Vô Độ Nuông Chiều

Chương 46: Trong Thành Phố 1




- -

" Có hứng thú đi dạo phố với tôi không..."

Mộng Lâm nghe những câu này thốt ra từ miệng Phương Vỹ đúng là không chân thật chút nào. Cô đang thầm nghĩ, có thể trong rừng hắn bị con muỗi độc nào đốt phải, nên đầu óc bị hư rồi, trở nên không tỉnh táo, ăn nói lung tung đến kì lạ. Cách nói chuyện này chẳng phù hợp với hắn chút nào.

- -

" Anh đang nói đùa đấy à..."

Thấy Mộng Lâm chăm chú nhìn mình, hồi lâu sau mới chịu trả lời lại. Phương Vỹ trong mắt cũng lộ sự lúng túng. Hắn cũng còn chưa hiểu chính hắn tại sao lại nói chuyện với cô như thế. Phương Vỹ không ra lệnh mà trực tiếp hỏi ý kiến của cô. Chuyện này có hơi lạ lẫm khi xuất phát từ người luôn tự cao tự đại xem trời bằng vung như hắn.

- " Tôi không đùa, em cùng đi dạo phố, cùng bị truy sát, và em có nhiệm vụ bảo vệ tôi..."

- --

Mộng Lâm nghe đoạn đầu rất hưng phấn, hắn không đùa là thật. Sau khi cô nghe tiếp vế sau, mặt cô xụ xuống miệng giật giật mấy cái liếc xéo hắn...

" Cùng bị truy sát... việc này, thay vì dạo phố, nó mới là việc hấp dẫn anh đúng không..."

- " Em không thấy rất thú vị sao..."

Phương Vỹ nhướng mày nhìn cô bé bị hắn trêu chọc.. Hắn tỉ mỉ quan sát thái độ của cô, hắn rất hài lòng, cô chẳng có chút lo lắng hoảng sợ nào cả. Người như thế mới xứng ở bên cạnh hắn chứ...

- -

" Rất tốt... không uổng phí sự nuông chiều của tôi..."

- " Nuông chiều..."

Lúc này Mộng Lâm mới thật sự phản ứng mạnh đây. Hắn mà có nuông chiều cô thì chắc "chiếc cầu vô thành phố " trước mặt sẽ bị đánh sập ngay thì họa may cô còn tin.

Nghĩ xong cô hừ một tiếng thể hiện thái độ miệt thị hắn... Phương Vỹ cũng chẳng thèm chấp, hắn quá quen với thái độ như vậy, thậm chí còn bị nghiện cái thái độ của cô dành cho hắn nữa mới tức cười chứ..

- ---

Quả thật họ vừa vào thành phố. Một cơn chấn động vô cùng lớn, chiếc cầu bắt vào thành phố to lớn khủng khiếp kia đã bị phá hủy một cách kinh hồn...

Mộng Lâm nghe tiếng nổ quá lớn, làm cô có chút khó thở nép vào lòng hắn, Phương Vỹ lấy tay choàng người cô ôm chặt...

Cô nhìn hắn biểu môi một cái nói thì thầm rất nhỏ nhẹ từng từ:

" Em tin anh nuông chiều em rồi...Thật sự rất tin...."

Sau khi vụ nổ kết thúc cô cũng chẳng dám nghĩ ngợi gì. Chắc cô sợ nghĩ sai sai nổ cả cái thành phố thì quả thực không nên haha...

Phương Vỹ nhìn cô vài giây. Hắn chả hiểu cô đang nói mớ gì, hay do áp lực của vụ nổ ảnh hưởng não bộ của cô, làm nó sản sinh ra ảo giác.

- --

Mộng Lâm nhìn Phương Vỹ tướng mạo quá nổi bật, hắn bước đi hiên ngang trong thành phố. Cô nhìn hắn đánh giá: đúng là hắn hoàn toàn không sợ kẻ thù nhận ra rồi truy sát hay sao ấy, cái tên này quá sức tự tin mà, trong khi tay hắn còn chẳng có một loại vũ khí ghê gớm nào phòng thân, cận vệ thì không một tên...

Um..!! Miễn cưỡng thì có thể cho là có một mình cô. Nghĩ đến đây Mộng Lâm hơi sầm mặt lại. Hắn không lo lắng lại trông cậy vào cô hết sao. Tên này thông minh chỗ nào chưa thấy, cô chỉ thấy lúc này hắn quyết định hơi bị ngốc rồi.

Mộng Lâm cau mày, đi tí thôi đã có rất nhiều người chú ý hắn. Hắn đẹp trai quá mà.

Để đảm bảo an toàn cho chính cô với hắn khi viện binh của họ chưa tìm đến, cô phải hóa trang cho hắn và cô như vậy sẽ hạn chế được nguy hiểm phần nào..

- --

Cô kéo hắn đến một góc hẻm nho nhỏ... Áp hắn vào tường trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Phương Vỹ. Hắn tự nhiên thấy cứng người, khá mất tự nhiên.

Thấy cô lại lấy trong ba-lô ra nhiều vật chả biết có từ khi nào trong đó..

Những món này là trong quá trình cô học việc ở Bạch Gia, xem trúng quyển sách hoá trang, nên có hứng thú chế tạo ra mấy món này, phòng khi bị Phương Vỹ đối xử không tốt, cô bỏ đi, rồi hoá trang cho hắn không nhận ra mà bắt được cô về... hì hì...

Phương Vỹ mất vài giây đã hiểu ra vấn đề. Hắn cất giọng trầm ấm hỏi:

" Ở đâu em có mấy món này?..."

- "Em có nó là để đối phó với anh đấy, nhưng may là lúc này có thể dùng..hì hì.."

- --

Cô không cho hắn thời gian phản bác hay tức giận, nhanh chóng đưa gương mặt nhỏ nhắn của cô lại gần hơn nữa, bắt đầu tác nghiệp.

Thấy vẻ mặt áp sát của cô vào người hắn một cách tự nhiên, đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn hắn vẽ vẽ tô tô gì đó lên gương mặt mình..

Mặt hai người kề rất gần nhau, Phương Vỹ đưa tay ra sau eo cô, kéo cô lại gần hắn hơn, nghiêm đầu định trao gửi một hành động ngọt ngào...

" Anh định làm chuyện xấu hổ này với em ở ngoài đường như thế này ư..."

Hắn nghe xong ngừng lại sau đó nhếch môi cười nhìn cô...

- --

Nhu tình còn chưa kịp tỏ hơi ấm khắp nơi thì đột nhiên mắt hắn tràn đầy sát khí liền hô to:

" Cúi xuống...""

Tiếng súng " Bằng Bằng......" Vang vội khắp nơi điểm chính là đang xả liên tục về phía họ...

Phương Vỹ nắm tay Mộng Lâm bỏ chạy vào sâu bên trong con hẻm nhỏ. Thật không may cho họ đây là hẻm cụt không lối thoát, không có đường thoái lui trái phải nào...

- -

Bọn người kia đuổi đến nơi rất nhanh chóng, chỉ thấy có Phương Vỹ đứng phía trước họ, hắn hơi cuối người lộ vẻ lạnh lùng chết chóc, lưng hơi nép vào bức tường phía sau....

Tổng cộng ở đó có gần 10 tên cầm súng đen chĩa thẳng vào phía Phương Vỹ. Một tên thủ lĩnh trong nhóm đó hô lên:

" Chịu chết đi Phương Thiếu Gia. haha. Thật quá dễ dàng..".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Trăng Máu

2. Ta Là Mẹ Thần Đồng

3. Cậy Thế Bắt Nạt Anh

4. Quân Hoan Tỏa Kiều

=====================================

Hắn giơ súng lên chuẩn bị bóp cò, thì tiếng súng từ sau lưng vang tới với tốc độ cực nhanh. Bọn họ xuống diện kiến Diêm La Vương mà chưa kịp hiểu ra vì sao...

Mộng Lâm xử đẹp bọn chúng tươi cười đi về hướng Phương Vỹ... Phương Vỹ vẫn cuối mặt chẳng quan tâm, rồi lại nhìn cô đi tới vội mở miệng cũng khá chậm rãi:

- " Cẩn thận...""

Mộng Lâm nghe thấy cười khoái trá nói ý cười cười.

- " Tôi biết...""

Phương Vỹ trầm ổn đầy tập trung nói tiếp:

- " Súng em hết đạn..."

Mộng Lâm nghe bị nhắc nhở tận hai lần cô cau mày có tí lửa giận. Cô không thích bị xem thường khả năng, hắn đã bỏ công đào tạo súng đạn, vũ khí cho cô, thì phải tin cô chứ, việc đạn còn bao nhiêu viên không lẻ cô không biết.. Cô nhìn hắn nhấn mạnh lại lần nữa...

- " Tôi biết... Khi nào anh trở nên lắm lời thế "

Phương Vỹ bỏ hai tay vào túi quần, thản nhiên bước đi, ánh mắt sắt bén đến ớn lạnh.

Hắn vừa lướt qua cô vừa nói như không nói, rất tự nhiên thốt ra:

" Đó là quan tâm em.."

Một tên khác đang nép phía trên ngắm súng thẳng xuống, cô đưa súng về hướng tên đó. Hắn cũng biết cô gái hết đạn rồi, tên đó liền mất cảnh giác ý cười càng rõ trên môi, ngắm thẳng cô.....

- " Xẹt.......!!! "

Tên cuối cùng ở đó bất ngờ lăn cù cù xuống nằm bất động.

Tiếng một vật thể nhỏ như kim bay ra từ cổ tay của cô thẳng đến phía cổ tên đó, làm hắn hôn mê ngay lập tức...

Xong việc cô quay qua nhìn Phương Vỹ cười tươi, ríu rít nói:

" Tôi bắt sống một tên về cho anh làm chuột bạch nè, anh có vui không...?? "

- " Trói hắn lại nhét vào góc nào đi, chuyện đó tính sau. Bây giờ em còn cười được sao? Tôi cho em hay, em vừa đắc tội với tôi rồi..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.