Vô Độ Nuông Chiều

Chương 17: Đối đãi kì lạ hiếm thấy




Bạch Vương và hai người đàn ông cạnh bên là Song Vương gồm Nhất Vương và Nhị Vương khi nghe xong màn giới thiệu đầy bất ngờ liền trợn trừng mắt nhìn cô ta.

- -

Cô gái đó, họ nhớ không lầm là trong hội sát thủ mấy ngày trước, đã ám sát Bạch Phương Vỹ.

Và cũng chính cô là người gây ra trận nổ lớn ở mật đạo nghiên cứu, làm Bạch Gia thiệt hại không nhỏ.

" Cô gái này là sao Phương Vỹ... Con giải thích đi..."

Bạch Phương Vỹ sau khi nghe cô ả miệng mồm loa loa giới thiệu với ba hắn. Hắn tối sầm mặt lại không nói nên lời. Hắn không ngờ cô to gan như vậy. Không biết trời cao đất rộng là gì. Cũng không biết đang đắc tội với ai. Đúng là cô muốn chết tới nơi mà.

" Con sẽ giải thích sau... Giờ vào vấn đề chính.. Mặc kệ cô ta đi..... Ba chỉ cần biết, giờ cô ta đi theo bảo vệ con.."

Vừa nói xong thì Bạch Vương gật gật đầu hai cái... Ông nhìn qua cô gái, nét mặt trở lại trạng thái nghiêm nghị ban đầu. Bọn họ đều tin tưởng lời nói của Phương Vỹ. Hắn là trụ cột, hắn nói gì thì đó sẽ là như vậy.

Còn về phía Mộng Lâm. Cô nàng vừa nghe những lời chói tai Phương Vỹ thốt ra. Mặc kệ cô ư, hắn dám không thèm để ý đến cô. Mộng Lâm bất giác đưa chân đạp mạnh lên chân hắn.. Trong ánh mắt hắn lúc này toát lên sát khí không hề nhẹ. Nhưng nét mặt vẫn giữ trạng thái như không hề hấn gì xảy ra.

Hắn sẽ tính sổ chuyện này với cô sau. Còn tính như thế nào thì hiện tại hắn chưa nghĩ tới. Chính sự vẫn quan trọng nhất lúc này.

" Cổ máy bị hỏng rồi... Thiếu gia ngài có định...." Nhất Vương vừa mở lời thì Phương Vỹ ngước mắt lên nhìn hắn." Không cần....!!! "

Hắn nhìn Nhất Vương trả lời dứt khoát. Vì cổ máy đó hoạt động được là nhờ nguồn năng lượng đỏ kia.

Giờ nguồn năng lượng đã bị sử dụng hết rồi, chế tạo ra cổ máy thứ hai để làm gì nữa.

" Thứ đó bỏ qua bên, tôi vừa nghiên cứu ra một thứ rất hay... Tăng nhanh khả năng phản xạ của con người khi bị tấn công, tôi cũng thử nghiệm trên một cao thủ về tốc độ rồi... Rất không tồi... Cái này có thể bán cho một số người nhiều kẻ thù, và sợ bị ám sát bất ngờ..."

- --

" Hay lắm con trai, thứ con làm ra quả đúng thiết thực.."

Bạch Vương nghe xong vui mừng vô cùng. Ông ta lại sắp kiếm thêm mớ lợi nhuận khổng lồ từ phát minh mới đó.

Cả hai người hộ vệ cũng vui mừng không kém. Họ tuy lạnh nhạt nhưng không phải không biết cười. Tất cả nâng ly chúc mừng thành công mới, lợi nhuận lớn sắp tới.

- --

Thấy mọi người nâng ly màu đỏ đỏ, có vẻ thú vị, rồi họ uống cạn thứ đó. Mộng Lâm cũng cầm ly lên ngửi thử. Thì ra là rượu. Cô cũng muốn uống thử rượu của người hiện đại xem sao.. Vừa cầm ly lên chuẩn bị hớp một hớp, ngay lập tức một cánh tay chặn cô lại...

" Anh làm gì vậy... Tôi cũng muốn uống thử..."

- " Cô không được uống, tí cô còn có một nhiệm vụ..." - " Nhiệm vụ gì... Tôi không làm..." - " Cô không có tiếng nói ở đây..." -" Tại sao không có, tôi là nương tử tương lai của anh đấy..." -" Tôi sẽ không lấy cô..." - " Tôi quyết định rồi, mặc kệ anh..." -" Cô...."

- --

Cuộc nói chuyện qua lại giữa hai người họ làm 3 người còn lại tiếp tục kinh ngạc.

Song Vương lắc đầu không hiểu sao Bạch Thiếu gia không giết quách thứ người như cô ta đi cho xong, ở đó cãi cọ với cô ta chỉ tốn hơi. Đây không phải cách hành sự của Phương Vỹ thường khi.

Một tí sau, khi món ăn được dọn lên, trên bàn ăn theo kiểu Tây. Mộng Lâm là người của vài trăm vài ngàn năm trước làm gì biết sử dụng muỗng nĩa của người nước ngoài. Đúng là đang làm khó cho tiểu yêu tinh này rồi. Mộng Lâm quan sát thấy mọi người bắt đầu im lặng dùng bữa. Cô bất giác cau mày nhìn chầm chầm sang Bạch Phương Vỹ.

- --

Hắn không quan tâm đến nét mặt của cô. cô đẩy chân hắn. Hắn cũng không thèm liếc nhìn. Nét mặt vô cùng lạnh lùng. Mộng Lâm nhìn đĩa thức ăn trước mặt vô cùng phẫn nộ. Nhưng thật sự cô rất đói, đói quá rồi phải ăn cách nào đây. Cô tập trung nhìn cách 3 người đàn ông còn lại đang cúi đầu ăn.

Tức nhiên, cô đâu kém trí tuệ đến bắt chước cũng không xong. Cô cúi đầu chuẩn bị cầm dao nĩa lên như những người đó. Đột nhiên, một đĩa thức ăn của cô bị kéo đi qua chỗ Phương Vỹ.

Mộng Lâm chưa kịp tỏ thái độ với hắn thì kinh ngạc nhìn. Đĩa thức ăn của hắn đã được đưa qua cho cô, thức ăn trong đĩa đã được cắt nhỏ ra để cô dễ dùng.

Nảy giờ Phương Vỹ tập trung cắt nhỏ thức ăn ra cho Mộng Lâm ư, không tin nổi hành động này, trúng độc của chính mình xong, hắn bị chạm sợi dây nào thế nhỉ. Ba người còn lại cũng cau mày nhìn việc làm vừa rồi, họ thật sự khó hiểu và có chút không hài lòng. Nói đây là phép lịch sự cũng không đúng, nói đây là quan tâm càng không đúng nữa. Vậy hành động như vừa rồi là gì..? Không hiểu nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.