Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi

Chương 9: Lên xe




Lúc Lý Huyền San được thư ký dẫn đến gõ cửa phòng Phí Thành Vương, anh đang nghe điện thoại.

Thấy Lý Huyền San, mắt anh hơi lóe lên, ra hiệu tay bảo thư ký đi ra ngoài đóng cửa lại.

Lý Huyền San đứng cạnh cửa, nhìn anh tiếp tục nói chuyện điện thoại.

“Chuyện này đã không còn đường lui nữa. Chẳng qua chỉ là một cái danh phận mà thôi, em đừng nghĩ quá nhiều, nửa năm sau anh sẽ ly hôn với cô ta. Anh có thể hứa với em chuyện này.” Giọng nói của anh rất dịu dàng và thân thiết.

Nhưng khi anh quay mặt lại, Lý Huyền San kinh ngạc phát hiện ra trong mắt anh chẳng có tí dịu dàng nào cả.

Đầu dây bên kia chắc là cô vợ chưa cưới Cố Tiên Thu hả? Điện thoại riêng tư như thế, vì sao không bảo cô đi nơi khác chứ? Làm vậy là có ý gì? Chỉ vì muốn cảnh cáo cô thôi sao? Hay là vì không để tâm đên Cố Tiên Thu? Lý Huyền San nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được đầu mối, ấn tượng đối với Phí Thành Vương cũng kém đi vài phần.

Dối trá, lạnh nhạt, tâm cơ thâm trầm làm người ta sợ hãi.

Cuối cùng cũng nói chuyện điện thoại xong, Phí Thành Vương đưa cho Lý Huyền San một phần hợp động: “Cô Lý, cô xem trước đi, nếu không có dị nghĩ gì thì chúng ta lập tức ký hợp đồng.”

Lý Huyền San vừa mới cầm hợp đồng xem được vài tờ, thư ký đã bưng cà phê vào, không được vài phút thì kế toán lại mang danh sách chi tiêu...

Kế toán vừa mới đi, ngoài cửa lại có người gõ. Phí Thành Vương gọi điện thoại nội bộ cho trợ lý: “Từ giờ cho đến khi tan ca, không cho phép người nào dùng bất cứ lý do gì để đến văn phòng của tôi nữa, nếu tôi phát hiện ra có người nào đang ở lại gần khu vực văn phòng tôi, lập tức đuổi việc.”

Lý Huyền San len lén lè lưỡi: Ghê thật đó, dùng oai phong của tổng giám đốc vô cùng thuần thục!

Trên hợp đồng có một điều khoản là: Khi ra ngoài, hai người nhất định phải xuất hiện với thân phận là một đôi vợ chồng yêu nhau thắm thiết, không được từ chối những các tiếp xúc lễ phép như nắm tay, ôm, hôn môi, hôn má, vân vân.

Lý Huyền San chỉ vào điều khoản này nhíu mày: “Anh Phí, lúc trước khi chúng ta hứa hẹn với nhau thì không có việc này. Tôi không đồng ý điều kiện này.”

Phí Thành Vương nhìn cô: “Mấy yêu cầu này chỉ dùng để ứng phó dư luận mà thôi. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô.”

Lý Huyền San cố chấp lắc đầu: “Không, tôi không có kỹ thuật diễn xuất tinh vi đến mức diễn giống hệt mợ Phí được.”

“Ồ, vậy sao?” Ánh mắt Phí Thành Vương thay đổi, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ: “Lúc nãy ở quầy lễ tân dưới lầu một, cô diễn vợ chưa cưới của Phí Thành Vương rất ổn đó chứ!”

Lý Huyền San cạn lời cứng họng, mặt từ từ đỏ lên.

“Phí Thành Vương, tôi thật sự buồn thay cho nhân viên của anh! Bất cứ lúc nào ở đâu cũng đều bị anh theo dõi!”

“Đương nhiên, đây là môi trường làm việc, quay hình cũng không trái pháp luật.” Phí Thành Vương trả lời một cách vô cùng đương nhiên, đi đến cạnh cô, nghiêm túc nhìn vào mắt cô: “Tôi đã hẹn xong bác sĩ phẫu thuật cho Liên Chiêu rồi. Cô ký tên vào, ngày mai chúng ta sẽ lập tức chuyển Liên Chiêu lên máy bay.”

Liên Chiêu, anh gọi thân mật như thế, cứ như là em gái ruột của anh.

Lý Huyền San nhìn hai mắt anh, đôi mắt kia lạnh lùng sâu thẳm, làm cô sợ hãi rung động, lại không thể chống lại được.

Lúc bước ra khỏi văn phòng của Phí Thành Vương, cơ thể Lý Huyền San mệt lả, giống như vừa mới đánh nhau với trăm nghìn người, cô đã tiêu sạch toàn bộ sức lực.

Ghét thật! Ngoài trời lại đang mưa.

Gió lạnh kèm theo hạt mưa đập lên người cô, Lý Huyền San ôm chặt tay, run nhẹ.

Giọng nói lạnh nhạt của Phí Thành Vương từ sau lưng cô truyền đến: “Không mang dù sao? Để tôi tiễn cô một đoạn.”

“Không cần. Tôi đi xe buýt là được rồi.” Lý Huyền San từ chối anh không chút do dự.

Phí Thành Vương không nói nhiều, xoay người đi mất.

Lý Huyền San đợi một lúc, mưa vẫn chưa nhỏ đi chút nào. Đang định cắn răng chạy vào màn mưa, một chiếc xe màu đen đột nhiên ngừng trước mặt cô.

Cửa xe bên chỗ ghế phụ mở ra, Phí Thành Vương lạnh lùng nhìn cô: “Lên xe.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.