Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 142: 142: Ác Ma Thời Triết Hai Mươi Sáu




Thế giới Bên Ngoài, trên giá sách trong phòng sách dưới tầng hầm, có một quyển sách tên là ‘Tế tự’, ghi chép về việc người dân trong thị trấn phát hiện một pho tượng ở ngoại thành, nữ tu Marlina đã đạt được lời tiên tri từ chỗ pho tượng, từ đó đổi thành thờ phụng Tà thần Jormungandr.

Nhờ có sự giúp đỡ của một cậu bé, Nhuế Nhất Hòa mới phát hiện ra quyển sách này, cô biết rõ quyển sách đó được đặt ở giá sách nào.

Quả là thế, mũi tên chỉ về hướng giá sách mà cô phát hiện quyển sách ‘Tế tự’.

Ở vị trí tương ứng trong thế giới Bên Trong cũng có một quyển sách, tên sách là ‘Tế tự’.

Cuốn sách ‘Tế tự’ và vật phẩm thần kỳ ‘viện mồ côi vườn Eden – ảnh lưu niệm thời gian’ bên trong huân chương không gian rục rịch, cuốn sách vừa phát hiện lập tức bay đến chỗ huân chương trong tay Nhuế Nhất Hòa, bởi vì không tiến vào được mà trở nên nóng nảy.

Giữa ba vật này có lực hấp dẫn rất mạnh.

Nhuế Nhất Hòa suy nghĩ một lát rồi lấy hai vật phẩm từ bên trong không gian huân chương ra.

Ba vật vừa gặp nhau lập tức hợp thành một thể, mặt cô đen đi ‘ba vật phẩm thần kỳ lại hợp thành một vật phẩm?’

Vậy không phải là cô bị thiệt à?

Cho dù vật phẩm thần kỳ có lợi hại đến mức nào thì hạn mức điểm tích lũy cao nhất thu được cũng chỉ là 500 điểm.

Tương tự, cho dù các game thủ mua vật phẩm thần kỳ lợi hại đến đâu, thì Plankton cũng chỉ bán với giá 500 điểm tích lũy.

“Không thiệt.” Lư Lan Lan không cần chạm vào sách đã có thể cảm nhận được trạng thái của vật phẩm thần kỳ.

“Vốn dĩ ba vật phẩm này cộng lại còn chưa được 400 điểm tích lũy, sau khi hợp nhất lại còn tăng giá, bây giờ có thể thu được 500 điểm tích lũy rồi.”

Nhuế Nhất Hòa không quan tâm việc quý cô ma nữ đoán được suy nghĩ trong lòng cô, nói ‘vậy còn được.’

Mở quyển sách đã trở nên dày hơn ra.

‘Ở vùng ngoại ô của một thị trấn nọ, đào được một pho tượng ở một cánh đồng.

Đó là tượng một người đàn ông nằm trên một tảng đá ngầm… Nữ tu Marlina cho rằng lực lượng của thần đang yếu đi, quyết định thông qua tế tự để giúp thần trở nên mạnh hơn… Năm thứ chín, Thời Triết được chọn làm một trong ba vật chứa.

Cậu ta đứng trong trận pháp Ngũ Tinh Mang được vẽ bằng máu, hai tay vẫn chưa bị chém đứt, nghi thức thần giáng đã thành công.’

Nội dung phần đầu không có gì thay đổi.

Nhuế Nhất Hòa vội vàng lật đến phần sau, không hề bất ngờ khi thấy được nội dung mới.

‘Nữ tu Marlina không biết nghi thức có vật chứa là nam hay nữ, tóc dài hay tóc ngắn, có tay hay không không quan trọng.

Điều quyết định nghi thức có thành công hay không là vật chứa có khả năng thừa nhận lực lượng linh hồn của tượng thần hay không.

Bởi vì, tượng thần không có hai tay, điều này là do vị công tượng điêu khắc thần tượng đã gặp lúc nhà tiên tri địa ngục bị thương.’

‘Ngay cả linh hồn của tượng thần cũng có hai tay, làm sao tượng thần lại hy vọng vật chứa của mình lại là đồ không hoàn hảo chứ? Cho đến tận bây giờ, vẫn không hề ngăn cản là bởi vì yêu thích máu tanh và gϊếŧ chóc, vui vẻ khi nhìn thấy cảnh này mà thôi.’

‘So với việc bị vây trong một pho tượng chết, linh hồn của tượng thần càng yêu thích thân thể hoạt động tự do hơn, nếu không ông ta cũng không dẫn dụ nữ tu Marlina cử hành tế tự.

Cuối cùng đã gặp được Thời Triết, một vật chứa rất thích hợp.

Linh hồn của ông ta lập tức bay ra khỏi tượng thần, nhập vào trong cơ thể của cậu thiếu niên.’

‘Chắc chắn tượng thần không bao giờ ngờ tới, cậu thiếu niên mà ông ta muốn chiếm lấy thân thể cuối cùng lại biến ông ta trở thành một trong số những nhân cách của thiếu niên đó.’

‘Điều này khiến cho ông ta không thể lập tức ra tay gϊếŧ chết cậu ta, là một nhà tiên tri nên ông ta biết rõ, nếu gϊếŧ chết cậu thiếu niên này, ông ta sẽ phải dung hợp với rất nhiều nhân cách khác, đánh mất bản tính độc lập, đánh mất chính mình.

Cậu thiếu niên vẫn còn sống thì sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh, khuếch tán ý nghĩ độc ác.

Hơn nữa, nhiều nhân cách cùng tồn tại giúp lực lượng của ông ta trở nên mạnh hơn, giúp ông ta có thể đạt được càng nhiều lực lượng đến từ địa ngục.

Đây chính là niềm vui ngoài ý muốn!’

‘Ông ta yêu cầu đám nhân cách phụ lấy trộm tóc vàng của cậu thiếu niên, lấy nó để sáng lập ra một không gian khác, gọi là thế giới Bên Trong, trốn vào trong đó, từ từ gặm nhấm thế giới hiện thực.’

‘Mặc dù hơi rắc rối, nhưng mọi thứ đều phát triển đúng như mong muốn của ông ta.

Điều duy nhất khiến linh hồn tượng thần phiền não chính là trung tâm tượng thần, mảnh vỡ của đất âm phủ.’

‘Mảnh vỡ này được đúc từ đất và nước của âm phủ, là cầu nối nối liền địa ngục và tượng thần, là sợi dây ràng buộc giúp ông ta đạt được lực lượng.

Nhưng ông ta phát hiện mảnh vỡ không muốn ở lại nhân gian, chỉ muốn trở về địa ngục.

Nếu muốn trở về địa ngục thì phải hủy diệt tượng thần.

Nếu tượng thần bị hủy diệt thì linh hồn tượng thần cũng sẽ biến mất.’

‘Lực lượng của tượng thần càng mạnh, mảnh vỡ cũng càng mạnh.’

‘Linh hồn tượng thần đành phải tạm thời bỏ qua năng lực dự đoán tương lai, lấy mảnh vỡ ra khỏi tượng thần, giấu ở thế giới Bên Ngoài.

Lúc đầu, thỉnh thoảng cần đến thì ông ta sẽ lấy mảnh vỡ lại.

Về sau, thậm chí ông ta còn không dám để mảnh vỡ tiến vào thế giới Bên Trong.

Bởi vì vật thuộc về âm phủ rất thân thiết với âm phủ, đây là bản năng không thể loại bỏ, mảnh vỡ vừa xuất hiện sẽ chỉ dẫn linh hồn tượng thần trở về âm phủ.’

‘Linh hồn tượng thần không muốn trở về âm phủ, có thể sống thì ai muốn chết chứ?’

‘Linh hồn tượng thần mất đi năng lực tiên tri nên không biết mảnh vỡ âm phủ đã cẩn thận ngưng tụ thành một vật phẩm thần kỳ.

Nó lại phân ra làm ba vật, ‘Tế tự – phần đầu’, ‘Tế tự – phần sau’ và ‘Viện mồ côi vườn Eden – ảnh lưu niệm thời gian’ để cung cấp manh mối cho các game thủ.’

Ánh mắt Nhuế Nhất Hòa sáng lên, tiếp tục đọc.

‘Muốn lấy được sợi tóc dài của Thời Triết, nhất định phải gϊếŧ chết linh hồn tượng thần, không được để cho ông ta chết đi và hồi sinh trong cùng một giây.

Muốn làm được điều này, chỉ cần hủy diệt tượng thần giam cầm mảnh vỡ âm phủ.

Cách hủy diệt tượng thần cũng giống cách lấy được sợi tóc dài.’

‘Khi mười hai nhân cách đều rơi vào trạng thái tử vong, hãy khảm mảnh vỡ âm phủ vào bên trong tượng thần, khi đó tượng thần sẽ đổ vỡ, thế giới Bên Trong sụp đổ, nhân cách phụ sẽ không thể hồi sinh được nữa.’

Trang cuối cùng là ảnh tập thể của viện mồ côi.

“Đã có được phương pháp xử lý rồi.

Nhuế Nhất Hòa bỏ quyển sách ‘Tế tự’ vào bên trong huân chương không gian, vuốt vuốt mảnh vỡ âm phủ trên tay, nói: “Lại có một mũi tên mới xuất hiện, phương hướng có lẽ là nơi các nhân cách của Thời Triết đang ở.

Hai lần trước chúng ta tiến vào thế giới Bên Trong đã gây ra tiếng động khá lớn, nếu linh hồn tượng thần Jormungandr có dư sức lực thì thời gian này đủ cho ông ta tổ chức đám nhân cách phụ đứng dậy phản kích.

Tôi đề nghị mọi người không được tách ra, nếu không từng người một sẽ bị đánh bại.”

Tiêu Hà gật đầu: “Được thôi.”

Khưu Ất: “Nghe theo cô hết.”

Dù sao thì bọn họ cũng thăm dò toàn bộ thế giới Bên Trong một lượt rồi, diện tích không lớn lắm, cùng nhau hành động cũng chỉ tốn nhiều thời gian một chút, nhưng tối thiểu lại đảm bảo được an toàn.

“Ừ.”

Đây là Nhạc Nguyên Mưu, anh ta không nhịn được mà sặc một tiếng: “Mặc dù giữa chúng ta từng có lúc không hợp nhau, nhưng tôi đồng ý hi sinh vì đồng đội.

Nếu mọi người đều muốn cùng nhau sống chết, cùng nhau tiến lùi, tôi cũng sẽ bỏ qua những khúc mắc trong lòng với cô Nhuế.”

Chế giễu Nhuế Nhất Hòa sai nhân cách phụ đoạt lấy vật phẩm thần kỳ của anh ta!

“Đáng lẽ anh không nên ôm khúc mắc trong lòng với Nhuế Nhất Hòa, người đánh anh là tôi, liên quan gì đến cô ấy.”

Thiên sứ không cánh Nhuế Tam Hòa bước ra từ chỗ giá sách ở sâu bên trong.

Trước khi anh ta lên tiếng, không ai phát hiện anh ta đang ẩn mình trong bóng tối nên lúc anh ta nói đã dọa người khác giật nảy mình.

Với bản lĩnh như vậy, nếu muốn đánh lén, ở đây ít nhất cũng có một hai người bị thương.

Nhạc Nguyên Mưu dựng hết tóc gáy lên, chào anh ta, miệng lại không chịu thừa nhận mình sợ hãi, chỉ nói: “Nhân cách phụ chỉ là một sự tồn tại hư vô do phải chịu sự ảnh hưởng lực lượng của nhân cách chủ, vốn chính là một thể với nhân cách chủ.”

Hàm ý, nhân cách phụ làm sai, nhân cách chủ phải gánh chịu.

Cả người Nhuế Tam Hòa tản ra ánh sáng thần thánh, thương hại nói: “Rốt cuộc thì tôi cũng hiểu tại sao anh lại muốn gϊếŧ chết đồng đội của bản thân rồi.”

Gân xanh trên trán Nhạc Nguyên Mưu giật giật: “Anh có ý gì?”

“Bởi vì anh ta có ánh mắt nông cạn, chỉ biết tư lợi, đầu óc không đủ thông minh.

Khi biết được sự tồn tại của đồng đội sẽ uy hiếp đến bản thân mình thì anh ta lập tức ra tay sát hại.”

Người nói không phải là Nhuế Tam Hòa mà là một chàng trai đang đi xuống tầng hầm, cậu ta chính là nhân cách phụ của Nhạc Nguyên Mưu, tên là Tiểu Hỏa.

Cậu ta cũng giống với ông lão đã chết vào tối hôm qua, đều ngứa mắt nhân cách chủ, lấy việc gài bẫy nhân cách chủ làm thú vui.

“Anh đừng có trừng tôi, một nhân cách phụ chết đi, anh sẽ không thể sử dụng ‘thẻ ma thuật’, nếu tôi cũng chết, anh sẽ trở thành một người bình thường.

Cho dù có qua cửa thành công, những năng lực đã mất đi chưa chắc đã khôi phục lại, bởi vì một phần cơ thể anh đã chết trong phó bản rồi.”

Nhạc Nguyên Mưu: “…” Anh ta cũng ngứa mắt nhân cách phụ của mình, nhưng đúng là anh ta không thể gϊếŧ chết Tiểu Hỏa.

Sắc mặt La Tiểu Ngọc trắng bệch, cô ta cũng bị mất một nhân cách phụ, mất đi năng lực ẩn thân quan trọng, năng lực này dường như là nguồn gốc sinh tồn của cô ta.

Nếu như sau khi qua cửa không thể khôi phục lại thì nó sẽ là một đả kích rất lớn đối với cô ta.

Nhuế Nhất Hòa liếc nhìn Tiểu Hỏa.

Lý Miễn Đức đột nhiên che ngực lại, không ngừng buồn nôn, miệng há ra, phun ra rất nhiều vật tanh hôi màu đen.

Lư Lan Lan bay đến chỗ anh ta: “Anh làm sao vậy?”

Lý Miễn Đức chưa kịp trả lời, lại há miệng nôn tiếp.

Giống như một vòi nước bị hỏng khóa, không khóa lại được, vật tanh hôi màu đen anh ta nôn ra có thể tích còn lớn hơn cả mình, dường như muốn bao phủ hết cả tầng hầm này.

Các game thủ đi ra khỏi tầng hầm.

Lư Lan Lan vung tay lên, Lý Miễn Đức bay lên.

Lúc này anh ta đã nôn gần hết rồi, khó khăn lên tiếng nói: “Nhân cách phụ của anh xảy ra chuyện rồi.”

La Tiểu Ngọc khó hiểu: “Phản ứng mạnh như vậy sao?”

Nhân cách phụ của cô ta cũng đã chết, nhưng cô ta chỉ không sử dụng được năng lực huyết thống mà thôi.

Thậm chí cô ta còn nghi ngờ trong các cơ quan nội tạng trong thân thể của Lý Miễn Đức đã bị thối rữa hoàn toàn, vì vậy mới không ngừng nôn ra.

Lý Miễn Đức khó khăn thở ra một hơi: “Tôi cảm giác...!hai nhân cách phụ của tôi đều xảy ra chuyện rồi.”

Trong lòng Nhuế Nhất Hòa biết rõ không thể kéo dài thời gian nữa, phải tranh thủ hành động.

Trong các nhân cách phụ của các game thủ còn có rất nhiều người giống như Tiểu Hỏa, chỉ là người bình thường không có chút năng lực tự vệ nào.

Nếu Jormungandr muốn gϊếŧ bọn họ thì quá đơn giản.

Cái chết của nhân cách phụ sẽ dẫn đến tổn thương vô cùng lớn đối với nhân cách chủ.

Cô lên tới mặt đất, phát hiện mũi tên không chỉ về hướng nhà thờ, mà chỉ dọc theo mảnh đất màu đen mềm nhũn ở phía sau.

Cô đi qua đó, phát hiện bà nội đang ngồi xổm ở trong góc.

Vừa nhìn thấy Nhuế Nhất Hòa, bà nội lập tức đứng dậy chạy trốn.

Nhưng bà cụ người già sức yếu, đi đứng không thuận tiện.

Nhuế Nhất Hòa nhẹ nhàng bắt được bà cụ, lại thấy bà cụ quay đầu lại, trong con ngươi đục ngầu không hề có vẻ hốt hoảng, khóe miệng khô héo nhếch lên, để lộ nụ cười giống như đã đạt được mục đích.

Trong nháy mắt, cơ thể Nhuế Nhất Hòa chìm xuống, lớp bùn mềm mại dưới chân lập tức trở thành đầm lầy.

Cũng may cô đã đề phòng từ sớm, bình tĩnh còng tay bà cụ lại.

Giờ khắc này, mũi tên từ mảnh vỡ âm phủ đột nhiên thay đổi, chỉ về phía trên bức tường vây quanh.

Chỗ đó có người.

Mỗi lần mũi tên từ mảnh vỡ âm phủ chỉ được chỉ một mục tiêu, sau khi mục tiêu bị bắt nó mới chỉ đến mục tiêu tiếp theo.

“Bay tới chỗ sếp Nhuế!”

Đan Tiểu Dã dùng đũa phép, sử dụng ‘thần chú bay tới’, nhẹ nhàng kéo Nhuế Nhất Hòa và bà nội từ trong vũng đầm lầy ra, sau đó để hai người xuống chỗ an toàn.

Lại sử dụng ma thuật làm sạch bùn lầy trên người Nhuế Nhất Hòa.

Những người còn lại đuổi theo người đang ẩn núp trên đầu tường, từng người biến mất trong mà đêm.

Rất nhanh sau đó, xung quanh lập tức rơi vào yên tĩnh.

“Sao cả tiếng bước chân cũng biến mất rồi?”

“Có chuyện gì đó khá kỳ lạ.” Nhuế Nhất Hòa ngăn Đan Tiểu Dã lại, không để cậu ta tiếp tục đi về phía trước.

“Jormungandr muốn phân tách các game thủ ra.”

Tách ra, như vậy mới có thể tiêu diệt từng người một.

Nhuế Tam Hòa ung dung bước lên kiểm tra một lượt: “Phía trước xuất hiện một cái truyền tống trận, người đi vào đó sẽ bị di chuyển đến nơi khác, nhưng cũng không quá xa, vẫn còn ở thế giới Bên Trong.”

“Không ổn.” Nhuế Nhất Hòa đẩy bà nội cho Đan Tiểu Dã, chạy về phía căn nhà.

“Tôi đến tầng một nhìn xem.”

Nếu cô là Jormungandr, cô sẽ tống hết mọi người vào trong sòng bạc của Đức Thụy.

Đó là nơi rất thích hợp để gϊếŧ người.

Sau một hồi choáng váng, Lư Lan Lan phát hiện mình đang ở một nơi rất quen thuộc.

Tầng một, sòng bạc của Đức Thụy.

“Chào mừng các quý cô, quý ông.

Từ trước cho đến nay, các người chính là người duy nhất có thể rời khỏi sòng bạc của tôi.

Còn một quý cô nữa đâu? Cô ta không được ôn lại chuyện cũ, thật là đáng tiếc.”

Chẳng có gì đáng tiếc.

Lư Lan Lan nhìn thấy mặt Đức Thụy, cơ thể tự động nhớ lại đau đớn khi bị cắn nát.

Sắc mặt Lý Miễn Đức chỉ tốt hơn vợ mình một chút, đau đớn của anh ta đến từ tận tâm hồn.

Trong sòng bạc còn có người khác, một người đàn ông giống hệt Lý Miễn Đức.

Khí chất của người đó rất kỳ lạ, lại có vẻ ngoài giống nhau, nhưng lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác nhau cho mọi người.

So với Lý Miễn Đức sợ hãi, láu cá thì người này chính là nhân cách phụ của Lý Miễn Đức, anh ta có ánh mắt cương nghị, trong nháy mắt khi nhìn thấy Lư Lan Lan, cả người anh ta trào dâng tình cảm dạt dào, vui vẻ hô lên: “Lan Lan! Tôi… Tôi là A Đức, đây là lần đầu tiên em gặp tôi, nhưng tôi đã thích em từ lâu lắm rồi.

Tôi không giống gã tồi Lý Miễn Đức kia.”

Lư Lan Lan đối mặt với ánh mắt chân thành, nhiệt tình: “…”

Lý Miễn Đức: “…” Thời điểm anh ta cười nhạo Nhạc Nguyên Mưu cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình cũng bị nhân cách phụ chê bai.

“Với tình hình hiện tại, nói chuyện này có thích hợp không?”

Người lên tiếng đánh vỡ bầu không khí kỳ lạ này chính là Khưu Bính, nhân cách phụ của Khưu Ất, vẻ ngoài của anh ta giống với Khưu Ất nhưng vô cùng thông minh.

“Nhìn dáng vẻ của tên đó không giống như muốn từ từ chơi một ván bài cùng chúng ta.”

“Anh đoán đúng rồi.”

Đức Thụy sờ lên chiếc thùng trong suốt phía sau, tiếc nuối nói: “Jormungandr đã cho phép tôi từ từ gϊếŧ chết hai người.

Ôi, may cho mấy người rồi.

Tham Tài, còn không ra đây.”

Một người có dáng người vừa phải, trên mặt toàn thịt mỡ, mũi vừa tròn vừa đỏ trông vô cùng buồn cười trượt từ trên cầu thang xuống, há miệng cười cười để lộ hai hàm răng vàng khè.

Hai bên hông anh ta treo hai túi lớn, đưa tay vào bên trong, giữa kẽ tay đang kẹp ngọc bích, hồng ngọc, khối vàng thô… ném về phía bốn người.

Vàng bạc châu báu có lực sát thương rất lớn, nhẹ nhàng phá hủy đồ dùng trong nhà, nện trên mặt đất, để lại một hố sâu.

Nếu bị dính vào, không bị thương nặng thì cũng mất mạng.

Người bước vào tầng một của sòng bạc không thể sử dụng năng lực huyết thống, vật phẩm thần kỳ mất đi hiệu lực, suy nghĩ muốn tấn công cũng bị tước đoạt, chỉ có thể phòng ngự hoặc trốn đi.

Lư Lan Lan là linh hồn, người linh hoạt nhất, nhưng dưới sự tấn công mãnh liệt của Tham Tài, cô ta cũng không thể tránh thoát một viên trân châu có thể tích rất nhỏ.

Chiêu tấn công của Tham Tài cũng có tác dụng đối với linh hồn không có thực thể.

Bởi vì bị thương nên tốc độ tránh né cũng giảm dần.

Lư Lan Lan thấy mình không thể tránh được viên ngọc lục bảo đang bay tới, trong lòng lo lắng, đột nhiên nhìn thấy A Đức không biết xông từ chỗ nào ra, cản trước mặt cô ta.

Hai người đều bị đập bay ra ngoài, A Đức ngã vào trong ngực cô ta, xương cốt trong lồng ngực vỡ vụn toàn bộ, thân thể biến dạng vặn vẹo.

Nếu không có năng lực đặc thù, chắc chắn anh ta sẽ không sống nổi.

“Thánh Quang Tịnh Hóa!”

Nhuế Nhất Hòa đứng ngoài sân, trực tiếp đánh nát đầu Đức Thụy.

Cô nhảy từ cửa sổ vào nhà, bắt được Tham Tài.

Lư Lan Lan lấy thuốc chữa ngoại thương đút vào miệng A Đức.

Ánh mắt của A Đức dần dần tan rã, hồi quang phản chiếu giữ chặt bàn tay mờ ảo của cô ta, thanh âm khàn khàn nói: “Tôi là A Đức, không phải Lý Miễn Đức.”

“Tôi biết.”

Vào thời khắc sinh tử, chồng cô ta sẽ không ngăn cản trước mặt cô ta.

“Tôi còn chưa nói với em được mấy câu, đây còn là lần đầu tiên em gặp tôi.

Ước mơ của tôi vẫn chưa được thực hiện…”

Giọng nói không linh của Lư Lan Lan tràn ngập đau thương: “Ước mơ là gì?”

“Cắn nuốt nhân cách chủ khốn nạn để được ở cùng em… Ôi, xem ra tôi không có cơ hội rồi.

Lư Lan Lan, em phải sống thật tốt… Còn nữa, tôi yêu em.”

Cánh tay A Đức trượt xuống, thản nhiên nhắm mắt lại, cười mà chết đi.

Bởi vì bảo vệ được người yêu nên vui vẻ mà chết đi.

Ngay khi A Đức chết đi, Lý Miễn Đức đang trốn ở trong góc phòng đột nhiên gào thét đầy thống khổ: “A! Tôi không thể thở được…”

Lư Lan Lan và thi thể của A Đức bay tới trước mặt Lý Miễn Đức.

Lý Miễn Đức giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, với tay bắt lấy tay vợ mình.

“Anh không muốn chết… Anh không muốn chết… Lan Lan, cứu anh.”

Lư Lan Lan dùng hết mọi cách cũng không thể cứu anh ta.

Cuối cùng Lý Miễn Đức vẫn chết.

Sau khi anh ta chết đi, thi thể của A Đức cũng biến mất..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.