Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 20: 20: Tặng Quan Tài Bốn




Người phụ nữ với vẻ mặt cay nghiệt cầm cái chổi mà như cái quạt hương bồ múa tới múa lui, vốn dĩ không hề muốn quét rác.

Mảnh vỡ của những chiếc mặt nạ rơi khắp đường phố khiến cho những người đối diện bà ta trợn mắt khinh bỉ sau lưng bà ta, tuy giận mà không dám nói gì.

Một người dân hiền lành trong trấn đi tới nói: “Thím Hồ, lấy cho tôi một bao thuốc lá.”

Rồi cười xòa nói tiếp: “Loại rẻ nhất ấy.”

“Đây, một bao giá ba mươi mốt.”

Người dân trong trấn: “Sao lại tăng giá rồi? Không phải hôm qua còn bán giá hai mươi sao?”

“Tâm trạng của bà đây không tốt nên sẽ bán ba mươi mốt.

Muốn mua thì mua, còn không muốn mua thì cút.”

Mặt của người dân trong trấn đỏ lên rồi nói rằng không mua thì không mua.

Thím Hồ hếch cằm lên với vẻ vênh váo hống hách: “Không mua thì cút đi.”

Người dân trong trấn rời đi với vẻ mặt xám xịt.

Tôn Học Chính cắn một miếng bánh mỳ rồi uống nước cháo cho trôi xuống bụng.

Đến khi không còn thức ăn trong miệng nữa, anh ta mới mở miệng nói: “Giá bán ở quầy hàng còn cao hơn cả giá bán của siêu thị nhỏ ở trấn trên.”

Lý Lãng: “Sao người dân ở trấn trên không vào siêu thị nhỏ đó để mua đồ?”

Ngày hôm qua khi bọn họ mới vào nhà, đã có người trấn trên tới đây mua rượu còn hôm nay lại có người tới mua thuốc lá.

Tôn Học Chính: “Bởi vì ở siêu thị không bán rượu với thuốc lá.”

Sáng nay, anh ta và Trịnh Tiểu Tùng đã đi dạo khắp ba con phố trong trấn nhỏ, chỉ có hai chỗ treo biển hiệu bán thực phẩm phụ*.

Một chỗ là siêu thị nhỏ ở cuối phố còn một chỗ khác chính là quầy hàng của bà chủ nhà khách.

Anh ta bị nghiện thuốc lá nên anh ta đã trả tiền mua bao thuốc luôn trong khi mua đồ dùng sinh hoạt.

*Thực phẩm phụ: cá, thịt, rau

Thế nhưng không ngờ ông chủ của siêu thị nhỏ nói rằng trong tiệm không dám bán thuốc lá, nếu muốn mua thì tới quầy hàng.

Chỉ là thuốc lá thôi mà, vì sao lại không dám bán? Hiện tại anh ta cũng hiểu được một chút, dường như người trấn trên rất sợ thím Hồ.

Nhuế Nhất Hòa không động vào bánh mì cũng không động vào nước cháo.

Chờ đến khi Đan Tiểu Dã ăn no, cô cũng đi ra ngoài luôn.

Thím Hồ ngồi trên chiếc ghế tựa, trong tay bà ta cầm một túi hạt dưa.

Bà ta cắn được một hạt rồi lại phun vỏ hạt dưa ra đường.

Vốn dĩ trong mắt bà ta không hề có bất cứ người đi đường nào, trái lại người khác lại phải trốn bà ta vì sợ bị phun nước bọt vào mặt.

Nghe thấy tiếng bước chân, bà ta quay đầu lại, nhìn thấy Nhuế Nhất Hòa và Đan Tiểu Dã rồi phun hạt dưa “phù” một tiếng ngay dưới chân bọn họ.

Như thế không phải là khiêu khích sao?

Đan Tiểu Dã: “Bà…”

Thím Hồ nói với giọng điệu quái gở: “Ai dô, người trẻ tuổi muốn đánh bà già này cơ đấy.”

Nhuế Nhất Hòa liếc mắt nhìn bà ta rồi bảo Đan Tiểu Dã rời đi.

Công việc buôn bán của trấn trên không được tốt lắm cho nên hơn nửa số cửa hàng trên đường không mở cửa.

Tấm biển được treo đầy bụi bặm rơi xuống, còn ổ khóa đã hoen gỉ.

Thế nhưng chỉ cần mở cửa ra là trong tiệm sẽ có người tiếp đón hai người bọn họ, lại còn tiếp đón vô cùng nhiệt tình nữa.

Đan Tiểu Dã xoa xoa hai tay: “Ngày hôm qua còn hờ hững đến thế, vậy mà hôm nay đột nhiên nhiệt tình đến lạ.”

Khi bọn họ vừa mới vào trấn nhỏ vào buổi chiều hôm qua, người dân trong trấn vô cùng lạnh lùng, trong ánh mắt không che dấu được sự bài xích đối với người ngoài.

“Cậu bây giờ chính là dê béo sợ đồ tể đấy.”

Nhuế Nhất Hòa: “Chỉ cần đồ tể cười với dê béo một cái là dê béo tự biết mình sắp bị làm thịt.”

… Thảo nào mà nhóm người dân này trước kia thì ngạo mạn còn bây giờ lại cung kính đến thế.

Suy nghĩ kỹ lại một chút, một đám người từ xứ khác đến một trấn nhỏ xa xôi và lạc hậu này rồi còn chi một số tiền lớn để vào ở khách sạn nhỏ, không hề tiếc tiền tí nào, vung tiền như cỏ rác.

Chỉ cần không thù không oán với tiền thì ai cũng đều tự nguyện nịnh hót hai câu.

Nhuế Nhất Hòa đi vào tiệm nhà ai là nhà người đó đều nhiệt tình chào mừng.

“Cô có muốn mật ong địa phương không? Chúng tôi không hề cho ong mật uống nước đường đâu, đây chính là mật ong rừng núi chính hiệu đấy.”

“Một bao gạo nếp thơm cực rẻ đây!”

Nhuế Nhất Hòa cầm chai nước khoáng trong tay giả vờ như đang cầm nửa chai mật ong, đưa ra ngoài ánh sáng để nhìn rồi lại còn lắc khẽ như kiểu cô đang thật sự nghiên cứu chất lượng của mật ong.

Nói mãi nói mãi, đề tài đã chuyển tới nhà khách số một tại Vong Sơn.

Nhuế Nhất Hòa: “Vì sao thị trấn lại có tên là trấn Vong Sơn?”

Người dân trong trấn: “Bởi vì ở phía sau có một ngọn núi lớn tên là Vong Sơn.”

Nhuế Nhất Hòa: “Trông tuổi của bà chủ cũng không lớn lắm nhỉ? Nhà khách đã mở được bao nhiêu năm rồi?”

Người dân trong trấn: “Cô đang nói tới La Kim à… Tôi cũng không nhớ rõ là hai mươi bảy hay hai mươi lăm năm nữa.

Nhà khách cũng đã được mở ra rất nhiều năm rồi, ở con phố này cũng có nhà khách.

Trước kia là ba của cô ta kinh doanh, ông ta làm đến khi năm mươi tuổi thì giao lại công việc kinh doanh cho con gái.”

Nhuế Nhất Hòa: “Nhà họ La có mấy người?”

Người dân trong trấn: “Bốn người… Không đúng, cô gái, cô không muốn mua à?”

Anh ta mới nhớ lại.

Sao lại nói tới chuyện nhà họ La mà không hỏi về mật ong vậy.

Nhuế Nhất Hòa: “Mật hết bao nhiêu tiền?”

Người dân trong trấn: “Hai trăm một cân.”

Nhuế Nhất Hòa: “Không mua.”

Người dân trong trấn: “… Một trăm lẻ năm.”

Nhuế Nhất Hòa: “Tiệm ở đầu đường kia có tám mươi mốt một cân.”

Người dân trong trấn khẽ cắn môi: “Nếu cô mua của nhà tôi thì tôi sẽ tính cho cô bảy mươi.”

Nhuế Nhất Hòa “A” một tiếng, cô bỏ mật xuống rồi bước đi hai bước ra khỏi cửa tiệm.

Người dân trong trấn: “…” Cô ta không mua mà còn nói giá với anh ta làm gì?

Chẳng mấy chốc, mấy hộ kinh doanh trong trấn phát hiện ra hai người thật sự không hề cảm thấy hứng thú với đặc sản địa phương, dường như họ chỉ tham quan xung quanh bên trong tiệm khiến cho dần dần có người cảm thấy mất hứng.

Chờ đến khi bọn họ đã đi hết hai con phố, bọn họ còn chưa kịp tới cửa tiệm thì người của con phố thứ ba đã đen cả mặt.

Nhuế Nhất Hòa: “Cậu có phát hiện ra cái gì không?”

Đan Tiểu Dã: “Cũng giống y như Tôn Học Chính nói.

Cả ba con phố, không có một tiệm của nhà nào bán rượu và thuốc lá cả, nhưng lại có rất nhiều người của trấn trên hút thuốc.

Lúc nãy đi qua quán mì, có một ông cụ ăn sáng còn uống kèm với một ly rượu.

Lượng tiêu thụ thuốc lá với rượu còn mạnh hơn cả đặc sản địa phương.

Thế nhưng trấn nhỏ này vẫn hoang tàn, từ sáng sớm chỉ có ba chiếc xe đi ngang qua nhưng lại không có chiếc xe nào dừng lại mua chút đồ.

Nếu như buôn bán chỉ dựa vào người ngoài thì chắc chắn không ổn...

Nhuế Nhất Hòa: “Còn gì nữa?”

Đan Tiểu Dã: “Bình thường khi mở tiệm, mọi người đều cúng thần tài nên trong các cửa tiệm của trấn trên đều cung cấp mặt nạ thần tài.”

Thần tài phân chia thành văn và võ, Nhuế Nhất Hòa nhìn mấy quán cà phê mở trên đường, hầu như mọi nhà đều cúng bái thần tài võ Quan Nhị Gia.

Trước kia, khi cô mở quán ba Nhuế đến vài lần cũng phát hiện ra điều này.

Ông ấy đã đưa cho cô một pho tượng quan công thờ cúng, còn đặc biệt mời thầy phong thủy mình quen biết đến bày biện vào chỗ tốt.

Chính vì điều này cho nên cô cũng có chút hiểu biết đối với thần tài.

Những chiếc mặt nạ có mặt đỏ râu dài ở các cửa hàng kinh doanh tại nhà có lượng cung ứng cao cũng đều là Quan Nhị Gia.

Đan Tiểu Dã đã quan sát rất cẩn thận nên Nhuế Nhất Hòa đã khen ngợi cậu ta hai câu.

Sau đó, cô và cậu ta tách nhau ra đi hỏi thăm về hai chuyện này.

Khoảng hơn một tiếng sau, hai người tụ họp lại trong sân của nhà khách.

Vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Bạch Mạt Lị: “A a a.”

“Cô đang khóc tang à.”

La Thẩm bịt lỗ tai lại, nói chuyện với vẻ hung tợn: “Cô tránh xa bà đây ra.”

“Nhân lúc chúng tôi không ở đây mà lại dám đi lục lọi đồ của chúng tôi, nơi mà bà mở chính là *hắc điếm.

Đã làm kẻ trộm mà còn ngang ngược như thế! Bà đúng là *nữ quỷ thâu hán, đúng là đồ không biết xấu hổ.”

*Hắc điếm: là nơi trục lợi, bán các mặt hàng vi phạm bản quyền và bất hợp pháp, ép mua và đánh lừa người tiêu dùng bằng những thông tin sai lệch (ghi sai nơi xuất xứ, cho rằng không có hóa chất phụ gia mà thêm vào ...! vv)

* Nữ quỷ thâu hán: không biết xấu hổ

Hai tay Bạch Mạt Lị chống nạnh, chặn ở cửa không cho La Thẩm đi.

Sau khi nhìn thấy hai người Nhuế Nhất Hòa, cô ta ôm tim đầy yếu ớt và lau nước mắt rấm rứt ra vẻ đầy sợ hãi.

Cô gái này diễn tốt thật…

La Thẩm nhân cơ hội này liều lĩnh đụng vào Bạch Mạt Lị rồi chạy vào phòng bếp rồi giữ cửa lại.

Bà ta gào to: “Tôi phải làm cơm trưa đây, nếu như các người muốn ăn cơm thì đừng có quấy rầy tôi.” Sau đó là tiếng “bụp bụp bụp” của nồi, bát, muôi ở trong chậu.

Bạch Mạt Lị trở mặt coi thường, thật ra là do cô ta không vừa mắt La Thẩm chứ thật sự cũng không tổn thất hay mất mát gì.

Làm gì có người chơi nào lại đặt đồ vật này nọ ở trong phòng chứ, những đồ quan trọng đều mang theo người cả rồi.

Cô ta đến bên cạnh hai người rồi nói chuyện bằng giọng nũng nịu: “Không bằng chúng ta trao đổi một chút về những thứ bản thân tự thu hoạch được đi.”

Nhuế Nhất Hòa: “Người cộng tác với cô đâu?”

Mặc dù nhìn qua trấn Vong Sơn chỉ là một thị trấn nhỏ trông rất bình thường nhưng đối với những người chơi mới không ai có gan lớn dám hành động một mình cả.

Trong lúc Nhuế Nhất Hòa tìm manh mối, cô nhìn thấy Bạch Mạt Lị ở cùng một chỗ với người mới trông điềm đạm và bình tĩnh nhất là Tôn Học Chính.

Ngay từ đầu, cô ta đã quấn lấy Tôn Học Chính còn Tôn Học Chính cũng rất vui vẻ chăm sóc cho cô ta.

Hiện tại chỉ có một mình cô ta ở trong nhà khách.

Nghe đến vấn đề này, trên mặt của Bạch Mạt Lị lộ ra vẻ sợ hãi.

“Tôi không biết…”

Sự việc này phải quay lại lúc một tiếng trước.

Bạch Mạt Lị và Tôn Học Chính cảm thấy trên đường không có cái gì đáng hỏi thăm cho nên bọn họ đã đi vào con hẻm nhỏ trong phố.

Lúc mới đi vào đã cảm thấy khá bức bách, bọn họ không hiểu vì sao nhà ở trong trấn này phải xây dựng dày đặc như thế.

Nhà nào cũng kín cổng cao tường chỉ chừa ra một con đường rất chật hẹp.

Tuy nó vẫn đủ rộng để cho hai người đi cùng nhau nhưng vẫn phải đi nghiêng người tránh nhau để đỡ bị kẹt đầu.

Ở bên trong giống như một cái mê cung lớn, tùy ý đi vào khiến cho đầu óc của hai người cảm thấy choáng váng.

Đi loanh quanh mất khoảng nửa tiếng mà không gặp được bất cứ một người nào.

Bạch Mạt Lị cảm thấy buồn bực trong lòng, sau đó cô ta nghe thấy thanh âm hơi run rẩy của Tôn Học Chính: “Có phải chúng ta gặp phải quỷ đả tường hay không?”

“Ha ha ha.” Bạch Mạt Lị gượng cười: “Anh đừng có nói bậy.

Trời sáng như vậy, sao quỷ có thể xuất hiện được.”

Có lẽ do chủ đề quá kinh khủng nên hai người không nói thêm gì nữa.

Khoảng hơn mười phút sau, bỗng nhiên Tôn Học Chính dừng chân lại rồi nghiêng đầu hỏi cô ta: “Cô vừa nói gì cơ? Tôi nghe không rõ.”

Bạch Mạt Lị: “…Lúc nãy tôi không hề nói chuyện.”

Không thể như vậy được! Dọa người quá rồi.

Bạch Mạt Lị cũng có để ý điểm này nên cô ta cũng không dám im lặng nữa, vẫn nói chuyện với Tôn Học Chính.

Thế nhưng Tôn Học Chính lại không hứng thú lắm, cho dù Bạch Mạt Lị tìm đề tài để nói như thế nào đi nữa thì anh ta cũng chỉ gật đầu và lắc đầu.

Cuối cùng, Bạch Mạt Lị cũng không biết mình đã nói những gì nữa.

Cô ta nói cho đến khi cả lưỡi và miệng đều khô mới dừng lại.

Tốn bao nhiêu công sức nhưng vẫn phải dừng lại, đột nhiên Tôn Học Chính quay đầu hỏi cô ta: “Cô muốn bao nhiêu?”

Bạch Mạt Lị: “…Bao nhiêu cái gì?”

“Không phải cô bảo tôi đưa tiền cho cô hay sao?”

Có lễ Tôn Học Chính muốn làm cho bầu không khí thoải mái hơn một chút nên anh ta cố gắng nở một nụ cười tươi… Tuy nhiên nụ cười này trông còn khó coi hơn cả khóc.

Anh ta lấy từ trong túi ra năm trăm đồng rồi đưa cho cô ta: “Cô muốn bao nhiêu? Tôi đều có thể cho cô.”

“Tôi không hề bảo anh đưa tiền cho tôi.

Tôi lặp lại một lần nữa, vừa nãy tôi không hề nói chuyện.”

Vẻ mặt của Tôn Học Chính buồn rầu: “Cô đừng nói đùa nữa, rõ ràng tôi vừa nghe thấy…”

Bạch Mạt Lị hét lên: “Tôi không nói chuyện, tôi đã nói với anh rằng tôi không nói chuyện.

Lỗ tai anh bị điếc à mà không nghe thấy?”

Tôn Học Chính: “A, cô muốn tất phải không! Được, tôi cho cô hết.”

Bạch Mạt Lị: “…”

Rốt cuộc anh ta nói chuyện với ai vậy?

Cô ta xoay người bỏ chạy, cả đời cô ta chưa từng chạy nhanh như vậy.

Cô ta nghe được tiếng bước chân không phải của mình, đi ngay theo phía sau cô ta, lại còn cách cô ta không xa.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng không giống như tiếng bước chân phát ra từ một người đàn ông trưởng thành như Tôn Học Chính.

…Hơn nữa dường như cô ta nghe thấy tiếng cười của trẻ con.

Cô ta tự nói với bản thân rằng không được quay đầu lại nhìn, không được quay đầu lại nhìn nhưng mà cô ta vẫn không nhịn nổi… Không nhịn được quay đầu lại.

Không hề có khung cảnh kinh hoàng xuất hiện như trong dự liệu của cô ta khiến cho cô ta thở phào nhẹ nhõm nhưng khi cô ta cúi đầu xuống thì cả người sững sờ.

Có một loạt dấu chân nho nhỏ ở trên lớp bùn đất mềm và ẩm ướt bên cạnh đường, đó chính là dấu chân của trẻ con.

“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”

Đan Tiểu Dã vừa sợ lại vừa tò mò, cậu ta trừng lớn mắt rồi hỏi.

Bạch Mạt Lị: “Sau đó tôi gặp được một người dân trong trấn trên, anh ta dẫn tôi ra ngoài đường lớn.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.