Vợ Hắc Bang Lão Đại: Phu Nhân Cảm Hoá Sói

Chương 24




Cô đứng bên ngoài đập cửa trong vô vọng nhưng hắn quyết không mở, nhiều bệnh nhân và bác sĩ đi ngang qua còn nhìn cô bằng con mắt khó hiểu.

Chư Nhị bất lực, không ra sức nài nỉ nữa. Cô cúi gầm mặt, dùng tóc che đậy bộ dạng với ngũ quan đã sưng tấy của mình, lau lau chùi chùi hai hàng nước mắt mặn chát.

“Được! Là chú nói, cháu không yêu chú, thì sẽ không yêu chú!” Chư Nhị tức giận rồi, thật sự ấm ức, cô quay lưng chạy một mạch bất biến khỏi bệnh viện.

Hạc Lập Duân ngồi trong phòng nghe thấu không sót chữ nào, hắn khẽ cắn môi, đôi con ngươi trở nên xám xịt, trên đầu hắn bấy giờ tựa hồ là chi chít những đám mây đen nổi sấm kéo đến, tay vo tròn thành một nấm đấm siết chặt lấy da thịt.

Chư Nhị lang thang trên con phố sầm uất vừa mới chào đón một ngày mới của Chỉ Chân. Thú thật, xưa nay cô rất ít khi có thời gian đi lung tung thế này thành ra cũng chẳng hay biết Chỉ Chân đã biến hoá phồn hoa một cách ngỡ ngàng.

Những chiếc xe hàng hiệu chạy ầm ầm trên cao tốc, những toà nhà chọc trời mọc lên rải rác khắp mọi nơi. Người dân xung quanh cũng hào nhoáng không kém, khi mà bọn họ trên người không là đồ vest rồi cũng lại đầm hiệu, nào là giày Tây, cao gót bảy tám phân.

Chư Nhị nhìn mà hoa cả mắt. Có điều cô đi lòng vòng trên đường thế này cũng gây ít nhiều sự chú ý. Suy cho cùng vì gặp quá nhiều biến cố nên trên người cô mấy hôm nay vẫn là chiếc đầm lanh vét máu.

Mím môi, Chư Nhị xoay chân đi đến một trung tâm thương mại gần đó. Cô tin là nếu mình còn lởn vởn với hình dạng kiểu vậy nữa thì chốc lát sẽ có mấy chú cảnh sát tới vác cô đi luôn.

Nghĩ là thế nên Chư Nhị quẹo qua một số gian hàng có phục trang bày biện. Ban đầu thấy cô, mấy chị nhân viên lại bắt đầu giở thói trông mặt bắt hình dong, bọn họ liếc xéo cô mãi, nghĩ cô là dân nghèo nàn còn đua đòi làm bộ làm tịch. Tiếc rằng cô dẫu gì cũng là khách nên họ chỉ tránh né sang một bên chứ không dám đuổi.

Chư Nhị đi quanh một vòng, song lựa đại một chiếc đầm cao cổ mang vào phòng thử. Tìm luẩn quẩn mấy chiếc khăn ướt lau sơ mặt mũi, cô mặc đồ vào, buột lại tóc đuôi ngựa gọn gàng. Từ từ đi ra ngoài kiếm một chiếc gương lớn hơn để xem.

Nhân viên bán hàng chỉ sau vài phút mà thấy cô lột xác hẳn, ai nấy đều trố mắt trầm trồ. Bọn họ suy nghĩ, nếu cô đơn thuần là mấy người ăn xin ngoài đường ngoài xá, chắc chắn có mặc bao nhiêu đồ hiệu của bọn họ cũng không tài nào toát ra được một vẻ đẹp thanh tao, tiểu thư như thế.

Đoán ngay được Chư Nhị kiểu gì cũng sẽ là tiểu thư ngầm. Mấy chị bán hàng xoay ngoắt mặt ba trăm sáu mươi độ, ào ào kéo đến tư vấn cho cô.

“Vị tiểu thư xinh đẹp này, không biết cô có nhã hứng xem thêm những bộ đồ khác không? Chỗ chúng tôi có rất nhiều trang phục phù hợp với tiểu thư đây. Nào nào, mời tiểu thư qua hướng này ạ!”

Chư Nhị nhìn bọn họ, trong lòng buồn cười vô cùng. Nhưng cũng thầm thán phục, mắt đoán người của bọn họ khá tốt. Mở miệng liền gọi cô là tiểu thư này tiểu thư nọ.

Chư Nhị đang buồn chán, lại chưa muốn về nhà, vậy nên vẫn đứng lì bên trong cửa hàng cho mấy chị nhân viên lấy hết đồ cho cô thử.

Một tiếng trôi qua, ở quầy thanh toán họ nháy nháy mắt nhìn cô với vẻ mong cầu.

Chư Nhị hờ hững, chẳng buồn để tâm, chốt hạ: “Thanh toán giúp em bộ cao cổ em đang mặc thôi.”

“…” Bầu không khí tươi rói trong cửa hàng đổ rạp xuống lạnh ngắt như tờ.

Khoé môi đang cười của chị nhân viên cũng cứng đờ.

Chư Nhị nhoẻn miệng tinh nghịch, cô đọc lên một dãy số để chị ta gõ gõ vào bàn phím.

Chị nhân viên kiểm tra một hồi liền ngỡ ngàng, “Đã… đã thanh toán thành công.”

Chư Nhị gật đầu cảm ơn rồi ra khỏi đấy, phó mặc chị nhân viên kia há hốc mồm luyến tiếc.

“Chúng ta thật sự đụng trúng tiểu thư quyền quý đấy! Là thẻ VIP!” Đợi cho cô đi khuất, chị gái nhào đến chụp hai bờ vai của nhân viên bên cạnh, hét.

Sở dĩ chiếc thẻ đó là của Hạc Lập Duân. Trước đây hắn từng đưa cho cô sử dụng, còn bảo cô tuỳ ý cầm xài, nhưng chưa bao giờ cô đụng đến, chỉ âm thầm học thuộc mã số.

Tổng quang bên ngoài để mà đánh giá, cô không ngờ hắn tin tưởng cô đến độ đưa cho cô một thứ có giá trị lớn thế. Chư Nhị khi ấy chậc miệng nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định cất đi bảo quản.

Sau đó, cô lượn lờ bên ngoài mấy gian hàng thời trang khác. Không mấy chú tâm đến đồ nữ, cô dừng bước trước một cửa tiệm lớn treo toàn Âu phục lịch lãm.

Hai mắt trầm trồ, cô bước vào. Rất bình tĩnh tham quan xung quanh. Những bộ đồ vest thời thượng hiện ra trước mắt.

Hít thở một hơi, “Chị ơi, gói hết lại những đống này đi!” Cô quay qua nói với chị nhân viên, tay chỉ chỉ lộn xộn cả thớ đồ nam giới.

Chị nhân viên cũng bị cô làm cho khiếp đảm, đồ sau đó tổng kết cô mua rất nhiều. Thậm chí thiếu túi để đựng đồ cho cô.

Chư Nhị vội lắc đầu, “Cho em một cái bao lớn nhất mà các chị có.”

Rồi họ thẫn thờ nhìn cô nhét từng bộ tây trang vào, rất gọn gàng, tỉ mỉ.

Chư Nhị kéo lê bịch đồ đi khắp nơi trong thành phố. Còn tự chê cười bản thân mình, đồ cho cô lại chỉ mua một bộ, mà đồ cho hắn thì nặng tới mức xách lên còn không nổi.

Kế tiếp, Chư Nhị buồn chán ghé qua một tiệm kem. Cô chọn một ly kem trái cây bự tổ chảng, giữa cái mùa mưa rơi thấu xương, vòm họng Chư Nhị như bị đóng băng mà vẫn chẳng hề hay biết, hết ly kem này đến ly kem khác được bưng ra.

Nước mắt cô nhỏ từng giọt thấm đượm chua chát vào lớp kem mềm mịn.

Khách khứa xung quanh nhìn cô không khỏi lo lắng. Vừa ăn vừa khóc, trông có khác nào một thiếu nữ thất tình? Họ bàn tán.

Chư Nhị cười lạnh lẽo, cô chính là thất tình đấy còn gì?

Cô ăn cho đến khi thấy bụng mình quặn đau thì thôi, úp mặt xuống bàn nức nở.

Cô nhớ hắn, thật sự nhớ hắn. Chỉ mới vài tiếng trôi qua mà cô nhớ hắn không tả nổi. Hắn nói đúng, cô yêu hắn, yêu hắn đến đắm đuối mới bán sống bán chết cãi mệnh ông nội đi tìm hắn. Vậy tại sao cô không chấp nhận tình yêu của hắn? Tại sao không thể mở miệng thừa nhận câu nói: “Em cũng yêu anh”?

Nghĩ đến đây, Chư Nhị như lấy lại được tỉnh táo. Cô đứng phắt dậy, chùi chùi mặt mũi rồi ôm bịch đồ rời khỏi quán kem.

Chư Nhị quyết định rồi, chỉ một lần này thôi, một lần và mãi mãi…

Bệnh viện, đất trời xung quanh đã sầm tối, từng ngọn đèn bật sáng tỏa ra từ các phòng bệnh nhân làm nổi bật toà nhà lớn.

Hạc Lập Duân nhàn hạ vô cùng, hắn chống tay đỡ đầu, tay còn lại cầm điện thoại xem xét một chút, thấp thoáng trên môi đã nở ra một nụ cười như có như không.

Thoạt Hiển ngồi bên cạnh, trông ông ta cay đắng vô cùng, các ngón tay già nua bấu chặt gấu quần.

“Này, lão Duân! Cậu cũng thật là! Tôi đến thăm bệnh, thăm bệnh đấy! Vậy mà cậu xem cậu kìa, mấy tiếng rồi cứ dán mắt vào màn hình. Cậu rốt cuộc sau khi bị lão Tư Đồ kia bắn xỉu dậy thay đổi thế nào, còn không nhận mặt anh em?!” Uất ức, ông trách mắng.

Hạc Lập Duân cười cười, “Tôi biết anh có tình có nghĩa rồi. Chỉ là… hôm nay anh xui quá.”

Thoạt Hiển nhướng mày: “Xui làm sao? Bộ tôi đến thăm ngày cậu và cô bạn gái vất vưởng phương trời nào làm hoà à? Buồn cười!” Nói dứt, ông còn xệ môi khinh bỉ.

Biểu cảm của Hạc Lập Duân sau khi nghe câu này rất phong phú, nửa bất ngờ nửa hào hứng, “Ừm…”

Thoạt Hiển đấm bóp hai bên thái dương, ông tin rằng máu ông sắp lên tới não. Tò mò không biết rốt cuộc Hạc Lập Duân coi gì trong điện thoại mà thích thú thế. Ông nhướng người muốn nhìn lén.

Vừa hay cảnh tưởng con số tiền tệ trong màn hình sụt giảm nghiêm trọng như bị hàng vạn cơn lốc càn quét.

Lão trợn mắt lo lắng, vỗ vào vai hắn một cái mạnh: “Này! Tôi biết cậu đã lấn sang kinh doanh hợp pháp, nhưng có phải dạo gần đây cậu gặp rắc rối không? Kiểu như bị ai siết nợ chẳng hạn.”

Nghe tới đây, hắn liếc Thoạt Hiển đầy chán chường: “Tôi không túng thiếu để bị ai siết nợ. Cũng chẳng nợ ai bao giờ.” Hắn cao ngạo hàn huyên.

Thoạt Hiển lau lau mồ hôi tứa đầy trán, “Ừ nhỉ? Được cậu nợ là phúc hắc cả đời chưa ai hứng trọn. Vậy con số kia là sao?”

Hắn nhếch môi, dập máy tối đen màn hình: “Thỏ con biết xài tiền rồi.”

Thoạt Hiển thật sự thổ huyết, chỉ muốn vồ lên đánh cho tên đối diện vài phát. Ông ta ngày nhỏ đi học tệ nhất là môn văn, mà ba đời nhà họ Hạc cậu ta cứ giống như làm thi sĩ, nhà thơ trong các cuộc cách mạng vậy.

“Mẹ kiếp!” Ông ta cắn răng chửi thề.

Hắn rất tĩnh lặng, ánh mắt mãi chăm chú về phía cánh cửa phòng như đang cố tình chờ đợi ai.

XOẠT…

Cánh cửa đột ngột mở ra trước bao ngỡ ngàng của người trong phòng.

Cô bé thân hình mảnh khảnh, tay lê một túi đồ to lớn, nhìn hắn mếu máo: “Ch… Chú!”

Hắn tự nhiên đào lên một vẻ mặt rất hiền từ, hiền như ông bụt trong các câu truyện cổ tích: “Ngoan. Lại đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.