Vợ Hắc Bang Lão Đại: Phu Nhân Cảm Hoá Sói

Chương 37




Hắn càng nghe càng cảm thấy đau lòng. Hắn biết điều đó quan trọng với cô, thứ quý giá nhất của một người phụ nữ là trinh tiết. Nhưng hắn không muốn Chư Nhị quá mức kích động rồi làm tổn thương tới bản thân của mình thêm.

Làn da mềm mại của cô chạm nhẹ vào da thịt Hạc Lập Duân, truyền từng nhiệt nóng do nước sôi ban nãy Chư Nhị ngâm mình đến người hắn. Hắn sót xa, thở ra một hơi nặng nề, song hắn ôm cô nhấc bổng lên, để Chư Nhị nằm dựa vào lòng mình.

Hắn mang cô rời khỏi phòng tắm nghi ngút khói sương. Đặt Chư Nhị ngồi trên giường, bản thân thì mò tới chiếc tủ quần áo màu gỗ sẫm của cô. Tuy trước giờ từ nhỏ đến lớn hắn mua cho cô rất rất nhiều đồ đạc, Chư Nhị mặc mãi không hết, mỗi lần cô và hắn gặp nhau là hắn lại thấy cô trong một phong thái khác. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn tự mình dò xem quần áo của Chư Nhị.

Hắn không biết cô thích mặc gì, vận thế nào thì thoải mái đối với cô. Chỉ có thể lấy đại một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần rin đùi. Song, hắn bước về lại phía giường, nhẹ nhàng đưa cho cô.

“Mặc vào trước đi.”

Chư Nhị nhìn quần áo hắn xoè ra trước mắt mình rồi lại ngẩng mặt nhìn hắn, cô cười trừ: “Có phải bây giờ chú cũng xem cháu là đứa không còn giá trị không?”

Hạc Lập Duân biết Chư Nhị đang mất bình tĩnh, suy nghĩ có thể nhiều phần tiêu cực, nhưng hắn cứ tiếp nạp những câu từ này vào tai không hề cảm thấy dễ chịu.

Hắn buông quần áo của cô ra, đặt sang bên cạnh, khom lưng, hắn chống hai tay xuống đệm, áp sát mặt gần mặt cô, “Chỉ có em tự nghĩ vậy.”

Dứt lời, Hạc Lập Duân không ngần ngại trao cho Chư Nhị lần nữa một cái hôn cuồng say. Môi hắn mơn trớn cánh môi cô khiến nó trở nên ướŧ áŧ, tiếp tục đưa lưỡi mình lút vào khoang miệng quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của Chư Nhị.

Tuy nhiên, đó chỉ là bước dạo đầu ngọt ngào và nhẹ nhàng do hắn tạo ra. Một lúc sau, hắn đã mạnh mẽ hôn cô tới tấp, hôn không chừa cho Chư Nhị một nhịp thở, giống như bản tính chiếm hữu trỗi dậy, hắn cuồng nhiệt trấn lấy toàn bộ môi cô.

Chư Nhị theo không kịp tiết tấu của Hạc Lập Duân, cuối cùng ngã lưng nằm nhào xuống đệm cốt để tránh nụ hôn của hắn. Nhưng cô đi đâu hắn theo đó, hắn cũng không ngại đè Chư Nhị xuống mà tiếp tục hôn hít.

“Ưm…!” Chư Nhị có chút khó thở, dùng tay đánh đánh mấy cái vào ngực hắn, Hạc Lập Duân mới cẩn thận buông ra.

“Em cũng không phải dạng vừa. Có thể trưng bộ dạng này trước mặt tôi.” Hắn vừa nói ánh mắt vừa đặt trên bờ ngực nở nan hoàn toàn lồ lộ không có lấy một miếng vải che thân của Chư Nhị.

Riêng Chư Nhị lại nhìn xuống đũng quần của hắn, có vật gì đó cứ nhô lên cứng cáp. Cô bật cười: “Nếu cháu thật sự không còn lần đầu tiên nữa, chú vẫn muốn làm với cháu ư?”

Hạc Lập Duân khẽ khàng xoa xoa eo cô, đồng tử vẫn cẩn thận nhìn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Chư Nhị, còn đưa tay còn lại vân vê những ngón tay non nớt của cô: “Tại sao không muốn? Có phải tôi chưa từng nói với em rằng cơ thể em đẹp hơn tôi nghĩ nhiều không?”

Chư Nhị lặng im, nếu là ngày thường cô chắc chắn sẽ có chút vui nhưng bấy giờ ánh mắt cô nhuốm một nét buồn tủi: “Cháu ước cháu có thể trao nó cho chú, lần đầu tiên ấy hơn là bán nó cho chính bác ruột của mình…”

Chư Nhị kể lể mà giọng cô cứ nghẹn ngào không hoàn chỉnh, cô quay mặt tránh mặt hắn, nước mắt từ từ lăn xuống gò má cô trượt nhỏ vào ga giường.

Hạc Lập Duân cúi người, nằm đè trên thân thể Chư Nhị, tựa cằm mình vào hỏm cổ trắng ngần của cô. Từng hơi thở đều đều của hắn phả vào thớ thịt Chư Nhị, gây nhồn nhột.

“Tôi không động quá nhiều vào em không phải vì tôi chán ghét em, mà là vì tôi tôn trọng em. Chư Nhị, em vẫn chưa hoàn toàn tròn tuổi, tôi không có quyền hành động theo cảm xúc của bản thân được.” Hắn dõng dạc.

“Chú đúng là rất tử tế… Nhưng chú biết không? Nếu lúc này chú nói điều đó với những người ở trong hoàn cảnh của cháu, cháu nhất định sẽ xem lòng tốt của chú là một sự thương hại.” Chư Nhị chằm chằm vào biểu cảm của hắn, cô đang chờ đây, chờ hắn sẽ tức giận với mình…

Hạc Lập Duân quả nhiên tức giận, hai hốc mắt hắn đỏ ngầu, hàng mày rậm cũng nhíu chặt lại: “Em nói gì?!”

Chư Nhị chưa từng học qua một lớp học diễn xuất nào, càng không phải một diễn viên chuyên nghiệp nhưng thái độ mà cô cố tình nặn ra tốt tới mức khiến Hạc Lập Duân nổi cuồng phong.

Cô nhếch môi, ánh mắt hờ hững: “Vứt bỏ cháu đi. Ngay cả cháu cũng không còn yêu thương chính bản thân mình, thì chú cũng không cần yêu thương cháu nhiều như vậy nữa!”

Hạc Lập Duân ngồi bật dậy, hắn quát lớn: “Tư Đồ Chư Nhị!”

Chư Nhị thật tâm vô cùng sợ hãi nhưng cô chưa hề bỏ cuộc. “Vứt cháu!”

“Em bị điên rồi?! Vứt em? Để em rời khỏi tôi? Em nằm mơ cũng đừng nghĩ có thể mơ đẹp như vậy!” Nói xong hắn đứng thẳng dậy, túm lấy áo quần bên cạnh thả che cho Chư Nhị, đùng đùng bước ra khỏi cửa.

Nhìn bóng lưng hắn đã đi khuất cô mới thở phào, ngồi lên mặc quần áo vào nhưng nước mắt cũng không quên giàn giụa.

Hạc Lập Duân không thể tưởng tượng ra được, giờ đây hắn càng thể hiện tình yêu của hắn mãnh liệt thế nào đều sẽ khiến Chư Nhị thấy tội lỗi. Lần đầu tiên không trao cho người mình yêu thương, có quá đau lòng hay không?

Sống với hắn từ nhỏ đến lúc này cô cũng lớn phải biết rồi. Cô cũng có thể tự tin rằng ngoài bản thân ra không ai biết được hắn thật sự là người đàn ông tốt như thế nào.

Hắn có thể chậm trễ thời gian của bản thân để tiễn cô đi học, có thể cắt ngang công việc của mình để tới trường đón cô. Hắn có thể nửa đêm vẫn ngồi canh cô ngủ, ôm cô vào lòng và an ủi cô mỗi khi cô tới ngày đèn đỏ. Có thể che đậy những lúc tâm trạng u sầu để làm cô vui. Và hắn vẫn chấp nhận cô khi cô không còn trinh tiết.

Người đàn ông này, tốt tới mức đáng sợ!

“Em xin lỗi, chú!” Chư Nhị sụt sịt, cổ họng đau rát thủ thỉ.

Hắn tốt như vậy, chỉ sợ cô không còn xứng với hắn nữa. Tình yêu này, cô sẽ tự mình giúp nó kết thúc, trước khi nó đưa cô lún sâu hơn.

Hạc Lập Duân sau khi rời khỏi phòng Chư Nhị thì đi thẳng ra sân trước, hắn mặc kệ những ánh mắt dòm ngó rồi trở nên sợ hãi khi thấy biểu cảm gương mặt đáng sợ của hắn đằng sau.

Sở Nhị vừa thấy hắn thì đã hớn hở chạy tới định hỏi han nhưng cô ta không đuổi kịp, Hạc Lập Duân đi thẳng một mạch về phía chiếc xe hơi đen của mình. Mở cửa, hắn bước lên xe, khởi động máy móc rồi biến mất tăm.

Tại một tầng hầm tối đen như mực, gót giày lớn của hắn cồm cộp phát ra từng tiếng nhỏ. Không có ánh sáng, chỉ có mùi máu tanh bốc lên thoang thoảng xộc vào mũi người.

Mãi khi bậc thang kết thúc, những ngọn đèn mới lập loè xuất hiện. Trước mắt hắn là cánh cửa sắc to cao với hai bên là hai vệ sĩ áo đen đứng canh nghiêm nghị.

Bọn họ thấy hắn liền cúi người chín mươi độ: “Lão đại!”

Hạc Lập Duân gật nhẹ, cánh cửa khổng lồ khó khăn mở ra, ma sát với nền đất kêu kin kít. Bên trong là hành lang cũ kĩ dài, dẫn đến một lối đi không rõ ràng, tưởng chừng như vô tận.

Hắn thẳng thừng tiến bước, cuối cùng dừng lại trước một phòng giam giữ bởi khung thành sọc sắc phía bên tay trái.

Ánh mắt sắc lẹm đo lường trên cơ thể đã trầy trụa của một ngươi đàn ông bộ dạng tàn tạ, cúi thụp đầu xuống đất.

“Đã mấy ngày không gặp nhỉ?” Hắn cất giọng, lời nói lạnh âm độ.

Người đàn ông trước mặt nghe thấy tiếng của hắn thì lập tức ngẩng mặt lên nhìn: “Hạc tiên sinh?!”

Hắn nhướng mày. Cũng thê thảm lắm, Tư Đồ Vực bị tra tấn cả ngày lẫn đêm, bấy giờ đã không còn phong thái của một người thừa kế gia môn nữa rồi.

Thấy hắn, ông ta tức khắc nhào tới nắm lấy hai thanh song sắc, van xin: “Hạc tiên sinh! Tôi xin ngài! Tôi chừa rồi! Chừa rồi!!”

Hắn nhếch mép, nghiêng đầu: “Chừa? Có phải trước mặt tôi thì luôn miệng nói chừa… Còn khi không có tôi, ông bảo với đám thuộc hạ kia rằng ông đã động chạm tới Chư Nhị?”

Khi sáng là hắn và A Khương không cẩn trọng để cô vô tình nghe lỏm được. Hắn không sợ cô thật sự bị thằng cha hách dịch này làm gì, chỉ sợ mấy lời ba hoa của ông ta khiến cô ám ảnh. Điển hình còn đòi cắt đứt với hắn.

Tư Đồ Vực sững người, miệng lấp bấp: “Tôi… tôi…”

“Hửm?” Hắn trợn mắt. “Cách làm việc của tôi cần phải quy củ, đừng làm mất thời gian!” Nói rồi, hắn thò tay vào túi quần, đột ngột lấy ra một cây súng ngắn.

Họng súng chĩa thẳng về phía Tư Đồ Vực. Ông ta mở to con ngươi, vô cùng kinh sợ, giơ hai tay lên đầu hàng: “Tôi xin ngài! Tôi xin ngài! Tôi đêm kia uống rượu rất nhiều! Ngoại trừ việc ngài bắt tôi, tôi không nhớ gì rõ cả… Tôi nghĩ mình đã làm gì con nhỏ đó nên tôi mới thuận miệng… tôi!”

ĐÙNG…

Miệng súng của Hạc Lập Duân vẫn còn vương chút màn khói mỏng bay loạn xạ.

Hắn cười cợt: “Chỉ thử một viên thôi mà. Làm gì sợ run như vậy?”

Tư Đồ Vực tròn mắt, tròng đen cũng vì hãi hùng mà sắp muốn rớt ra ngoài. Phát súng ban nãy, hắn dường như đã nhân từ bắn lên tường, không thì chắc mạng này của ông ta không giữ nổi nữa.

“Ông sao có thể chết sớm như vậy được? Cứ sống đi, tận hưởng “mỹ vị nhân gian”. Với cả, ông nợ con bé vạn lời xin lỗi cùng một cái mạng! Mạng ông để con bé quyết định!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.