “Xin cô đừng làm tổn thương đồng bạn của tôi.”

Sau đó, mùi hôi thối tan biến, giòi bọ cũng không còn.

Cơ thể nữ quỷ trong ngực vẫn lạnh buốt như trước, nhưng đã trở về một Dư Cẩm Bối không còn dọa người.

Cô ta tựa đầu vào bờ vai không mấy dày rộng của Nhuế Nhất Hòa, gật đầu nhẹ đến mức khó có thể nhận ra.

Nhuế Nhất Hòa thở phào một hơi: “Vậy cô hãy nghỉ ngơi đi!”

Dư Cẩm Bối lại gật đầu.

Sau đó, hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau, không ai động đậy.

Mãi cho đến khi tay chân Nhuế Nhất Hòa xuất hiện tình trạng tê cứng, Dư Cẩm Bối mới cảm thấy mỹ mãn, ngồi lùi ra phía sau, cô ta vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người khác như trước, hạ eo, cong lưng, sợ hãi, rụt rè.

Nhuế Nhất Hòa không nhịn được lên tiếng nói: “Cô rất đẹp, đừng cúi đầu mãi như thế.”

Dư Cẩm Bối kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên gương mặt nhỏ nhắn với mái tóc vàng tràn đầy bối rối, sau đó biến mất hoàn toàn.

Lực lượng tàng hình bao vây xung quanh căn phòng cũng biến mất theo sự thay đổi của cô ta.

Luồng bóng tối dày đặc không thể hòa tan dần rút đi, ánh trăng sáng chiếu lên sườn núi đầy cỏ hoang.

Cách đó không xa, Đan Tiểu Dã và Tôn Bội đang đánh nhau cùng Lâm Cát.

Lâm Cát đã khôi phục trở lại từ trong trạng thái bị ma nhập, anh ta mang vẻ mặt mơ hồ, bị hai người ép trên mặt đất.

Lão Nhị nằm ở trên mặt đất ở gần đó, đã chết từ lâu.

Lão Tứ ngồi trên thảm cỏ, miệng nói linh tinh, xem ra là bị dọa điên rồi.

Hai anh em nhà họ La không ở gần đó, cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.

Còn có… một cỗ quan tài rách rưới cách Nhuế Nhất Hòa chưa được năm mét.

Quý ông mặc áo choàng và quý bà mang khí chất ôn hòa, tay cầm túi laptop, một trước một sau đi đến chỗ Nhuế Nhất Hòa, chính là hai sứ giả dẫn đường xuất quỷ nhập thần.

Frankie nhìn Nhuế Nhất Hòa đặt mông ngồi trên mặt đất không còn chút hình tượng nào với vẻ chán ghét, anh vẫy tay gọi Đan Tiểu Dã tới: “Đỡ cô ấy dậy, hoàn thành bước phong ấn cuối cùng.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.