Vợ Hạn 1 Năm: Ông Xã Tổng Tài Muốn Gia Hạn

Chương 49




Yến Hiểu Mộng đột ngột ngừng chửi Triệu Tây Tây, kinh hãi nhìn Quý Nam Tư, cô ta chưa bao giờ thấy Quý Nam Tư nhìn người bằng ánh mắt như vậy, sợ đến mức không thể đứng vững, dựa vào một bức tường bên cạnh, đôi môi run rẩy.

"Vì thân phận của tôi và tài sản của Quý gia mà làm phiền tôi? "Quý Nam Tư lạnh lùng nhìn chằm chằm Yến Hiểu Mộng một lúc, thanh âm lạnh băng cũng tùy theo vang lên.

Yến Hiểu Mộng bây giờ không dám nói một lời.

Liền hoảng sợ như vậy nhìn Quý Nam Tư đi từng bước về phía mình.

Nếu như là trước đây, nếu như trên mặt hắn không có vẻ mặt chán ghét đến tận cùng, lại mạng theo phẫn nộ, Yến Hiểu Mộng thấy hắn đi về phía mình chắc chắn sẽ vui vẻ chạy lên tiếp đón, nhưng hiện tại vừa vặn lại là ngược lại.

“Cô đang tự nói chính mình sao? "Câu nói tiếp theo của Quý Nam Tư đã hoàn toàn nghiền nát đang cố gắng kiềm chế run rẩy Yến Hiểu Mộng.

Tiếng thấp khóc nức nở đột nhiên phát ra từ miệng Yến Hiểu Mộng, khuôn mặt cô ta tái nhợt vì những lời này của Quý Nam Tư.

Vậy ra hắn luôn nhìn nhận cô ta như thế? Đem cô ta cùng nhữn nữ nhân ngoài kia gộp chung thành một loại người? Không có ngôn từ nào khác khiến Yến Hiểu Mộng thương tâm hơn câu nói này.

"Nếu mẹ con cô thành thật ở tại Quý gia, Quý gia tự nhiên sẽ không thiếu chút tiền này để nuôi hai người.

Đừng tưởng rằng tôi không biết mẹ con cô đang suy nghĩ gì.

Triệu Tây Bối là nữ nhân mà tự tay Quý Nam Tư tôi lựa chọn, không phải loại nữ nhân trăm phương ngàn lì lợm la li3m như cô có thể so sánh, về sau nếu để tôi biết cô lại đi làm khó dễ cô ấy, vậy cô và mẹ cô liền dọn ra ngoài ngay lập tức cho tôi! "

Quý Nam Tư hắc trầm khuôn mặt, nói với Yến Hiểu Mộng từng chữ từng chữ một.

Hắn chưa bao giờ ghét Yến Hiểu Mộng đến thế, trước giờ hắn chỉ giả vờ như không biết tâm tư nhỏ nhặt của cô ta, nhưng vừa rồi khi nhìn thấy cô ta kiêu ngạo muốn vung tiền để khiến Triệu Tây Bối rời xa hắn, lửa giận trong long hắn lập tức sinh trưởng.

Ha hả, tiền của Yến Hiểu Mộng từ nơi nào tới? Không phải là của Quý gia cho, cô ta muốn dùng tiền Quý gia cho để tiễn đi con dâu hợp pháp củaQuý gia, cũng không biết lấy đâu ra tự tin.

Nói xong, Quý Nam Tư lại lạnh băng nhìn thoáng qua Yến Hiểu Mộng, quay người liền đi vào phòng của mình.

Sau khi Quý Nam Tư rời đi, Yến Hiểu Mộng ngồi sụp xuống đất, người đầy mồ hôi lạnh.

Thật đáng sợ! Quý Nam Tư vừa rồi giống như một con báo sắp vồ lấy xé xác cô ta bất cứ lúc nào, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng và lời nói lãnh khốc như vậy, cô ta không dám nói lời nào.

Ha ha, từ nhỏ cô ta đã hâm mộ hắn, không ngờ hắn lại đối xử với tình cảm của cô ta như vậy.

Yến Hiểu Mộng lúc này vô cùng ghét Triệu Tây Bối, nếu không phải Triệu Tây Bối, làm sao Quý Nam Tư có thể đối xử với cô ta như thế này? Tất cả đều là lỗi của Triệu Tây Bối! Cô ta chắc chắn sẽ không để cho con tiện nhân đó sống tốt!

Quý Nam Tư lạnh mặt trở về phòng, biết Triệu Tây Bối ở phòng bên cạnh, hắn dùng lực thấp nhất đóng cửa lại, sau đó cởi áo khoác, tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.

Vốn dĩ tối nay Quý Nam Tư sẽ không trở lại, nhưng nghĩ đến Triệu Tây Bối đang ở nhà, vẫn là nhịn không được nhân lúc gió trở nên yếu hơn quay trở lại, kết quả thế nhưng nghe được một phen lời nói của Yến Hiểu Mộng nói với Triệu Tây Bối.

Nghĩ đến biểu hiện của Triệu Tây Bối, Quý Nam Tư nhẹ cong khóe môi, nhu hòa mặt mày, nhàn nhàn cười lên tiếng.

Quả nhiên không hổ là người mà Quý Nam Tư hắn coi trọng, khi đối mặt với những lời lẽ xúc phạm và nghi ngờ của Yến Hiểu Mộng, Triệu Tây Bối thế nhưng đã khiến Yến Hiểu Mộng không nói nên lời.

Nghĩ đến Triệu Tây Bối mà hắn nhìn thấy vừa rồi, trái tim của Quý Nam Tư lại nóng lên, vừa rồi cô ấy thật đáng yêu, hắn nhịn không được muốn kéo cô vào lòng.

Bị Yến Hiểu Mộng làm ầm ĩ như vậy, Triệu Tây Bối ngược lại không hề sợ hãi, nằm trên giường không được một lát liền ngủ thiếp đi.

Hoàn toàn không biết Quý Nam Tư đang ở cách vách trằn trọc dày vò.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa màu trắng chiếu vào Triệu Tây Bối đang ngủ trên giường, cô trở mình định ngủ tiếp vì nhớ tới hôm nay không có tiết học, nhưng dường như chợt nhớ ra điều gì, Triệu Tây Bối đột nhiên xoay người một cái ngồi dậy.

Phòng của cô không có cửa sổ, ánh sáng mặt trời từ đâu mà có? Triệu Tây Bối mở mắt ra, ngơ ngác nhìn bốn phía, trong nháy mắt dại ra, nhưng thực mau liền bừng tỉnh, nhớ tới chuyện ngày hôm qua.

Vội vàng cầm lấy điện thoại ở đầu giường, nhìn thấy mới bảy giờ, Triệu Tây Bối thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn hắn không có ngủ quá mức.

Sau khi tắm rửa đơn giản, Triệu Tây Bối mặc bộ quần áo mà Quý Phỉ Văn đưa cho cô ngày hôm qua, kéo cửa phòng ra, sau đó ngây người nhìn Quý Nam Tư xuất hiện trước cửa.

Quý Nam Tư duy trì tư thế gõ cửa, nhìn thấy vẻ mặt uể oải và dễ thương của Triệu Tây Bối, hắn bất giác mỉm cười, cười nói chào buổi sáng với Triệu Tây Bối rồi buông bàn tay đang định gõ cửa xuống.

"À, chào buổi sáng! "Sau khi Quý Nam Tư nói chào buổi sáng, Triệu Tây Bối mãi mãi sau đó mới phản ứng lại đây, nhanh chóng đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.

Không biết tại sao, nhưng Triệu Tây Bối luôn trở nên phản ứng trì độn trước mặt Quý Nam Tư, điều mà cũng là vừa rồi cô ấy mới phát hiện ra, có thể là do khi Quý Nam Tư mỉm cười với cô ấy, tim cô ấy luôn đập nhanh hơn và đầu trở nên trống rỗng!

"Chúng ta xuống ăn sáng cùng nhau nhé? "Quý Nam Tư thấy Triệu Tây Bối đã mặc quần áo đầy đủ nên hỏi.

“Được thôi.

" Triệu Tây Bối trả lời với một nụ cười.

Bị Quý Nam Tư nhìn như vậy, cô có chút mất tự nhiên, đôi mắt đành phải loạn nhìn xung quanh, chính là không dám nhìn Quý Nam Tư.

"Đi nào.

"Quý Nam Tư cười tủm tỉm nói, dẫn đầu đi xuống lầu.

Hắn có thể nhìn ra Triệu Tây Bối đang căng thẳng, nhưng hắn không muốn vạch trần điều đó, hắn muốn thong thả tới, đợi cô quen với sự hiện diện của hắn, cũng không muốn dọa cô.

Triệu Tây Bối vội vàng đi theo phía sau Quý Nam Tư, hai người một trước một sau đi trong hành lang yên tĩnh.

Khi chuẩn bị đi đến tầng một, Triệu Tây Bối không biết đang nghĩ gì, đột nhiên chân giẫm vào khoảng khồn, không khỏi kêu lên một tiếng, Quý Nam Tư nghe thấy tiếng gió thì cũng đã theo phản xạ xoay người vươn cánh tay đi đỡ Triệu Tây Bối.

Tiếng kinh hô của Triệu Tây Bối vừa ra khỏi miệng, người đã được Quý Nam Tư ôm ở trong lòng ngực.

"Cẩn thận.

"

Hơi thở nóng bỏng của Quý Nam Tư ở ngay bên tai Triệu Tây Bối, ngữ khí lo lắng lại mang theo điểm điểm ý cười.

Ánh mắt của hai người giao nhau, trong đôi mắt của mỗi người đều phản chiếu hình ảnh của đối phương.

Quý Nam Tư chậm rãi cúi đầu xuống..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.