Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 146: 146: Ác Ma Thời Triết Ba Mươi




Ngoài cửa lớn nhà thờ, nhiệt độ trong khu vực bị ảnh hưởng bởi vụ nổ vẫn rất cao.

Nhưng điều này đối với Nhạc Nguyên Mưu cũng không phải vấn đề gì lớn, trên người anh ta còn có ma pháp ‘Nước lửa không xâm’ của Đan Tiểu Dã.

xác chết cháy sém trên mặt đất có thể tương ứng với từng nhân cách phụ của Thời Triết.

Nhạc Nguyên Mưu thở phào một hơi.

Mặc dù đã chết, nhưng người chơi và nhân cách phụ của người chơi vẫn chưa bị ngọn lửa đốt thành cháy sém.

Đây cũng là nhờ ‘Nước lửa không xâm’ của Đan Tiểu Dã.

Ngọn lửa màu vàng rất nguy hiểm, vì bảo vệ người ở lại, cậu ta

không chê phiền phức vung ma trượng, BUFF thêm cho các đồng bạn.

Nhưng vô dụng.

Cái này có thể đảm bảo người chơi và các nhân cách phụ của người chơi trở thành chất cách ly đồng thời chịu đựng được nhiệt độ cao, nhưng vụ nổ mang đến cũng không phải chỉ có nhiệt độ cao, còn có cao áp.

Trước vụ nổ, chín nhân cách phụ của Thời Triết đã muốn gϊếŧ bọn họ.

Trước khi Tiểu Hỏa rời đi, gϊếŧ chết một nhân cách phụ của Lư Lan Lan, lại gϊếŧ chết La Tiểu Lâm.

Sau vụ nổ...!Toàn bộ chết sạch!

Năng lực huyết mạch của La Tiểu Ngọc hình như là tàng hình, cho dù không mất đi năng lực cũng không cách nào sống sót.

Cả ba nhân cách phụ của Khưu Ất không có năng lực huyết mạch, ở lại an toàn hơn vào bên trong.

Bây giờ đồng thời bị nổ chết, nói vậy chủ nhân cách bên trong cũng đã chết.

Một nhân cách phụ của Đan Tiểu Dã cũng chết bên trong...!Nhạc Nguyên Mưu hơi lo lắng, năng lực huyết mạch của cậu ta có biến mất hay không đây? Nếu như biến mất, xác suất không thể mang Queen và Ma ăn thịt người đã chạy trốn trở về là rất lớn.

Phiền phức!

Vừa mới bị nhân cách phụ làm tức điên, đầu óc không đủ dùng.

Cũng đưa ra quyết định không đủ lý trí, vì vậy để cho Đan Tiểu Dã ở lại, còn mình ra ngoài truy đuổi.

Ít nhất mình còn có thể sử dụng một phần huyết mạch ‘Thiếu nữ ma thuật’, mạnh hơn so với người bình thường một chút.

Bây giờ nói gì thì cũng muộn.

Phiền phức hơn chính là tình hình phía bên trong nhà thờ.

Trước mắt, chỉ có hai người có thể giữ sức chiến đấu là Tiêu Hà và Nhuế Nhất Hòa.

Hai nhân cách phụ của các cô vừa vặn đều có đủ năng lực huyết mạch,

đồng thời đi vào nhà thờ với chủ nhân cách.

Sức chiến đấu như vậy vẫn có thể gϊếŧ chết Jormungandr sao?

Đầu sỏ tạo ra tất cả điều này chính là Jormungandr, nhưng trực tiếp đưa tay thúc đẩy lại là nhân cách phụ Tiểu Hỏa của mình.

Ích kỷ như Nhạc Nguyên Mưu cũng không tránh được sinh ra cảm xúc áy náy.

Trong lúc anh ta muốn chửi hai câu để giảm bớt phẫn nộ và nghẹn khuất sắp nổ tung trong lòng thì khóe mắt nhìn thấy một ‘xác chết’ di chuyển.

Còn chưa tới lúc nhân cách phụ của Thời Triết sống lại, mà cái ‘xác chết’ này không phải xác chết cháy sém.

Còn có người sống?

Nhạc Nguyên Mưu chiếu đèn pin vào đại thụ héo rũ, ‘xác chết’ nằm ở dưới tàng cây cố sức lật người qua bên cạnh, lộ ra hai người bị đè nặng phía dưới.

Đó là Khưu Bính và La Tiểu Ngọc, bọn họ đều bị thương ở mức độ nhất định, nhưng ngực còn đang phập phồng.

Nhạc Nguyên Mưu đi tới phía trước thì ‘xác chết’ đã đứng lên đổ nước thuốc chữa trị vết thương ngoài da vào trong miệng hai người hôn mê.

‘Xác chết’ là một người đàn ông, mặt mũi giống La Tiểu Ngọc ba phần.

"Anh là ai?"

Trước đó Nhạc Nguyên Mưu chưa từng gặp người này.

Cảm xúc trong lòng quá mức phức tạp, hơn nữa màu tối quá đậm, ngăn cản tầm mắt, anh ta còn chưa bắt đầu đếm xác chết, đương nhiên cũng không phát hiện nhiều thêm một ‘xác chết’.

Giọng ‘xác chết’ khàn khàn: "Tôi là nhân cách phụ của La Tiểu Ngọc."

Ngay khoảnh khắc La Tiểu Lâm chết, nhân cách thứ tư được sinh ra.

Nhưng bởi vì anh ta là nhân cách mới tách ra từ trong thế giới nội tâm, xuất hiện ngay bên cạnh chủ nhân cách.

Đại khái bởi vì chủ nhân cách không có năng lực tàng hình, lại là lớp vỏ dễ vỡ.

Trong lòng khát vọng có năng lực tự bảo vệ mình nếu chợt đối mặt với nguy hiểm cho nên năng lực huyết mạch của anh ta là ‘Mai Rùa’.

Gặp phải nguy hiểm, trên người anh ta sẽ xuất hiện mai rùa trong suốt, trong ba mươi giây có trạng thái vô địch.

Nhưng mai rùa này chỉ có thể tác dụng với bản thân anh ta.

Anh ta không phải người tốt bụng gì, nếu chủ nhân cách chết mà anh ta có thể sống, anh ta chắc chắn sẽ không cứu chủ nhân cách.

Cố tình hành động nghìn cân treo sợi tóc, chủ nhân cách còn nhất định kéo Khưu Bính.

Anh ta cũng hết cách, chỉ có thể dùng cơ thể bảo vệ đầu và ngực của hai người, đảm bảo bọn họ không chết, bị thương tới mức độ nào thì đó là mệnh.

Nghe nhân cách phụ của La Tiểu Ngọc kể lại quá trình, Nhạc Nguyên Mưu chua xót nói: "Vận may này, tuyệt!"

Nhìn nhân cách phụ của người ta, nhìn lại bản thân.

Ôi! Đây chuyện mẹ gì không biết.

Có khi nào làm nhiều chuyện xấu quá thực sự bị quả báo không?

"Ầm ầm."

Trong nhà thờ phát ra tiếng vang không tầm thường, ngay cả mặt đất dưới chân cũng khẽ rung.

Nhạc Nguyên Mưu dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, tiếng động phát ra bên trong lại mơ hồ không rõ.

"Không biết bên trong thế nào?"

Nhân cách phụ của La Tiểu Ngọc ngồi tại chỗ từ chối cho ý kiến, không trả lời anh ta.

Trong nhà thờ, cổng vòm và cửa chính thông với tòa nhà nhỏ đều bị bức tường thịt chặn.

Đó là phân thân u linh của Jormungandr mới ra lò, mà phân thân này còn tăng thêm gấp đôi, vừa mập vừa khỏe, đỉnh đầu suýt chút nữa có thể đụng tới trần nhà của nhà thờ.

Tay cầm một cây gậy dài, khi vung vẫy có tiếng ‘vù vù’, hình thành dòng khí lưu khiến cho mọi người không thể đứng vững được.

Nếu như bị một gậy, e rằng sẽ trực tiếp biến thành thịt nát.

Hai người khổng lồ canh cửa như vậy, ai dám tới gần cửa nữa?

Nhuế Nhất Hòa lo lắng nhất chính là Khưu Ất.

Tình hình bây giờ rất không ổn, mất năng lực huyết mạch là việc nhỏ, ba nhân cách phụ của anh ta đều ở bên ngoài.

Nếu như bị nổ chết thì chủ nhân cách cũng sẽ chết.

May mắn, chỉ có cánh của Khưu Ất biến mắt, tóc đỏ biến thành đen, trợn mắt dữ dội, mũi chim ưng, miệng cong từ từ thay đổi giống như người thường chứ không có xuất hiện cảm giác ngạt thở, người còn sống.

Nhuế Nhất Hòa không biết tình hình bên ngoài, chỉ có thể đoán có người bảo vệ nhân cách phụ của Khưu Ất.

Huyết mạch u linh của Lư Lan Lan biến mất, khoảng không bên cạnh xuất hiện một người tóc vàng mắt xanh, người đẹp phương Tây dáng người nóng bỏng.

Cô ta cao ít nhất là một mét tám, có thể nhấc Lư Lan Lan đã trở thành người thường bằng một tay.

Hai người tránh thoát kim băng từ trên trời rơi xuống, lùi về bên ghế dài trong phòng chính.

"Tôi là một sát thủ lấy tiền làm việc, giấc mộng là kiếm đủ tiền, sau đó về hưu sinh hoạt dưỡng lão."

"Tôi tuyệt đối không muốn chết ở chỗ này.

Chủ nhân cách, xin đừng ngẩn người.

OK?"

Lư Lan Lan phục hồi tinh thần lại: "Hóa thành người khổng lồ là năng lực huyết mạch của A Đức… Sao Jormungandr lại biết?"

Mặc dù Khưu Ất ở ngay bên cạnh, nhưng nhân cách sát thủ mới xuất hiện của Lư Lan Lan rõ ràng muốn mặc kệ sống chết của người xa lạ.

Đúng lúc Nhuế Nhị Hòa ra tay, tránh cho Khưu Ất biến thành con nhím rồi lại biến thành băng điêu khắc.

Tình hình đảo ngược, những người bao vây tấn công chiếm ưu thế tuyệt đối sắp biến thành những người đáng thương sẽ bị đánh bại từng người một.

"Muốn biết tình hình bên ngoài thế nào không?"

Đôi cánh đại bàng dài sau lưng, trong giọng của Jormungandr bay trên không rõ ràng mang theo vui mừng, không đợi Nhuế Nhất Hòa trả lời lại vội vàng nói tiếp: "Một người nào đó trong các cô đạt thành giao dịch với tôi, mới phối hợp diễn ra một vở kịch hay ở chỗ này và bên ngoài."

"Khắp nơi trên trấn nhỏ đều là con mắt của tôi, nhất cử nhất động của các cô đều nằm dưới sự theo dõi của tôi.

Trước đó rất lâu, tôi chỉ biết nhân cách phụ chết sẽ mang đến thiệt hại nặng cho các cô."

"Cho nên tôi cố ý dẫn dắt các cô và nhân cách phụ yếu ớt tụ tập cùng một chỗ, sau đó một mẻ hốt gọn."

"Đây là cái bẫy tôi đã cố ý chuẩn bị cho các cô, có, thích không?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.