Võ Động Càn Khôn

Chương 780: Chắc chắn




Soạt soạt!

Ba người bọn Nguyên Thương chầm chậm bước ra từ bên kia tế đàn, khi còn cách Lâm Động một khoảng thì dừng lại.

Vẻ mặt Nguyên Thương lạnh lùng, khi nhìn thấy Lăng Thanh Trúc ở bên cạnh Lâm Động thì ánh mắt hắn khẽ dao động, nhưng rồi ánh mắt nhìn sang Lâm Động càng thêm tối tăm hơn.

- Lâm Động, xem ra ngay ông trời cũng không muốn ngươi sống yên ổn. Mới bao lâu mà đã đưa ngươi tới trước mặt bọn ta rồi!

Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên nhìn Lâm Động với ánh mắt oán độc, sắc mặt hắn lúc này vẫn nhợt nhạt, nhưng so với lúc trước cũng đỡ hơn nhiều, hiển nhiên có một số loại đan dược trị thương cực tốt.

Tiểu Linh Vương Linh Chân cũng nhìn Lâm Động với ánh mắt u ám, cây quạt trong tay khẽ phe phẩy, nhìn bộ dạng chẳng có chút gì thân thiện.

Lâm Động nhìn ba kẻ bọn Nguyên Thương, sắc mặt cũng có chút khó coi, hiển nhiên là hắn không ngờ lại gặp bọn chúng ở đây. Cục diện thế này với hắn mà nói chẳng hề tốt chút nào, nếu ba kẻ bọn chúng liên thủ, chắc chắn hắn sẽ vô cùng thê thảm.

- Ngươi đến được đây cũng khiến ta thật kinh ngạc!

Nguyên Thương nhìn Lâm Động, không động thủ ngay mà nói.

Bọn chúng đến được ngay nơi này là vì trong tay có không ít thông tin về Phần Thiên Cổ Tàng. Nhưng Nguyên Thương không thể ngờ vừa mới đến không lâu mà Lâm Động cũng đã xuất hiện ở đây.

- Đây chính là trung khu khống chế không gian trận pháp này đúng không?

Lâm Động nhún vai, nhìn về tế đàn cự thạch, nói.

Khi quan sát tế đàn, Lâm Động nheo mắt lại, ngón tay không kìm được lướt qua lòng bàn tay. Hắn cảm nhận được Thạch phù thần bí trong cơ thể đang phát ra những luồng năng lượng kỳ lạ…

- Tế đàn này…

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía trên tế đàn, không gian ở đó dường như biến thành màu đỏ rực, ánh mắt hắn lấp lánh, dường như cảm giác được thứ gì đó.

- Thanh Trúc, nàng không sao chứ?

Khi Lâm Động quan sát vùng không gian đó, Nguyên Thương quay sang Lăng Thanh Trúc, nở nụ cười ôn hòa. Hắn không anh tuấn bằng Linh Chân, nhưng khi cười lại có vẻ đẹp khiến người ta như chìm trong gió xuân.

Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, nhìn Lâm Động một cái rồi nói:

- Nguyên Thương huynh có biết chúng ta đang ở đâu không?

- Đây là bên trong Phần Thiên Trận của Phần Thiên Cổ Tàng, là đại trận thủ hộ của Cổ Tàng. Những người vào trong Cổ Tàng đều sẽ rơi vào Phần Thiên Trận. Ha ha, chỉ là hiện giờ Phần Thiên Trận chưa khởi động, nếu không thì chúng ta cũng không thể đến được đây!

Nguyên Thương mỉm cười.

- Phần Thiên Trận?

Lâm Động nheo mắt, trận pháp còn chưa khởi động đã lợi hại thế này, nếu thật sự khởi động thì uy lực sẽ lớn thế nào?

- Tất cả những ai vào trong Phần Thiên Cổ Tàng đều đã rơi vào Phần Thiên Trận. Thanh Trúc yên tâm, lát nữa ta khống chế được trận pháp, đệ tử của Cửu Thiên Thái Thanh Cung sẽ không bị thương vong đâu!

Nguyên Thương cười nói.

- Đương nhiên, sợ là một số thứ không biết điều thì sẽ biến thành tro bụi trong Phần Thiên Trận!

Lôi Thiên cười hung hăng, lời nói lộ vẻ tàn nhẫn.

Nghe vậy sắc mặt Lâm Động càng u ám hơn, hắn lườm lườm nhìn ba kẻ bọn Nguyên Thương:

- Đệ tử Đạo Tông gặp chuyện thì đệ tử Nguyên Môn các ngươi cũng đừng hòng sống mà ra khỏi Dị Ma Vực!

- Khẩu khí không nhỏ! Chu Thông năm đó cũng không ngông cuồng như ngươi, ngươi là cái thá gì?

Ánh mắt Linh Chân lạnh băng, cười khảy.

- Không ngờ lúc này ngươi vẫn còn có thể cứng mồm. Lẽ nào ngươi cho rằng hiện giờ ngươi có tư cách đó sao?

Nguyên Thương cười mỉa mai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Lão đại, giải quyết tên tiểu tử này tại đây đi, tránh nhiều việc rắc rối sau này!

Ánh mắt Lôi Thiên đầy vẻ oán độc.

Ánh mắt Nguyên Thương lấp lánh hàn quang, cũng gật đầu. Giờ vừa hay Lâm Động rơi vào tay bọn chúng, chính là cơ hội tốt nhất để giải quyết hắn.

Thấy Nguyên Thương gật đầu, Lôi Thiên và Linh Chân bùng lên sát ý, thân hình di chuyển tạo thành hình bán nguyệt bao vây Lâm Động ở giữa, xem ra bọn chúng định cùng ra tay giết Lâm Động!

Ánh mắt Lâm Động tối sầm lại, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển. Với thực lực của hắn hiện giờ, đối phó với một Lôi Thiên cũng đã là kịch chiến, giờ Tam Tiểu Vương cùng ra tay, dù hắn có nhiều tự tin thế nào cũng biết đây không phải cuộc chiến dễ dàng.

Lâm Động vung tay, một cỗ Ma thi xuất hiện phía trước, lúc này rõ ràng hắn phải dùng hết mọi thủ đoạn…

Nhưng khi hắn gọi Ma thi ra chuẩn bị đại chiến với Tam Tiểu Vương, thì phía sau một làn gió thổi tới, hắn kinh ngạc nhìn thấy Lăng Thanh Trúc đột nhiên di chuyển ra đứng trước mặt hắn.

- Thanh Trúc, nàng làm vậy là có ý gì?

Nguyên Thương nhìn Lăng Thanh Trúc, ánh mắt thay đổi, trầm giọng nói.

- Nguyên Thương huynh, ta đến được đây cũng là nhờ Lâm Động dẫn đường, ta nợ hắn một ân tình. Vì thế nếu hiện giờ các huynh động thủ thì có lẽ Thanh Trúc không thể khoanh tay đứng nhìn!

Tấm mạng che mặt khẽ động, giọng nói thanh thoát phát ra, nhưng vẫn không chèn ép được hết sự nóng bỏng của không gian xung quanh.

Giọng nói ấy đến tai, Lâm Động khẽ sững người, rõ ràng hắn không thể ngờ Lăng Thanh Trúc lại chủ động ra mặt. Còn về ân tình dẫn đường, hiển nhiên không có sức thuyết phục lắm, vì năm năm trước Lâm Động cũng đã nợ nàng một ân tình…

Sắc mặt Nguyên Thương dần tối sầm lại, sâu trong mắt hắn dường như có sấm sét lay động. Lăng Thanh Trúc ra mặt bảo vệ Lâm Động, rõ ràng điều này đã kích động hắn không nhẹ.

Linh Chân và Lôi Thiên cũng nhìn Nguyên Thương, bọn chúng biết rõ việc Nguyên Thương thích Lăng Thanh Trúc đến mức nào. Tuy quan hệ giữa hai người chẳng có gì tiến triển, nhưng rõ ràng Nguyên Thương đã coi Lăng Thanh Trúc như thứ thuộc về mình rồi, vậy mà Lăng Thanh Trúc lúc này lại ra mặt bảo vệ Lâm Động…

Hai kẻ bọn chúng nhìn nhau cùng cười lạnh, bọn chúng biết Lăng Thanh Trúc không ra mặt còn được, nhưng khi đã ra mặt thì Nguyên Thương chắc chắn phải giết Lâm Động rồi…

- Lâm Động, ngươi đứng sau nữ nhân thế sao?

Mặt Nguyên Thương tối sầm nhìn Lâm Động, nói.

Lâm Động khẽ thở ra một hơi rồi bước lên vượt qua Lăng Thanh Trúc.

Nhìn Lâm Động, Lăng Thanh Trúc khẽ chau mày:

- Sau năm năm, có lẽ ngươi biết tính quan trọng của mạng sống hơn ta. Uy phong một lúc, hào khí đúng là rất lớn, nhưng đó chỉ là tầm nhìn hạn hẹp, lời nói khâm phục lúc nãy, có lẽ ta phải thu lại rồi!

Lâm Động dừng bước, trầm mặc một chút rồi quay lại, cười:

- Không phải nàng rất muốn biết tại sao trong năm năm ta có thể đến được mức này sao? Rất đơn giản, chỉ là hồi đó ta đã nói với bản thân, để cho nữ nhân ra tay cứu mình, một lần là đủ rồi! Ngoài ra, ta cũng không thích khoe khoang, ta biết bọn chúng lợi hại, nhưng chắc nàng cũng biết ta cũng không phải kẻ yếu đuối của năm năm trước nữa! Bọn chúng muốn giết ta, cái giá sẽ đắt đến mức bọn chúng không trả nổi.

Lăng Thanh Trúc nhìn gã thanh niên đang cười, khẽ cắn môi. Gã thiếu niên nhỏ bé yếu ớt năm đó khi đối diện với Lâm Lang Thiên, lúc đó hắn không thể chống lại, đã lựa chọn việc nhịn nhục, nhưng cuối cùng hắn đã dùng sự thật để cho mọi người biết rằng, người cười được đến cuối cùng mới là kẻ thành công!

Năm đó nàng đột nhiên động lòng trắc ẩn, từ bỏ ý nghĩ giết kẻ đã làm nhục mình, không phải vì nhận ra tiềm lực kinh người của hắn, cũng không phải vì thương hại, nguyên nhân lớn nhất chính là khả năng chịu đựng mà hắn thể hiện khi đối diện với Lâm Lang Thiên!

Nàng nhìn thấy được sự thành công hiện giờ của Lâm Động, nhưng từ câu nói này của hắn, nàng cũng cảm nhận được vô vàn sự chua cay, xót xa trong quá trình tôi luyện suốt năm năm qua!

Lăng Thanh Trúc thoáng cụp mắt, cuối cùng lắc dầu không nói gì nữa.

- Cái giá không trả nổi? Ngươi chắc chắn ngươi không điên đấy chứ?

Nguyên Thương nhìn xuống Lâm Động cười khảy.

Lâm Động chỉ khẽ gật đầy, hai tay nắm lại, từ giữa những ngón tay hiện ra hai viên thạch châu màu xám, lan tỏa một luồng năng lượng kỳ lạ khó hình dung.

- Ta chắc chắn… các ngươi có muốn thử không?

Lâm Động ngẩng đầu lên cười tươi nhìn ba kẻ bọn Nguyên Thương, trong nụ cười ấy dường như hiện lên một sự điên cuồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.