Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 49: Quá nhẹ, quá nhẹ




“Thằng nhãi con kiêu ngạo thật!”

“Thần Vũ môn thật không hổ là một trong Tam đại Môn phái, đệ tử Đao Thần tông đã ngạo mạn, đệ tử Thần Vũ môn lại càng ngạo mạn hơn, thế nhưng đụng phải ai họ cũng đều đánh bại hết, thế này cũng quá cường hãn rồi.”

“Có thân pháp khủng bố, chưởng đao cũng khủng bổ, từ khi nào ở Thần Vũ môn lại xuất hiện một tên cao thủ như vậy.” 

“Mợ nó, Lâm Phi rốt cuộc là ai chứ, trong đám đệ tử ngoại môn, hình như không có một cao thủ nào như vậy, sợ rằng Thần Vũ môn đã đào tạo ra được một tên cao thủ rồi, có thể luyện được đến trình độ cao nhất của thân pháp, có rất ít người cùng cấp có thể đánh lại hắn được.”

“Không biết Đao Thần tông sẽ xử lí việc này thế nào?”

Lâm Phi đá một tên đệ tử áo trắng đi, xoay được l bỏ đi, hắn tin rằng với một màn vừa rồi, bọn họ cũng chưa hẳn sẽ ra tay.

Tu luyện gần ba tháng, thân pháp của Lâm Phi đã đạt tới được một trình độ kinh khủng, sử dụng thân mình như gió, tâm tùy ý động, đúng như đã nói, trừ khi bọn họ có thể áp thế được thân pháp này bằng không sẽ không thể nào thắng nổi.

Lâm Phi cứ như vậy mà bỏ đi. 

Đệ tử Đao Thần tông trong mắt đầy lửa giận nhưng cũng rời đi.

Một câu nói cuối cùng, mang đến áp lực rất lớn cho bọn họ, ba chữ “Thần Vũ môn”, không phải môn phái nào cũng sẽ dám đắc tội với họ, một khi việc này bị làm ầm lên, người xui xẻo vẫn sẽ là bọn họ.

Người thì đông như vậy cũng vẫn không ngăn nổi đối phương, bọn họ lại càng không dám tiến lên, trong khoảng thời gian chiến đấu ngắn ngủi có thể cảm nhận được một luồng khí tức khủng cố trên cơ thể đối phương. 

Khí tức này khiến bọn họ có cảm giác hoảng sợ, đến khi đối phương ra tay thì người xui xẻo nhất vẫn là bọn họ à?

Bọn họ thấy sợ rồi.

“Tiểu U! Thần Vũ môn các ngươi có được tay cao thủ này từ khi nào thế? Một thân thân pháp của hắn chỉ sợ các cao thủ Võ đạo bát trọng thiên, cũng không chắc chắn có thể áp chế được đối phương.” 

Một vị bạch y công tử khẽ cười, nói.

Lý U cười khẽ: “Thần Vũ môn cũng giống như Đao Thần tông các người thôi, có được vài thiên tài, cũng không phải chuyện không thể. Một tên nhãi con ngoại môn, nói chung cũng chẳng vào được mắt thần của người.”

Dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng thật ra, trong lòng Lý U lại kinh ngạc vô cùng. 

Tên kia lần trước từng kịch liệt chống lại Trương Vạn Sơn, trong thời gian ngắn ngủi lại có thể lĩnh ngộ được một bộ thân pháp tinh diệu, đó không phải là một chuyện đơn giản. Hơn nữa đánh bị thương một võ giả Võ đạo lục trọng thiên, quả thực là không thể tưởng tượng.

Nhìn theo cách vừa rồi hắn mà ra tay, ít nhất đã đến thực lực Võ đạo lục trọng thiên, có thể nói hắn là một thiên tài không tồi.

Lý U nói như vậy, mặc dù khi nói có vẻ rất nhẹ nhàng, trong mắt nàng hiện lên một vẻ khiếp sợ, lại vẫn đang bị người nọ bắt được, khóe mắt lướt qua một vẻ bất mãn, nhìn về hướng Lâm Phi rời đi, lại càng có vẻ tàn khốc. 

…..

“Sướng thật!”

Sau khi đi ra khỏi sơn mạch, Lâm Phi lập tức đến Hắc Thủy thành trước, tìm một căn khách điếm, thoải mái ngâm nước tắm, sau đó lại nằm thoải mái trên giường. 

Khoảng thời gian ba tháng gần đây, Lâm Phi phải dầm mưa dãi nắng, leo núi vượt đèo, dường như mỗi ngày đều trôi qua bằng việc săn giết yêu thú. Giờ đây toàn thân hắn là một màu đỏ đồng, trên cơ thể phú kín bằng những vết sẹo lớn nhỏ, nhìn qua hết sức dữ tợn.

Những vết sẹo đó đều là vì săn giết yêu thú để lại.

Khi dạy dỗ đệ tử Đao Thần tông ở cửa sơn mạch, Lâm Phi căn bản không để việc đó trong lòng. 

Đều là một trong Tam đại Môn phái, Lâm Phi lại dùng vũ lực để uy hiếp trước, lại dùng tư cách đại thụ của Thần Vũ môn, trừ phi bọn họ không muốn qua lại với Thần Vũ môn nữa, không thì bình thường họ sẽ không dám có hành động nào đâu.

“Ở trên giường vẫn là thoải mái.”

Lâm Phi híp hai mắt lại, lúc lắc cái đầu, suy nghĩ chuyện tiếp theo, vẫn còn cách khoảng thời gian ba tháng tầm bảy, tám ngày, hắn dự định lợi dụng khoảng thời gian này, đi bán chút lông yêu thú, sau đó tìm một người chế tạo một cái chuôi đao, trang bị cho Hắc Sát đao, để tránh bị người khác nhìn ra được điều gì. 

Trên đại lục Huyền Thiên, các đệ tử ngoại môn đều sử dụng binh khí không có nguồn gốc, ngoại trừ những thứ có quan hệ gì đó, các loại binh khí hạ phẩm cũng đã được xem như là không tệ. Binh khí trung phẩm, binh khí thượng phẩm, bình thường đều yêu cầu một thực lực nhất định mới có thể sử dụng, để có thể giành được chúng ở trong môn phái của mình.

Trong Hắc Thủy sơn mạch, Lâm Phi có thể sử dụng Hắc Sát đao mà không ngại ngần gì nhưng bên ngoài này thì lại khác.

Nếu như bị người khác nhận ra, đây là một thanh binh khí trên cả thượng phẩm, thì hắn có thể nghĩ được sẽ xảy ra chuyện gì, nhất định hắn sẽ rơi vào sự truy sát tàn nhẫn. 

“Xem ra ngày mai bắt buộc phải mua một thanh đao tốt rồi, binh khí hạ phẩm cũng được, phải xem Hắc Sát đao như một quân át chủ bài bí mật. Huống chi không cần dựa vào Hắc Sát đao, với thực lực của ông đây, cũng chưa chắc phải sợ bọn chúng!”

….

Sáng sớm ngày hôm sau. 

Tại Hắc Thủy thành, cũng như bao ngày khác, một lần nữa bắt đầu hoạt động của một ngày.

Lâm Phi ngủ một buổi tối ngon lành, đã gần ba tháng qua hắn chưa được ngủ ngon giấc nào. Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ này, thì không phải chỉ là thoải mái bình thường.

Đi ra từ trong khách điếm, không thấy người của Đao Thần tông xuất hiện, Lâm Phi liền biết bọn chúng không dám tùy ý ra tay, đệ tử Thần Vũ môn, cũng không phải dễ bắt nạt đến vậy. 

Về chuyện, vì sao thực lực có thể tăng nhanh đến như vậy, Lâm Phi đã có cách giải quyết từ lâu.

Lần trước là nuốt gọn đan dược, vậy thì lần này là nuốt gọndij bảo trời đất, có thể giải quyết được rất nhiều phiền phức, vậy nên mới có một màn xử lí ở trước cửa sơn mạch.

Vẫn luôn tỏ vẻ thấp kém, hiện tại rốt cục cũng có thể hãnh diện. Khi vui vẻ đứng trên nỗi đau của người khác thì mới có thể hiểu rõ được thứ gọi là hưng phấn. 

Đây là loại cảm giác mà từ trước tới giờ Lâm Phi chưa từng trải qua.

Sau khi lấp đầy bụng, Lâm Phi tìm người hỏi thăm, chạy thẳng đến cửa tiệm rèn nổi danh nhất thành Hắc Thủy, Thiên Chuy Bách Luyện.

Tên của cửa tiệm này vô cùng kỳ quái, không nên chỉ nhìn tên gọi, cửa hàng Thiên Chuy Bách Luyện đúng như tên gọi, là nơi nổi tiếng nhất thành Hắc Thủy. 

Thiên Chuy Bách Luyện, nơi sản xuất ra cách loại binh khí.

Đại lục Huyền Thiên chính là một đại lục của các võ giả, bình khí ắt không thể thiếu. Tại cửa tiệm Thiên Chuy Bách Luyện này, sản xuất ra các loại binh khí, cũng đã từng sản xuất ra một số vũ khí loại tốt.

Ví dụ như những binh khí thượng phẩm, cực phẩm. 

Không nên chỉ xem phân loại của binh khí, chỉ cần có một chút chênh lệch, như độ sắc bén, độ cứng cáp, Huyền khí phụ trợ… Tất cả đều sẽ tạo nên sự biến hóa rất lớn.

Ngoại giới thường hay đồn rằng có thể lấy yếu thắng mạnh, thỉnh thoảng có thế thấy được, trong đó có sự giúp đỡ rất lớn của binh khí.

Chính vì tầm quan trọng của binh khí, cửa tiệm binh khí Thiên Chuy Bách Luyện ở thànhHắc Thủy, vẫn luôn nổi danh ở khắp vương triều Bất Lạc. 

Hôm nay Lâm Phi vẫn mặc đồ đen như mọi ngày.

“Mang ra cho ta loại binh khí tốt nhất của các người, ta dùng đao.” 

Săn giết suốt ba tháng, gia sản của Lâm Phi không ít, cho dù là bạc, ngay cả vàng cũng không ít, đúng lúc ứng nghiệm được một câu, ông đây không thiếu tiền.

Tại cửa tiệm Thiên Chuy Bách Luyện này, đồn rằng có không ít binh khí tốt, nếu Lâm Phi muốn qua mặt được người khác, nói chung là không thể mua thứ quá kém, vẫn là một câu đó, hắn không thiếu tiền.

Đối với một người như Lâm Phi, người trong Thiên Chuy Bách Luyện đã thấy không ít loại người như hắn. 

“Nhẹ quá!”

“Nhẹ quá rồi, làm sao mà dùng để chém người được.”

“Vẫn còn nhẹ quá! Cửa tiệm Thiên Chuy Bách Luyện này của các ngươi, chẳng lẽ không có nổi một thanh binh khí có thể mang lên cho người khác hay sao?” 

..

Khi Lâm Phi đang lắc đầy, vẻ không hài lòng đầy mặt, vẻ mặt bình tĩnh, sau khi ném xuống một thanh trường đao nữa, cuối cùng mặt của người trong Thiên Chuy Bách Luyện cũng biến sắc, nhất là hành động này, thú hút sự chú ý của không ít người. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.