Gương mặt của xích bào nhân bị bao phủ bởi hàn khí nhìn ba kẻ Nguyên Thương đang định đem đỉnh lô chạy trốn. Lão vươn tay ra rồi nắm chặt vào.
Uỳnh!
Theo sau động tác đó, cái đỉnh lô lập tức rung chuyển dữ dội, phóng ra một làn sóng năng lượng khủng khiếp, trước vẻ mặt biến sắc của ba người bọn Nguyên Thương đáng tan tành ba món Linh bảo của bọn chúng.
- Đi!
Biến cố đó khiến Nguyên Thương lo lắng, nhưng hắn vẫn rất quyết đoán, cũng không có ý định phản kháng, hắn hét lên rồi bay đi trước vào xoáy không gian, bọn Linh Chân, Lôi Thiên cũng vội vàng theo sau.
Trong đôi mắt sâu hun hút của xích bào nhân lóe lên hồng quang, tay áo vung lên, chiếc đỉnh lô bay lên, rồi nhằm đúng lúc ba kẻ bọn Nguyên Thương sắp chui vào xoáy không gian bắn ra một cột quang trụ đỏ rực.
Bùm!
Năng lượng cuồng bạo bùng phát, sắc mặt bọn chúng đều tái nhợt, máu tươi phụt ra, kinh hãi đến hồn bay phách lạc. Không dám chần chừ, bọn chúng liền dựa vào lực đẩy mà chui vào xoáy không gian rồi biến mất.
Xích bào nhân đuổi được ba người bọn Lôi Thiên, ánh mắt u ám nhìn những kẻ còn ở lại đây. Lão vung tay lên, cuồng phong cuộn trào thổi bay tất cả những người còn lại vào trong xoáy không gian.
Lâm Động nhìn những người bị thổi đi một cách thảm hại cũng không kềm được nhếch nhếch mép. Rồi hắn nhìn thấy xích bào nhân nhìn về phía hắn và Lăng Thanh Trúc.
- Khụ, vãn bối…
Bị xích bào nhân nhìn tới, Lâm Động ho khan một tiếng, đang định ngoan ngoãn rời đi thì lão lên tiếng:
- Tiểu bối, đa tạ ngươi!
Lâm Động khựng người, rồi nói:
- Vừa hay may mắn có được một mảnh thiếu của đại trận của tiền bối. Với lại nếu để thứ đó chạy thoát thì có lẽ rắc rối không nhỏ!
- Ngươi biết nó sao?
Gương mặt xích bào nhân hiện lên chút ngạc nhiên.
- Vãn bối từng gặp một đám như vậy, lại tự xưng là Vương!
Lâm Động nói, cái mà hắn nhắc đến đương nhiên là thứ bị trấn áp dưới Đại Hoang Vu Bi.
- Vương?
Khi nghe thấy cái tên này, sắc mặt xích bào nhân kịch biến, rồi thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Động, đôi mắt thâm sâu đó nhìn chằm chằm vào Lâm Động, bất chợt thò tay ra, tóm lấy cổ tay hắn.
Lâm Động giật mình, nhưng lại nghĩ khoảng cách thực lực giữa hai bên thì cố gắng trấn tĩnh, sự chênh lệch đó thì có thủ đoạn gì mới lấp đầy nổi cơ chứ?
Xích bào nhân tóm lấy cổ tay Lâm Động, ánh mắt nhấp nháy mãi một lúc lâu sau mới dần dần thả lỏng tay. Lão nhìn Lâm Động, cặp môi động đậy, rồi một giọng nói chỉ Lâm Động nghe thấy vang ra.
- Không ngờ ngươi lại có Thôn Phệ Tổ Phù và Tổ Thạch!
Trái tim Lâm Động khẽ rung lên, người này dò ra được Thôn Phệ Tổ Ph,ù hắn cũng không thấy lạ, nhưng cái gọi là Tổ Thạch lẽ nào là nói Thạch phù thần bí kia?
- Tiền bối, Tổ Thạch có tác dụng gì?
Do dự một chút, rồi Lâm Động dùng nguyên lực bao quanh giọng nói, truyền tới tai xích bào nhân.
Xích bào nhân trầm ngâm một chút rồi bỗng nhìn Lăng Thanh Trúc ở bên cạnh. Lăng Thanh Trúc thấy thế, vẻ mặt hiện lên sự cảnh giác, sau đó không đợi xích bào nhân lên tiếng đã lùi về sau.
- Ta đi quanh đây xem sao!
Nhìn Lăng Thanh Trúc, sắc mặt Lâm Động không khỏi có chút cổ quái. Vì hắn nhớ lại năm năm trước trong Cổ mộ phủ ở Vương triều Đại Viêm, chuyện hoang đường xảy ra giữa bọn họ cũng là do một cường giả chết đã lâu gây ra. Xem ra Lăng Thanh Trúc chim sợ cành cong rồi!
Nhìn Lăng Thanh Trúc đi xa, thân hình xích bào nhân khẽ động rồi đáp trên đỉnh núi nham thạch, Lâm Động cũng nhanh chóng theo sau.
- Nhân lúc còn chút linh trí, ta cho ngươi biết một chút bí mật…
Xích bào nhân ngồi xuống.
- Linh trí của tiền bồi không thể duy trì mãi sao?
Lâm Động nhíu mày hỏi.
- Nói chính xác thì ta đã chết lâu rồi, chỉ là dùng một vài thủ đoạn bảo vệ chút sinh khí, từ đó biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết này. Hiện giờ thứ kia cũng đã bị trấn áp rồi. Có lẽ không lâu nữa linh trí của ta sẽ tiêu tan. Sau này nếu ngươi quay lại đây có lẽ sẽ nhìn thấy một cỗ Khôi lỗi bảo vệ ngọn núi này theo bản năng!
Giọng nói của xích bào nhân vô cùng bình thản, dường như không sợ cái chết.
Lâm Động cảm thấy đáng kính trọng, những cường giả thời Viễn Cổ có tấm lòng như vậy thật đáng khâm phục.
- Ha ha, khi gặp phải nguy nan thật sự sẽ có người gạt bỏ hết mọi khúc mắc mà ra tay cứu vãn. Trận chiến đó khiến cả thế giới gần như bị hủy hoại. Cuối cùng vẫn là Phù Tổ đại nhân luân hồi phá thế, cứu được thiên địa này.
Xích bào nhân nở một nụ cười khó coi.
- Phù Tổ đại nhân?
Lâm Động khựng người, đó là ai lại khiến vị xích bào nhân này tôn sùng như vậy?
- Ngài ấy đã cứu cả thế giới này, nếu không phải cuối cùng ngài đốt cháy luân hồi, lấy tính mạng phong tỏa khe nứt Vị diện thì có lẽ cuộc chiến đó sẽ kéo dài vô số năm.
Xích bào nhân cười nhạt, nói.
- Và Tổ Thạch ngươi có chính là vật mà Phù Tổ đại nhân để lại!
- Ồ?
Lâm Động động dung, tuy hắn đoán được Thạch phù thần bí có lai lịch bất phàm, nhưng hắn không ngờ lại là di vật của Phù Tổ, người dẫn đầu trong Đại chiến Viễn Cổ.
- Thời điểm Tổ Thạch ở trong trận đại chiến ấy, sau khi phong ấn xong Tam Vương, cũng đã bị trọng thương, giờ có lẽ đang ở trạng thái ngủ say, còn liệu có gọi được hắn dậy hay không thì phải xem cơ duyên của ngươi…
Xích bào nhân từ tốn nói.
Lâm Động gật gù.
- Trận đại chiến năm đó, nói cho cùng thì không thể coi là chiến thắng, chỉ có thể nói là đã trả một cái giá quá đắt để giữ được phiến thiên địa này. Bọn dị ma đó sẽ không nản lòng đâu. Có lẽ sau này sẽ lại có đại chiến nổ ra, nhưng đến lúc đó phải dựa vào sức mạnh của các ngươi rồi…
Giọng nói của xích bào nhân khàn đặc lại.
Lâm Động trầm mặc, việc này dường như còn hơi sớm.
- Đã có duyên gặp mặt, nếu ngươi đã có Tổ Thạch, có lẽ là do Phù Tổ đại nhân đã lựa chọn ngươi. Không lâu nữa ta sẽ mất đi linh trí, ta có một vài thứ có thể cho ngươi…
Xích bào nhân vung tay, chiếc đỉnh lô lớn trăm trượng nhanh chóng biến nhỏ lại nằm trên lòng bàn tay lão.
- Đây là là Phần Thiên Đỉnh, là Linh bảo Thuần Nguyên bản mệnh của ta, nhưng có lẽ sau này ta không dùng được nữa rồi. Tuy với thực lực hiện giờ, ngươi chưa thể phát huy hết sức mạnh của nó nhưng cũng coi như một món vũ khí lợi hại!
Nhìn cái đỉnh lô đỏ rực trước mặt, Lâm Động khựng người một chút rồi gật đầu, vươn tay nhận lấy.
Xích bào nhân nghĩ một chút rồi giơ bàn tay ra, sinh khí tụ lại trong lòng bàn tay cuối cùng biến thành một viên đan hoàn màu trắng to cỡ long nhãn, lan tỏa một luồng sinh khí kinh người.
- Ngươi luyện hóa nó có lẽ thực lực sẽ tăng không ít. Nhưng hiện giờ ngươi chưa thể luyện hóa nó hoàn toàn được. Phần lớn dược lực sẽ lưu lại trong cơ thể ngươi, chắc sẽ trợ giúp được ngươi không ít.
Lâm Động sững người nhìn xích bào nhân, sau khi sinh khí bị ép ra, gương mặt khô quắt của lão cũng trở nên tái nhợt nhiều.
- Tiền bối…
Lâm Động mím môi, hiển nhiên thật khó nhận phần trọng lễ thế này.
- Ta tin vào sự lựa chọn của Tổ Thạch!
Xích bào nhân cười nói.
Lâm Động trầm mặc một chút cuối cùng khẽ gật đầu, cung kính nhận lấy đan hoàn trong tay xích bào nhân. Vừa chạm vào Lâm Động đã cảm thấy nguyên lực trong người cuộn trào.
- Không biết quý danh của tiền bối là gì?
Lâm Động cung kính hỏi.
- Ta là Phần Thiên, người ta hay gọi Phần Thiên lão quỷ!
Xích bào nhân cười.
- Trọng ân của Phần Thiên tiền bối, vãn bối khắc cốt ghi tâm!
Lâm Động trầm giọng nói.
- Ha ha, cũng không cần ngươi ghi nhớ. Lão phu chỉ muốn nhờ ngươi giúp ta một việc…
Xích bào nhân nói.
- Tiền bối cứ nói!
- Ngươi hãy chăm sóc thật tốt cho người bằng hữu kia!
Lâm Động cũng hiểu người mà xích bào nhân nói chính là Ứng Hoan Hoan. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Tiền bối biết nàng ấy trước đây ư?
Lâm Động lưỡng lự.
- Ta từng được nhận ơn chỉ điểm của đại nhân!
Xích bào nhân cười, nói:
- Xem ra đại nhân đã luân hồi thành công, thật không hổ là đệ tử được Phù Tổ đại nhân xem trọng nhất…
Trái tim Lâm Động run lên, rồi ôm quyền trịnh trọng nói:
- Tiền bối an tâm, vãn bối sẽ bảo vệ nàng ấy thật tốt!
- Vậy thì ta cảm ơn ngươi trước!
Xích bào nhân mỉm cười, thần sắc nhợt nhạt, hai mắt dần nhắm lại.
- Tiền bối, có cách nào có thể cứu người không?
Lâm Động vội nói nhanh.
Ánh mắt xích bào nhân hiền hòa, dường như hơi mỉm cười, rồi hai mắt nhắm lại hoàn toàn, một giọng nói truyền tới tai Lâm Động.
- Khi nào ngươi ngộ được luân hồi thì quay lại đây!