Võ Động Càn Khôn

Chương 813: Hạ màn




Trước vô số ánh mắt chăm chú, chùm sáng chói lòa kỳ dị bay qua bầu trời bắn lên ba người bọn Nguyên Thương.

Phụt phụt!

Vào khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người dường như đều nhìn thấy gương mặt ba kẻ bọn Nguyên Thương đều dâng tràn sự sợ hãi.

Bọn Nguyên Thương sau khi bị chùm sáng xuyên qua, ánh mắt trừng to nhìn chăm chăm vào thân ảnh gầy gò cách đó chưa đến mười trượng, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi và không cam tâm, ngoài ra còn có cả sự khó tin.

Đến lúc này rồi bọn chúng vẫn không thể tin được toàn bộ đệ tử tinh nhuệ của Nguyên Môn đã bị đả bại trong tay một mình Lâm Động!

Đệ tử Nguyên Môn, bị tiêu diệt hoàn toàn!

Thủ đoạn này còn hung tàn hơn cả Chu Thông năm đó!

Cả ba nhìn nhau, cùng nhìn thấy trong mắt đối phương niềm hối hận, nếu biết sớm thì đã không nên chèn ép Đạo Tông quá mức như vậy.

Chẳng ai có thể ngờ một kẻ nhỉn có vẻ hiền lành này khi phát điên lại đáng sợ như thế!

- Sai lầm rồi!

Trước mặt cả ba người bọn Nguyên Thương nhanh chóng tối đen, thân thể bọn chúng cũng nhanh chóng biến mất trong chùm sáng!

Uỳnh uỳnh!

Trên bầu trời, trận pháp khổng lồ bắt đầu rung chuyển rồi dần biến mất, cuối cùng ánh sáng chói lòa kia cũng biến mất, và cùng biến theo nó là Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn!

Nhìn vùng trời trống rỗng, cả không gian trở nên tĩnh lặng, không có bất cứ ai dám thở mạnh, tất cả cùng sững sờ nhìn về phía từng có vô số đệ tử Nguyên Môn, đám người đông nghịt đó giờ đã không còn một ai!

Đệ tử Nguyên Môn có tất cả năm trăm ba mươi bảy người cộng với ba người bọn Nguyên Thương là năm trăm bốn mươi người, nhưng lúc này không còn một ai!

Toàn quân hủy diệt!

Tuy lúc này xung quanh không có xác người la liệt, cũng chẳng có máu chảy thành sông, nhưng ai cũng cảm nhận được một thứ hàn khí đang lan tỏa và chui vào từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.

- Hắn… quá hung tàn!

Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên thân ảnh nhuốm đầy máu trên không trung, da đầu không khỏi tê dại. Những cuộc Thi đấu Tông phái trước đây cố nhiên đều có đại chiến, nhưng chưa từng có lần nào tất cả đệ tử của cả một Tông phái bị tiêu diệt sạch sẽ như vậy!

Điều này không chỉ cần thủ đoạn tàn độc mà cần thực lực vô cùng đáng sợ. Thực lực này ngay cả Chu Thông, thiên tài tuyệt thế năm đó của Đạo Tông cũng chưa thể đạt tới. Vậy mà, Lâm Động đã làm được!

- Lần này… Nguyên Môn thật sự sẽ phát điên rồi!

Ngô Quần hít sâu một hơi, kìm nén sự kinh hãi trong lòng, nhưng sắc mặt cũng có phần tái đi, rõ ràng cũng bị thủ đoạn của Lâm Động dọa cho chết khiếp.

Đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung ở xung quanh nghe vậy cũng gật đầu tán đồng. Những người được tham gia cuộc thi này cơ bản đều là đệ tử tinh nhuệ, nhưng giờ toàn bộ đã biến mất, hiển nhiên Nguyên Môn đã tổn thất cực kỳ nghiêm trọng!

- Ở đây vốn không phải nơi giao lưu học hỏi, mà là cuộc chiến sinh tử, bất cứ chuyện gì đều có thể xảy ra… Những cuộc Thi đấu Tông phái trước đây, Đạo Tông đều tổn thất khá nghiêm trọng, ngay lần trước thôi, Đại sư tỷ Thiên Điện cũng bị đệ tử Nguyên Môn vây giết. Đệ tử Nguyên Môn ngông nghênh như vậy cũng là ỷ vào quy tắc của cuộc thi, điều này khiến Đạo Tông dù phẫn nộ cũng phải nuốt vào bụng.

Lăng Thanh Trúc khẽ nói:

- Chỉ là có lẽ Nguyên Môn không thể ngờ được lần này bọn chúng lại phải trả nợ triệt để như vậy!

- Từ giờ vì sau, có lẽ danh hiệu người đứng đầu trong số đệ tử Đông Huyền Vực là của Lâm Động rồi!

Ngô Quần gật gù cảm thán. Hắn biết, những người chứng kiến trận chiến hôm nay chắc chắn sẽ không dám có ý định khiêu chiến với Lâm Động.

- Có điều, tuy Lâm Động làm như vậy có hợp lý đi nữa, thì với phong cách của Nguyên Môn, bọn chúng sẽ không để yên… Chuyện này chưa xong đâu!

Lăng Thanh Trúc lẩm bẩm, rồi nàng nhìn thân ảnh đang phiêu phù trên không trung, hắn đúng là đã khiến Đông Huyền Vực điên đảo rồi.

Trên bầu trời, cuối cùng ánh sáng cũng tan biến hết, thân thể Lâm Động loạng choạng, cảm giác mệt mỏi điên cuồng lan tỏa khắp tứ chi khiến trước mặt hắn là một khoảng tối đen.

U u!

Khi trước mắt Lâm Động tối sầm lại, hắn bỗng nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vang tới từ phía xa. Khẽ mở mắt thì thấy một tấm phù văn lấp lánh đang lơ lửng tỏa ra những luồng năng lượng hùng hồn.

- Linh ấn?

Lâm Động nhìn ấn phù, tinh thần yếu ớt bỗng rung lên. Rõ ràng Linh ấn này là của Nguyên Thương, lực phân giải đã khiến Nguyên Thương biến thành hư vô, nhưng vẫn còn Linh ấn!

Lâm Động chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, rồi hắn đưa tay tóm lấy Linh ấn. Đương nhiên, dù tốc độ hắn nhanh nhưng không ít người vẫn nhìn thấy. Bất ngờ là, đứng trước thứ kỳ bảo quý hiếm này, nhưng mọi người ở đây không có dũng khí tranh đoạt, rõ ràng trước mắt bọn họ vẫn còn sự hung tàn của Lâm Động.

Cầm được Linh ấn, sức lực của Lâm Động cũng tiêu biến hoàn toàn, trước mắt nhanh chóng tối sầm lại, thân thể cứ thể rơi xuống, xem ra đã yếu ớt đến cực điểm.

Vèo!

Dưới đất, Ứng Hoan Hoan thấy thế vội vàng bay lên đỡ lấy Lâm Động. Nhìn thân thể gầy gò đầy máu tươi, khóe mắt không khỏi đỏ lên, những ngón ta lạnh lẽo vuốt đi vết máu trên mặt hắn:

- Ngươi làm liều quá!

- Ha ha, ta đã nhận lời Chưởng giáo phải bảo vệ tốt mọi người mà… Chỉ là vẫn tổn thất rất nhiều sư huynh đệ rồi!

Thân thể Lâm Động gần như hoàn toàn dựa vào Ứng Hoan Hoan, hai mắt nhắm nghiền, thều thào nói.

- Đợi ta tỉnh lại rồi hãy rời khỏi Dị Ma Vực!

Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, tiếng nói yếu ớt của Lâm Động truyền đến tai Ứng Hoan Hoan, rồi thần trí hắn hoàn toàn rơi vào bóng tối.

- Đồ ngốc, ngươi đã làm rất tốt!

Ứng Hoan Hoan nhìn gương mặt mệt mỏi đó, ánh mắt lấp lánh sự dịu dàng, sau đó ôm hắn chầm chậm đáp xuống, tiếp đó là đệ tử Đạo Tông ào tới như sóng triều.

Vương Diêm nhìn đám đệ tử Đạo Tông gần như phát điên tràn tới, lắc lắc đầu, gương mặt trước nay vốn vô cảm lúc này là nụ cười vô cùng khó coi.

- Hắn… thật khủng bố!

Toàn bộ đệ tử Nguyên Môn bị tiêu diệt, đối với Vương Diêm mà nói đương nhiên quá sảng khoái. Cuộc Thi đấu Tông phái lần nào, Đạo Tông cũng bị Nguyên Môn chèn ép vô cùng chật vật, bọn họ chịu đựng đã bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng trả được thù.

- Tiếu Tiếu sư tỷ, giờ làm gì?

Thanh Diệp nhìn Lâm Động đang hôn mê, quay sang nhìn Ứng Tiếu Tiếu hỏi.

Đến giờ cuộc Thi đấu Tông phái cũng đã đến phút cuối, ở đây còn cách Truyền tống trận không xa, nếu muốn thì có thể trong một ngày là rời khỏi đây được.

Có điều, rời khỏi đây thì dễ, nhưng một khi ra khỏi Dị Ma Vực, bọn họ biết cả Đông Huyền Vực sẽ chấn động, sự chấn động đó có lẽ còn khủng bố hơn cả những trận giao chiến trong này.

Ứng Tiếu Tiếu nhíu mày, nàng cũng hiểu sự chấn động khi chuyện này được lan ra, nhưng đó là điều không thể tránh khỏi…

- Lâm Động nói đợi hắn tỉnh dậy rồi mới rời khỏi Dị Ma Vực!

Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh khẽ nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ứng Tiếu Tiếu nghe vậy, trầm ngâm một chút rồi gật đầu. Xem ra Lâm Động cũng hiểu chuyện hắn làm khủng bố đến mức nào. Việc này truyền ra ngoài chắc chắn Nguyên Môn sẽ phát điên. Tuy được bảo vệ bởi quy tắc của cuộc Thi đấu Tông phái, nhưng cũng không thể chắc chắn Nguyên Môn sẽ không làm việc gì vượt quá sự cho phép. Vì thế trước khi rời khỏi Dị Ma Vực, Lâm Động nhất định phải tỉnh lại và phục hồi lực chiến đấu.

- Tất cả đệ tử nghỉ ngơi tại chỗ, đợi Lâm Động tỉnh lại!

Ứng Tiếu Tiếu lập tức hạ lệnh.

Đệ tử Đạo Tông nghe thế đều không có chút dị nghị, sau đó tất cả cùng ngồi xuống vây lại bảo vệ Lâm Động ở chính giữa.

- Xem ra đệ tử Đạo Tông không định rời khỏi đây ngay!

Ngô Quần thấy thế, nói.

- Bởi vì một khi rời khỏi Dị Ma Vực bọn họ sẽ phải đối mặt với cơn bão tố lớn hơn. Tính cách Lâm Động cẩn thận, tuyệt đối không để mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm!

Lăng Thanh Trúc do dự một chút, rồi vung tay lên, một chiếc bình ngọc xuất hiện rồi bay thẳng đến chỗ Ứng Tiếu Tiếu.

- Hửm?

Ứng Tiếu Tiếu nhận lấy bình ngọc, khựng người ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thanh Trúc ở phía xa.

- Đây là Ngọc Thanh Diên của Cửu Thiên Thái Thanh Cung, có thể có chút tác dụng cho thương thế của hắn!

Lăng Thanh Trúc bình thản nói.

- Đa tạ!

Rõ ràng Ứng Tiếu Tiếu không ngờ Lăng Thanh Trúc lại chủ động giúp đỡ như vậy, nhưng nàng cũng không từ chối, cất bình ngọc đi, gật đầu với Lăng Thanh Trúc nói.

- Các ngươi cẩn thận đấy!

Lăng Thanh Trúc khẽ nói rồi cũng không ở lại thêm, quay người dẫn đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung bay về phía phía xa.

Sau khi Cửu Thiên Thái Thanh Cung rời đi, các Tông phái khác cũng dần tản đi. Có thể tưởng tượng, bọn họ sẽ mang thông tin này ra ngoài và sẽ gây chấn động cả Đông Huyền Vực đến mức nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.