Võ Giả Báo Thù

Chương 22-24




Chương 22: Bị điếc hết rồi à?

“Có mua hay không quan trọng nhất vẫn phải xem giá cả, còn có…”, gã đàn ông lái Mercedes-Benz quay lưng lại với vợ liếm môi nói với Vương Cầm.

Những nhân viên có thể bán hàng ở đây đương nhiên đều có vài phần nhan sắc, Vương Cầm này tuy không phải là người đẹp nhất nhưng lại tỏa ra một loại quyến rũ từ trong xương, cộng thêm lớp trang điểm đậm đúng là khá hấp dẫn.

Trong ngành nghề này của họ bán nhà bán đến trên giường đã là một bí mật công khai, cho dù là căn nhà rẻ nhất thì một phần trăm tiền hoa hồng của hai triệu tệ đã là hai mươi ngàn rồi.

Số tiền này vượt xa một tháng lương họ vất vả làm cả một tháng.

Để bán được nhiều nhà hơn mỗi một nhân viên đều tung ra hết các chiêu bài của mình, kiếm được tiền tới tay mới là lợi ích thực tế nhất.

Đương nhiên cũng có những đóa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn giống như Tần Hiểu Đình, về cơ bản mỗi tháng chỉ nhận được đồng lương cơ bản ít ỏi, so sánh với những người còn lại hoàn toàn không có bất kỳ ưu thế nào.

Vương Cầm ngầm hiểu, nhưng dù sao vợ của đối phương vẫn ở đó, cô ta cũng không tiện ra hiệu quá nhiều: “Ông chủ, nếu anh mua thì những chuyện khác đều dễ nói, về phần giá cả ấy à, giá của căn penthouse này là 220 triệu, để tôi đi đăng ký cho anh xem xem có thể ưu đãi hơn không”.

Gã đàn ông lái Mercedes-Benz nghe vậy thì nhíu mày, mức giá này đã vượt xa ngân sách của gã ta.

Chỉ một cái liếc mắt Vương Cầm đã biết rõ sự chần chừ trong lòng gã, tiếp tục nói: “Ông chủ, hay là tôi đi nộp đơn xem xem có thể rẻ hơn một chút không nhé”.

Không đợi gã trả lời, Dạ Minh đã cất tiếng: “Các người là không nghe thấy hay là đều điếc hết vậy, không nghe thấy cô Tần nói sao, căn nhà này tôi mua chắc rồi”.

Câu nói này lập tức khiến những người xung quanh choáng váng.

Gã đàn ông lái Mercedes-Benz lúc này mới chú ý tới Dạ Minh: “Tuổi còn trẻ mà giọng điệu khá điên cuồng đó! Muốn khoác lác cũng không phác thảo trước xem, cũng không sợ cắn phải lưỡi, nếu anh mua nổi căn nhà này, mẹ nó, tôi sẽ ăn hết khay cát này cho anh xem”.

Tên đàn ông cười gằn chế nhạo, 220 triệu, đây thế nhưng là một con số thiên văn đó, nếu xếp chồng tiền mặt sẽ nặng tới 2,5 tấn!

Dạ Minh không quan tâm tới gã, chỉ rút ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Tần Hiểu Đình: “Quẹt thẻ đi, không có mật mã đâu”.

Đôi tay trắng nõn của Tần Hiểu Đình run run nhận lấy chiếc thẻ, cẩn thận hỏi lại: “Anh, anh à, tôi có thể đăng ký với cấp trên xem xét lại giá cả, có lẽ có thể rẻ hơn một chút”.

Dạ Minh trực tiếp xua tay.

Có tiền cũng khó mua được niềm vui cho con gái, chỉ cần con gái thích thì dù phải tiêu thêm nhiều tiền anh cũng không bận tâm.

Anh hoàn toàn không đặt nặng chút tiền này trong lòng.

Tần Hiểu Đình vẫn không dám tin tưởng bản thân có thể bán được căn penthouse này, trên đoạn đường ngắn tới phòng tài vụ cứ đi được vài bước lại ngó đầu lại.

Trong đại sảnh, bất kể vợ chồng gã đàn ông lái Mercedes-Benz hay là cô Trần cô Lý của quầy lễ tân đều đưa mắt nhìn chăm chăm phòng tài vụ, bọn họ đều đang đợi, đợi xem Tần Hiểu Đình sẽ đi ra với gương mặt thất vọng như thế nào.

Chẳng bao lâu, Tần Hiểu Đình đã lảo đảo bước ra.

Hai người ở quầy lễ tân là những người đầu tiên nhìn thấy, trong lòng họ đều vui mừng khôn xiết, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, người mới chính là người mới, cũng chỉ có cô ta mới ngốc nghếch tin đối phương đủ sức mua nổi căn penthouse kia, nhìn xem, đến đi cũng không vững rồi kìa.

Khi Tần Hiểu Đình lắc lư đi tới trước mặt Dạ Minh, lúc này mọi người mới nhìn thấy trên tay cô cầm theo một chùm chìa khóa và một tờ hóa đơn.

“Anh, Anh Dạ, đây là chìa khóa và hóa đơn của anh”, Tần Hiểu Đình lúc này vẫn còn ngơ ngác, cô ta vậy mà thực sự bán được một căn penthouse rồi.

Chỉ riêng tiền hoa hồng đã hơn tám mươi ngàn tệ!

"Cám ơn”, Dạ Minh đưa tay nhận lấy, quay về phía con gái nói: “Tâm Ngữ, đói chưa con? Bố đưa con đi ăn nhé”.

“Vâng”, Tâm Ngữ vui vẻ gật đầu, bố đã mua một căn nhà nhỏ rồi, sau này hai mẹ con cô bé cũng không cần ngày ngày ngủ dưới tầng hầm ẩm ướt, đập đuổi đám côn trùng hôi hám kia nữa.

“À đúng rồi, Lữ Trung Nguyên, anh ở lại trông coi anh ta ăn hết khay cát đi”.

Dạ Minh nói xong liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tâm Ngữ đi ra khỏi tầng bán hàng.

Văn phòng bán hàng rơi vào im lặng trong giây lát.

Hai người ở quầy lễ tân thì há hốc mồm đủ để nhét một quả trứng, đôi mắt họ trợn trừng đến mức suýt rơi tròng mắt ra ngoài.

Người đó vậy mà mua đứt căn penthouse, tiền trích phần trăm lên tới tám mươi ngàn đó! Bọn họ cả đời cũng kiếm không được nhiều tiền như vậy!

Hai người hối hận không thôi, có thể cảm nhận chân thực cả trái tim đều đang rỉ máu.

Lữ Trung Nguyên bên này duỗi tay, chỉ thẳng vào khay cát: “Nào, thực hiện đi…”

“Anh, anh trai à, tôi sai rồi, là tôi mắt chó không thấy Thái Sơn”, gã đàn ông lái Mercedes-Benz vội thay đổi tư thái, liều mạng cúi đầu khom lưng, người có thể không nháy mắt rút ra hơn hai trăm triệu không phải chủ tịch tập đoàn thì cũng là cậu chủ của gia tộc lớn nào đó, đây không phải là nhân vật mà một hộ nhà giàu mới nổi như gã ta chọc tới nổi.

Lữ Trung Nguyên cười mị hoặc, vẫn như cũ chỉ vào khay cát: “Anh thích căn này, hay là căn kia, à đúng rồi, quên mất là anh thích căn penthouse nhất”.

Nói đoạn liền dùng bàn tay thô to trực tiếp chộp lấy mô hình penthouse trên khay cát.

“Anh, anh à, đừng lộn xộn, đây không phải là trò đùa giỡn đâu”, gã đàn ông nhìn chằm chằm vào mô hình to lớn trước mặt, bị dọa tới toát mồ hôi lạnh.

Nếu là những mô hình bằng xốp thông thường, gã ta nghiến răng bấm bụng cũng có thể nuốt xuống, nhưng đây thế nhưng đều được làm từ gỗ thật, vô cùng cứng chắc.

Lữ Trung Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Ai rảnh đâu mà trêu anh", nói xong lòng bàn tay liền dùng lực, mô hình cứng như đá cứ thô bạo như vậy bị nhét thẳng vào miệng gã ta.

Khoé miệng gã đàn ông rách lìa, máu tươi từng giọt lập tức trào ra.

“Á!”

Người trong sảnh lớn hầu hết là nữ giới, chứng kiến một màn máu tanh này trong phút chốc đều che mặt thét chói tai.

Cảnh tượng nhìn có vẻ máu me là vậy nhưng trong lòng Lữ Trung Nguyên tự có chừng mực, anh ta không phải kẻ điên khát máu gì, đây chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi.

Chương 23: Bố có thể trả lại căn nhà nhỏ kia không?

Gã đàn ông kia chẳng qua chỉ là rách chút khoé miệng, không phải vấn đề nghiêm trọng gì, dưỡng thương mấy tháng liền có thể hồi phục, chỉ là việc ăn uống và nói chuyện trong khoảng thời gian này chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Lần này triệt để khiến gã ta nhớ kỹ một bài học, sau này cũng không bao giờ dám nhìn người khác bằng ánh mắt trịch thượng đó nữa.

Sau khi hai bố con ăn trưa ở ngoài, Dạ Minh lại dẫn Tâm Ngữ chơi cả một buổi chiều ở khu vui chơi.

Khi trở về nhà thì đã chạng vạng tối, Cố Thanh Uyên vẫn chưa trở về, Tâm Ngữ lại quấn lấy Dạ Minh muốn anh kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe.

Dạ Minh kể cho con gái nghe chuyện một lúc, tiếp đó lại vào phòng bếp xắn tay bắt đầu nấu bữa tối.

Đã quá giờ ăn tối mà Cố Thanh Uyên vẫn chưa thấy có mặt, Dạ Minh nghe tiếng bụng ùng ục kêu đói của con gái liền thấy đau lòng bèn cho cô bé ăn cơm trước.

Được sự cho phép Tâm Ngữ ăn như hổ đói, cứ như đây là bữa ăn ngon nhất thế giới vậy.

Dạ Minh mỉm cười, anh đã thêm một lượng nhỏ chân khí vào trong thức ăn, điều này giúp ích rất nhiều cho quá trình hồi phục của cô bé.

Lúc này Cố Thanh Uyên mới lê thân thể mệt mỏi trở về.

“Mẹ… mẹ ơi…”, thấy Cố Thanh Uyên trở lại, Tâm Ngữ vội vàng buông bát đũa, nắm lấy tay cô nói: “Mẹ mau thử món ăn bố nấu đi, cực kỳ ngon đó ạ!”

Cố Thanh Uyên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, dịu dàng vuốt tóc con gái và nói: “Tâm Ngữ hôm nay có ngoan không?”

“Có ạ”, Tâm Ngữ nặng nề gật đầu, gắp một miếng đồ ăn đưa tới bên miệng mẹ mình: “Mẹ mau thử đi, mau thử đi”.

Cố Thanh Uyên khẽ há miệng nhỏ, thức ăn vừa vào miệng lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, phần lớn mệt mỏi trong ngày đều biến mất trong nháy mắt.

“Ừm, không tồi”, Cố Thanh Uyên nở một nụ cười ngọt ngào, cô vốn đã mệt nhọc quá đỗi, cũng không có nổi nửa điểm thèm ăn, nhưng lúc này khẩu vị lại như được đánh thức, không kìm được gắp thêm vài miếng nhai kỹ.

Tâm Ngữ hài lòng cười khúc khích: “Thế nào, ngon lắm đúng không mẹ, sau này Tâm Ngữ mỗi ngày đều muốn ăn cơm bố nấu, bữa ăn bố nấu là bữa ăn ngon nhất trên đời”.

“Được, ngày nào bố cũng sẽ nấu thức ăn ngon cho Tâm Ngữ”, Dạ Minh nhìn con gái đầy yêu thương.

“Sau này bố sẽ nấu những món ăn ngon cho Tâm Ngữ trong căn nhà nhỏ, như vậy trong đồ ăn sẽ không còn côn trùng nữa rồi”, Tâm Ngữ giương đôi mắt to tròn nhìn Dạ Minh, vẽ lên ý cười ngây thơ hồn nhiên.

Dạ Minh chưa kịp trả lời thì Cố Thanh Uyên không hiểu mà hỏi: “Tâm Ngữ, con nói căn nhà nào vậy?”

Tâm Ngữ vội vàng nhai nuốt thức ăn trong miệng, rành mạch đáp: “Là căn nhà bố mới mua đó ạ, hôm nay bố dẫn Tâm Ngữ đi xem nhà rồi, bố đã mua một căn nhà nhỏ, ở đó không ẩm ướt cũng không có sâu bọ, rất đẹp”.

"Cái gì!?", sắc mặt Cố Thanh Uyên thoắt cái tối sầm lại, ‘bụp’ một tiếng đứng phắt dậy, trông vô cùng khó coi.

Tâm Ngữ bị dọa cho nhảy dựng, tưởng rằng bản thân đã nói sai gì đó, gấp gáp muốn giải thích: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, cái kia, căn nhà nhỏ đó là do Tâm Ngữ muốn mua, mẹ đừng trách bố, muốn trách hãy trách Tâm Ngữ, đều là lỗi của Tâm Ngữ”, dứt lời nước mắt liền lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

Cố Thanh Uyên cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, nhưng sự bực tức vẫn hiện rõ trên mặt cô, cô quay sang nhìn Dạ Minh, trách cứ: “Ai kêu anh mua nhà?”

Cô biết rất rõ giá nhà ở Kinh Hải, căn nhà rẻ nhất cũng phải hơn một triệu tệ, hôm nay vì một trăm ngàn tệ, cô không biết đã chạy vạy bao nhiêu nơi thấp hèn cầu xin bao nhiêu người.

Điều quan trọng nhất lúc này là ca phẫu thuật của con gái, ba ngày đã trôi qua hai, nếu ngày mai còn không vay được thêm tiền thì dù có bán thận cô cũng phải gom đủ một trăm ngàn tệ cho con gái phẫu thuật.

Vào thời điểm quan trọng sống chết của con gái, anh lại tiêu nhiều tiền như vậy để mua căn nhà vô nghĩa đó làm gì.

Cố Thanh Uyên càng nghĩ càng tức, cô nặng nề đặt bát đũa xuống rồi bước ra khỏi nhà.

Dạ Minh như rơi vào trong sương mù.

Tâm Ngữ cũng không nuốt nổi miếng cơm nào nữa, đôi mắt to rưng rưng nước mắt, cô bé tưởng rằng, nhất định là do bản thân đòi mua căn nhà nhỏ kia nên mới chọc mẹ tức giận.

“Bố, bố ơi, ngày mai bố, có, có thể trả lại ăn nhà nhỏ đó được không?”, Tâm Ngữ không ngừng nghẹn ngào, nghĩ thầm nếu trả lại căn nhà nhỏ đó mẹ chắc sẽ không giận nữa.

“Tâm Ngữ cứ ăn cơm đi, bố đi tìm mẹ hỏi một chút, có lẽ mẹ không phải vì chuyện căn nhà nhỏ mà tức giận đâu, nhé?”, Dạ Minh an ủi.

Tâm Ngữ ngoan ngoãn gật đầu, vừa thút thít vừa và cơm vào miệng, nhưng lại cảm thấy đồ ăn không còn ngon miệng như vừa nãy nữa.

Dạ Minh đi ra ngoài, thấy Cố Thanh Uyên đang đứng trước cửa ngước đầu nhìn lên trời đêm với hai mắt đỏ hoe, không biết đang suy nghĩ gì.

“Cô không nên nổi nóng trước mặt Tâm Ngữ như vậy”, Dạ Minh đi đến bên cạnh cô, trong giọng nói còn pha lẫn chút bực bội.

Theo quan điểm của anh, Tâm Ngữ là đứa trẻ ngoan nhất thế giới này, chưa kể con bé hôm nay cũng không phạm lỗi gì cả.

“Bác sĩ nói Tâm Ngữ chỉ còn ba ngày nữa, bây giờ đã trôi qua hai ngày rồi, hôm nay tôi chạy đôn chạy đáo cả một ngày, vay mượn cả một ngày nhưng…”, nói được một nửa như có thứ gì chặn ngang họng cô, cô cảm thấy bản thân thật quá vô dụng.

“Nếu ngày mai không thể chi trả cho cuộc phẫu thuật, Tâm Ngữ, Tâm Ngữ…”, Cố Thanh Uyên không thể chống đỡ được nữa mà ngồi xổm xuống đất, che mặt khóc nức nở.

Cô chưa từng nghĩ đến việc hỏi vay Dạ Minh, nhưng chuyện đến bây giờ cô cũng không muốn giấu diếm nữa, dù sau anh cũng là bố ruột của Tâm Ngữ, cũng có quyền được biết tính nghiêm trọng của sự việc.

Dạ Minh lúc này mới như bừng tỉnh đại ngộ, ngày đó khi bản thân châm cứu cứu con gái thì Cố Thanh Uyên vẫn đang hôn mê, không hề hay biết con gái mình đã được chữa khỏi.

Trong lòng anh bỗng dâng lên một trận tự trách, liền cúi người dìu cô dậy rồi ôm vào trong lòng.

Bởi vì sự sơ suất của bản thân mà khiến mấy ngày nay trong lòng Cố Thanh Uyên gánh chịu áp lực lớn mức nào.

“Yên tâm đi Thanh Uyên, bệnh của Tâm Ngữ đã được chữa khỏi rồi”, Dạ Minh nhẹ nhàng nói bên tai cô.

Chương 24: Tô Vạn Sơn gặp nguy

Cố Thanh Uyên đột nhiên đẩy anh ra, trong đôi mắt đẫm lệ tràn ngập phẫn nộ: “Dạ Minh, tôi chưa từng cưỡng cầu anh có thể cứu Tâm Ngữ, nhưng tôi không ngờ chuyện đến nước này rồi mà anh vẫn có thể bịa ra một lời nói dối như vậy!"

Không ai hiểu rõ bệnh tình của con gái hơn cô, cô không nhớ nổi mình đã đến bao nhiêu bệnh viện lớn nhỏ trong mấy năm qua nữa, tất cả chẩn đoán đều không có ngoại lệ, bắt buộc phải thực hiện phẫu thuật sau mười tuổi, ngoài ra không còn cách nào khác.

Tâm Ngữ năm nay đã sáu tuổi rồi, trong sáu năm nay anh chưa từng bầu bạn bên con bé lấy một ngày nên không có tình cảm cũng là điều dễ hiểu nhưng dẫu sao cũng vẫn là con gái của Dạ Minh anh!

Chỉ còn lại thời gian một ngày nữa, anh không cứu giúp cũng quên đi, nhưng hiện tại lại có thể lừa gạt cô bằng những lời nói dối hoang đường như vậy!

Cố Thanh Uyên càng nghĩ càng tức giận, thân thể yêu kiều không khỏi run nhẹ..

Dạ Minh cười thản nhiên: “Ngày mai em đưa Tâm Ngữ đi kiểm tra sẽ biết”.

Anh vốn dĩ cũng muốn giải thích nhưng cho dù giải thích, đối phương cũng chưa chắc đã tin, vẫn là nên để cô tự mình xác nhận lại đi.

Cố Thanh Uyên đứng ngẩn người tại chỗ, cô xém chút đã bị thuyết phục trước biểu cảm kiên định này của anh.

Cô còn muốn nói gì đó nhưng Dạ Minh đã quay người bước vào nhà.

"Tâm Ngữ đã ăn xong rồi đấy à? Bố tắm cho con nhé?"

"Không, con không cần đâu, Tâm Ngữ sáu tuổi rồi, bố xấu lắm ".

"Vậy sao? Tâm Ngữ nhà ta đã sáu tuổi rồi, thành cô gái lớn rồi ha ha…"

……

Nhìn hai người họ Cố Thanh Uyên lại sững sờ.

Khung cảnh trong phòng hạnh phúc đến vậy chẳng phải vẫn luôn là điều cô hằng mơ ước sao?

Cô không có năng lực cho con gái một cuộc sống giàu sang phú quý, chỉ mong con bé được khỏe mạnh, dưới sự chăm sóc của bố mẹ mỗi ngày đều vui vẻ bình an trưởng thành đã rất thỏa mãn rồi.

Sau đó cô lại nở nụ cười đắng chát rồi lắc lắc đầu.

Đã là lúc nào rồi còn suy nghĩ lung tung, dù thế nào đi nữa, ngày mai cô cũng phải gom đủ một trăm ngàn tệ làm phẫu thuật cho con gái.

Về phần lời khẳng định vừa rồi của Dạ Minh, cô hoàn toàn vứt sau đầu.

Ngày hôm sau khi trời còn chưa hửng sáng.

Trên mái nhà Dạ Minh đã ngồi khoanh chân từ lúc nào, đây là thói quen tu luyện nhiều năm nay của anh.

Nếu có người bắt gặp nhất định sẽ không dám tin bởi quanh thân anh lúc này đang toả ra một tầng ánh sáng mờ nhạt.

Cùng với sự ló dạng của mặt trời, những tia sáng vàng mỏng như sợi tóc từ từ được hấp thụ thông qua các lỗ chân lông trên toàn cơ thể Dạ Minh

Mặt trời mới mọc, vạn vật thức giấc, đây là thời điểm tu luyện làm chơi ăn thật tuyệt vời nhất trong ngày.

Trong thời gian uống một tách trà cường độ của những tia sáng vàng từ từ yếu dần, cuối cùng chậm rãi biến mất.

Dạ Minh thở ra một hơi đầy tạp chất, khởi động một chút cơ bắp toàn thân, chuẩn bị làm bữa sáng cho con gái yêu.

Nhưng trong nhà không một bóng người bởi khi anh còn đang chuyên tâm tu luyện thì hai mẹ con họ đã xuất phát tới bệnh viện từ sớm.

"Có chuyện gì?", Dạ Minh khẽ mấp máy môi.

Lữ Trung Nguyên như một bóng ma xuất hiện ở phía sau anh, chắp tay nói: "Điện chủ, Thịnh Hổ trở về rồi”.

"Ừm", Dạ Minh gật đầu, như thể đã đoán trước được.

Lữ Trung Nguyên tiếp tục bẩm báo: "Đông Doanh bên kia không hé nửa lời mà trực tiếp nhận lấy một ngàn tệ làm phí bồi thường. Trước khi rời đi Thịnh Hổ còn chửi mát một hồi, lại đánh bị thương một vị chiến thần và hơn hai mươi võ giả của đối phương".

"Tôi biết rồi", Dạ Minh hiểu rõ tính cách của Thịnh Hổ.

"Nói với Đông Doanh, kêu bọn họ lùi thêm thêm hai trăm dặm khỏi bờ biển của mình, để tàu khu trục của Lạc Phong mỗi ngày đều tuần tra quanh duyên biên đảo Kim Quy, nếu còn có thể bắt gặp bọn họ thì trực tiếp công kích, không cần báo cáo với tôi”.

Anh vốn dĩ muốn thừa dịp chuyện lần này của Thịnh Hổ trực tiếp trừ khử Đông Doanh, nếu đối phương đã có thể nhẫn nhịn như vậy thì cứ tiếp tục chèn ép cho đến khi họ không chịu nổi nữa mới thôi, một khi phản công liền ra tay tiêu diệt.

"Vâng!", Lữ Trung Nguyên chắp tay nhận lệnh.

“Còn có chuyện gì à?”, thấy anh ta chần chừ như có lời muốn nói lại thôi, Dạ Minh hỏi thẳng.

“Ừm, điện chủ, từ sau khi Thịnh Hổ trở lại từ Đông Doanh cũng không muốn quay về biên giới phía Tây nữa, cứ khóc lóc kêu gào muốn tới Kinh Hải gặp công chúa nhỏ…”, Lữ Trung Nguyên cười khổ, tên đó giốn như một kẻ lưu manh mà lăn lộn dưới đất, cảnh tượng đó nào còn chút dáng vẻ của một Thủ Quốc Sứ đây?

Dạ Minh cân nhắc một hồi rồi đáp: “Cứ để anh ta tới đây đi”.

Những người này tuy rằng đều là bề tôi dưới trướng anh nhưng cũng là anh em cùng bản thân vào sinh ra tử nhiều năm, một sự kiện vui vẻ lớn như có con gái để họ cùng chung niềm vui chưa từng có cũng không phải là không thể. Nếu không cho họ tới, nói không chừng lại gây ra rắc rối gì đó cho anh mất.

Vừa dứt lời Thịnh Hổ liền vụt tới từ hư không.

“Công chúa, công chúa, công chúa nhỏ của tôi ở đâu….”

Dạ Minh không nói lên lời, tới cũng đã tới rồi còn báo cáo với anh làm gì.

“Con gái tôi ra ngoài rồi, muộn chút sẽ gặp được”.

Nghe điện chủ nói công chúa nhỏ không có nhà, Thịnh Hổ lập tức xị mặt như bong bóng xì hơi.

Đúng lúc này điện thoại của Dạ Minh đổ chuông.

Màn hình hiển thị một dãy số lạ khiến anh khẽ nhíu mày.

Số người trên thế giới này biết được số cá nhân của anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sau khi điện thoại được kết nối tiếng khóc của Tô Giản Hề liền vang lên: “Là Dạ Minh sao? Tôi, ông nội của tôi, ông ấy… hu hu…”

Dạ Minh giật mình, lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành, vội hỏi: “Cô đừng khóc! Xảy ra chuyện gì rồi?”

Tô Giản Hề nỗ lực kìm nén tiếng khóc, thút thít đáp: “Hình như ông nội tôi bị người ta đầu độc rồi, bây giờ đang ở bệnh viện Kinh Hải, bác sĩ thông báo bệnh tình khó qua khỏi”, nói xong đầu dây bên kia lại vọng tới tiếng khóc sướt mướt.

Ánh mắt Dạ Minh thoáng cái lạnh như băng.

Tuy Tô Vạn Sơn không phải người thân của anh nhưng còn tốt hơn nhiều so với người thân, không nói tới chuyện năm đó ông ta từng cứu mạng anh, chỉ riêng phần ân huệ thay anh chôn cất bố mẹ thì cả đời này anh cũng đã báo đáp không hết.

Ai dám động tới ông ấy anh liền diệt trừ cả gia tộc hắn!

Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Kinh Hải, Tô Vạn Sơn đang nằm trên giường bệnh với đủ loại dây truyền cắm khắp người, hô hấp yếu ớt chỉ còn hơi tàn.

Một ông lão tóc bạc khoảng chừng sáu mươi tuổi sau khi thăm khám một lượt chỉ bất lực lắc đầu.

“Ông Trương cầu xin ông, ông nhất định phải cứu ông nội cháu…”

Bên cạnh giường bệnh, Tô Giản Hề khóc đỏ hoe hai mắt đầy vẻ cầu xin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.