Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 12: Đại sư huynh, huynh thật là dũng mãnh




Sát thủ lạnh lùng không hổ là sát thủ lạnh lùng, Phá Thương cũng chỉ luống cuống có một lúc thôi, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn còn một chút gì đó, dường như có thể dùng gió thổi mây trôi để hình dung.

Phá Thương ho nhẹ hai tiếng. "Cô..." Phá Thương có chút ngượng ngùng, muốn nói lại thôi.

Nhưng Trang Nhã Khinh lại không nhịn được, anh muốn nói gì thì lập tức nói thẳng là được, thân là đàn ông ấp a ấp úng cái gì, cứ thế này thì giống cái quái gì. "Có lời thì nói, có rắm thì phóng."

"Cô...lâu như vậy rồi mà tại sao không đi đầu thai?"

Vấn đề này, hỏi ra miệng thật là xấu hổ mà, là người mà anh đã giết cả nhà đó.

"Haha..." Trang Nhã Khinh không nhịn được cười lên. Anh ta ấp a ấp úng vì vấn đề này sao? Chỉ có điều là cô nên giải thích như thế nào đây? Bịa lý do gì đây?

Thật ra nếu Trang Nhã Khinh không phát hiện Phá Thương còn có một mặt đáng yêu như vậy, ấn tượng với Phá Thương lại tăng thêm vài phần, thì Trang Nhã Khinh thật sự còn muốn tìm một nguyên nhân để Phá Thương có thể áy náy cả đời ấy chứ. Cô có thể nói bởi vì đứa nhỏ chưa ra đời nên không có khả năng được đầu thai, cho nên cô dùng cơ hội đầu thai của mình cho đứa nhỏ, cô cũng chỉ có thể làm du hồn dã quỷ thôi. Nói như vậy, tin chắc rằng nhất định Phá Thương sẽ áy náy.

"Anh chôn tôi ở nơi lạ nước lạ cái này, tôi không tìm thấy đường. Nếu không thì anh tiễn tro cốt của tôi về nhà trước của tôi đi, chồng tôi sẽ phải tìm cho tôi một nơi để an táng." Ừ, đúng, tốt nhất là như thế này. Như vậy lại có thể xua tan nghi ngờ của Phá Thương, còn có thể thuận tiện dọa tên đàn ông phụ lòng kia một trận. Nhưng lại có chút có lỗi với thân thể của mình rồi.

"Được." Phá Thương không nói hai lời lập tức đáp ứng, chút yêu cầu ấy đối với anh mà nói thì quá dễ dàng rồi."Còn có yêu cầu gì khác không? Chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định tôi sẽ làm."

"Bảo vệ cô bé nhỏ này thật tốt, nếu cô bé này không đi theo tôi, có lẽ tôi sẽ phải sống trong cô độc rồi." Lời nói dối thật sự là cứ thế cứ thế mà tuôn ra.

"Được." Không biết cô bé này từ đâu tới, chẳng lẽ là đồ đệ sư phụ mới thu nạp sao?

"Không được nói chuyện của tôi cho người khác biết, người nào cũng không cho phép." Nói ra thì cô phải rời khỏi môn phái rồi.

"Được"

"Tôi đi đây, nhớ rõ những chuyện đã đáp ứng với tôi thì nhất định phải làm được."

"Thực xin lỗi." Đây là lần đầu tiên trong đời Phá Thương nói ba chữ này.

"Không sao."

Trang Nhã Khinh giả vờ ngất đi. Ngã người về phía sau. Nếu Phá Thương thức thời thì sẽ đỡ được cô, cho nên cũng không cần lo lắng mình sẽ trực tiếp ngã xuống đất. Quả nhiên lúc cô ngã xuống, Phá Thương vững vàng đỡ được cô, hơn nữa còn ôm cô lên đi vào trong sân nhỏ.

"a a a a a...." Trang Nhã Khinh hét lên một tiếng.

Nghe thấy tiếng kêu của Trang Nhã Khinh, mấy người Thanh Phong, Lưu Vân, Thấm Tuyết còn có Phá Trần Phá Minh đều vội vàng dừng chuyện mình đang làm lại chạy ra, cho rằng Trang Nhã Khinh xảy ra chuyện gì.

Không ngờ bọn họ vừa tới lại thấy Trang Nhã Khinh đang ở trong lòng Phá Thương.

"Con làm gì với tiểu sư muội thế?"

"Phá Thương, con về từ bao giờ thế?"

"Để sư muội xuống."

"Để Nhã Nhã xuống."

"Đại sư huynh, tại sao anh lại ôm Nhã Nhã?"

Mọi người đồng thanh hỏi. Phá Thương nghĩ thầm rằng, vị tiểu sư muội này hình như rất được chào đón thì phải, ngay cả sư phụ nổi giận thất thường cũng quan tâm đến cô như vậy.

Xem ra nếu không trả lời thì mấy vị này sẽ không bỏ qua. "Con vừa mới trở về, chẳng qua con chỉ ôm tiểu sư muội đáng yêu này thôi, một người đàn ông ôm một người phụ nữ như vậy, ý tứ trong đó mọi người tự hiểu là được." Xem tiểu sư muội như phụ nữ sao? Nhỏ như đứa nhỏ vậy, mặc dù đã, ừ, có chút đầy đặn, có lỗi có lõm rồi, nhưng chung quy đứa nhỏ vẫn là đứa nhỏ. Chẳng qua là anh cứ muốn trêu chọc hai thằng nhóc đang xù lông kia thôi. Nếu anh đoán không nhầm, hai thằng nhóc này chắc chắn là tiểu sư đệ của anh rồi.

Quả nhiên, mọi người có suy nghĩ riêng của mình. Vì sao ánh mắt đầu tiên cô cảm nhận được lại là lạnh lùng không gì sánh được, không có chút tình người nào chứ, tại sao cô lại nhìn nhầm nhỉ? Trang Nhã Khinh im lặng trong lòng.

"Anh là Đại sư huynh phải không?" Trang Nhã Khinh chớp chớp mắt, đâu còn ánh mắt sắc bén vừa rồi kia, Phá Thương vừa thấy lập tức biết Trang Nhã Khinh thật sự đi rồi, có lẽ, vĩnh viên sẽ không trở lại nữa. Dáng vẻ này, mới phù hợp với tuổi của tiểu sư muội này.

"Đúng rồi." Có thể, thật ra không cần Trang Nhã Khinh nhắc nhở, anh cũng sẽ tốt với tiểu sư muội cô.

"Đại sư huynh, anh thật mạnh mẽ." Trang Nhã Khinh hâm mộ nhìn Phá Thương."Anh lại có thể quang minh chính đại nói ra những câu bỉ ổi như vậy. Đại sư huynh, em hâm mộ anh."

Phá Trần và Phá Minh nôn nóng, không thể để cho vị Đại sư huynh chưa từng gặp mặt này đoạt tiểu sư muội (Nhã Nhã) của mình đi được. "Anh mau để tiểu sư muội (Nhã Nhã) xuống."

"Haha, lần này hai vị sư huynh thật ăn ý nha." Tâm tư của Phá Trần và Phá Minh đối với cô không phải là cô không biết, nhưng bây giờ cô không muốn bàn luận về vấn đề này, hơn nữa, Phá Trần cùng Phá Minh đều còn nhỏ, nhất định có rất nhiều chuyện không biết, chỉ là bọn họ có thiện cảm hơn đối với tiểu sư muội cô mà thôi.Cho nên cô vẫn giả bộ ngu ngốc, không đối mặt với vấn đề như vậy, dù sao tất cả mọi người đều còn nhỏ, còn có rất nhiều thời gian.

"Ai ăn ý với cậu ta chứ." Lại cùng nói ra một lúc.

"Còn nói không." Trang Nhã Khinh cười trộm.Trang Nhã Khinh quên mất bây giờ mình vẫn ở trong lòng Phá Thương, nhưng Phá Trần Phá Minh làm sao có thể quên được.

"Mau xuống đây, tại sao em có thể để người lạ ôm mình như vậy chứ?" Hừ...Cậu sẽ không nhận vị Đại sư huynh này.

"Đại sư huynh, tay của anh quá nhiều cơ bắp rồi." Trang Nhã Khinh vừa chọc chọc cơ bắp trên cánh tay của Phá Thương vừa cảm thán nói.

"Anh cũng có thể luyện được cơ bắp." Nhìn đi, vậy mà còn nói không ăn ý.

"Haha." Trang Nhã Khinh cười duyên.

"Thương Nhi, con theo ta vào đây." Sư phụ có lệnh, Phá Thương đặt Trang Nhã Khinh xuống, đi theo Thanh Phong vào thư phòng của ông.

"Sư phụ."

Thanh Phong tự nhiên ngồi xuống, sau đó sắc mặt có chút nặng nề nói. "Con đi tìm nhà họ Cố đi, chủ nhân nhà bọn họ chính là vị hôn phu của Nhã Nhã."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.