Vợ Hạn 1 Năm: Ông Xã Tổng Tài Muốn Gia Hạn

Chương 19




Lần này, hộ vệ ở cửa Triệu gia cũng không có làm khó Triệu Tây Bối mà trực tiếp cho cô đi, chỉ là sắc mặt cũng không được đẹp như vậy.

“Cô tới đây làm gì? Chẳng lẽ đã quyết định ly hôn? " Triệu Nghiên Hoa nhìn Triệu Tây Bối đi vào, châm chọc nói.

Nhìn bộ dáng của Triệu Nghiên Hoa, Triệu Tây Bối liền biết cô ta nhất định là vừa rời giường, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến cô.

Triệu Minh Đức không về nhà ăn trưa, cho nên Triệu Tây Bối chỉ nhìn thấy Triệu Nghiên Hoa và Lâm Nhã Như ở nhà.

Lâm Nhã Như lườm Triệu Nghiên Hoa một cái sau đó quay sang nhìn Triệu Tây Bối với khuôn mặt từ mẫu.

“Bối Bối, buổi trưa tới đây chắc là còn chưa ăn cơm đi? Để ta bảo người làm cho con một chút gì đó bưng lên?”

"Bà không cần giả mù sa mưa, mọi người vốn dĩ đều đã xé rách da mặt, tôi nói xong liền rời đi.

" Triệu Tây Bối lạnh lùng nói.

Nhìn thấy vẻ mặt giả tạo của Lâm Nhã Như, cô liền cảm thấy chán ghét, thậm chí là cảm thấy ghê tởm, nhưng hôm nay cô đến là có mục đích, tự nhiên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Thấy Triệu Tây Bối nói kiên quyết như vậy, hơn nữa Triệu Minh Đức không có ở đây, Lâm Nhã Như tự nhiên lười đến giả vờ lương thiện, bà ta chán ghét nhìn Triệu Tây Bối, dùng ánh mắt ý bảo cô ấy nói nhanh lên.

"Chuyện ngày hôm qua tôi mặc kệ, nhưng nếu có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho mấy người! "Triệu Tây Bối hơi nheo mắt, sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Nhã Như và nói.

"Ha ha, buồn cười thật đấy, cô bảo chúng ta đừng làm, vậy chúng ta liền không làm sao? Chỉ cần cô không ly hôn một ngày, chúng ta tự nhiên sẽ chiêu đãi thật tốt mẹ con cô.

"Trước khi Lâm Nhã Như nói, Triệu Nghiên Hoa đã phá lên cười, cười vì sự ngây thơ của Triệu Tây Bối.

"Ồ? Cô có thể thử nếu cô có khả năng.” Triệu Tây Bối nhìn Triệu Nghiên Hoa như thể nhìn một đứa ngốc, "Đã quên nói cho các người, cửa hàng của mẹ tôi mặc dù hơi thô sơ nhưng vẫn có camera.

Các người nghe xong cái này trước sau đó quyết định xem có muốn đến phá cửa hàng lần nữa không cũng chưa muộn.

"

Triệu Tây Bối lấy điện thoại di động ra, một cuộc hội thoại rõ ràng được truyền ra từ điện thoại di động.

"...!Ông chủ nói, đây là bài học cho cô, tôi khuyên cô nên ly hôn càng sớm càng tốt, nếu không nhất định sẽ gặp chúng tôi mỗi ngày! "

"Là Triệu Minh Đức làm các người tới đúng không? "

“Không sai.

"

"..."

Sau khi nghe đoạn ghi âm, sắc mặt của Lâm Nhã Như thay đổi rõ rệr, đôi tay không tự giác mà nắm chặt lại.

Là bà bất cẩn, tưởng quán mì nhỏ của con mụ Trương Xảo Linh kia nhất định không có camera giám sát nên mới không yêu cầu đám côn đồ đó đừng vạch mặt kẻ chủ mưu, không nghĩ tới bọn họ đã lắp camera giám sát, cộng với đoạn ghi âm vừa rồi của Triệu Tây Bối , nếu họ ra tòa...

Nghĩ đến hậu quả, Lâm Nhã Như rùng mình, ánh mắt nhìn Triệu Tây Bối cũng dần trở nên nghiêm túc.

Không ngờ con tiện nhân này lại mưu mô như vậy, lại còn ghi âm, không cần nghĩ ngợi cũng biết nhất định phải có phương án dự phòng, hiện tại có giật điện thoại di động cũng vô dụng.

Lâm Nhã Như có thể nhìn thấy rõ rang, nhưng vấn đề là bà ta con có một đứa con gái ngu như lợn.

Triệu Nghiên Hoa vừa nghe xong đoạn ghi âm của Triệu Tây Bối liền trợn tròn mắt, nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn gầy guộc của Triệu Tây Bối, trực tiếp sải bước đến trước mặt Triệu Tây Bối, vươn tay giật lấy điện thoại của Triệu Tây Bối.

Triệu Tây Bối có vẻ như lơi lỏng nhưng kì thật cô luôn cảnh giác, nhìn thấy hành động của Triệu Nghiên Hoa, lập tức nghiêng người tránh qua đi.

Mà Triệu Nghiên Hoa thu đà không kịp, đầu va vào chiếc ghế phía sau Triệu Tây Bối.

"A! Con tiểu tiện nhân này, sao mày dám lừa tao! " Triệu Nghiên Hoa lớn tiếng chửi rủa, một bên xoa xoa cái trán đang nhanh chóng sưng đỏ của mình, hung dữ trừng mắt với Triệu Tây Bối..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.