Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 197: Mai phục




"Khốn khiếp, ngươi đã bảo đảm không thất bại cơ mà?"

Khi bước ra hội sở Sơn Hà, Trần Huyền mắng Lý Vân một trận tơi bời.

Toàn bộ kế hoạch đều không có sai sót, sự việc cũng tiến triển trong tầm kiểm soát nhưng cái chết của Kim Phượng lại bức Lâm Phi xuất hiện. 

Mọi việc được bố trí hoàn hảo, kế hoạch cũng hoàn hảo.

Nhưng kết cục thì thảm bại.

Không chỉ có Thổ Long thú bị chết mà còn tốn mất tám lượng linh dịch. 

Trần Huyền trong lòng nặng trĩu, thân là tiểu nhi tử thứ 5 của bang chủ Thiên hạ bang nhưng cho dù được yêu chiều thế nào thì cũng còn các vị đại ca ở trên, áp lực của hắn cũng không nhỏ.

Lý Vân ấp a ấp úng:

"Trần thiếu tha tội, đều tại thần không suy nghĩ chu toàn, khó trách người trong bang Thiên Hạ chúng ta đều chịu thiệt, chỉ tại tên Lâm Phi này quá xảo trá." 

Trần Huyền liếc mắt sang:

"Giờ thì Thổ Long Thú chết rồi, người trong bang sẽ nhằm vào ta, ngươi nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết cho bổn thiếu."

Tổn thất linh dịch, trong lòng Trần Huyền đau lòng, không còn nghĩ được gì nữa. 

Thổ Long Thú chết rồi, mọi việc đều không đơn giản. nội bộ bang Thiên Hạ chia thành nhiều phe, dưới tay các vị ca ca còn có người chống lưng, bản thân mình gây ra đại sự, ca ca không những không giúp mình thu thập mà còn hận không thể giẫm chết mình.

Trần nghĩ đến đó, liền nhớ tới tên tiểu tử Lâm Phi kia, hận không thể giết hắn ngay lập tức.

Nếu không phải vì hắn, mình hiện tại sao phải đau đầu vì chuyện của Thổ Long Thú chứ. 

Hắn gây ra đại sự, nếu không có cách giải quyết thì Lý Vân hắn cũng không yên thân, lúc đó hắn sẽ bị đưa ra làm con cừu non chịu tội thay.

Còn về việc bỏ trốn...cũng không cần nghĩ tới nữa.

Người trong bang Thiên hạ, muốn tìm người trong quận Sơn Hà, trừ khi là trốn trong núi cả đời. Nếu lộ diện ra ngoài, ắt sẽ có lúc bị phát hiện được. 

Kết cục lúc đó...Lý Vân không dám nghĩ tiếp.

Tính mạng quan trọng, Lý Vân không dám sơ suất, làm không tốt thì bản thân tiêu đời.

"Trần thiếu, tại hạ Hạ Xuyên, nếu người muốn đối phó với Lâm Phi, tai hạ có một biện pháp." 

Vào lúc Lý Vân đang trầm tư thì có một người từ trong bóng tối bước ra.

...

"Tiểu Lâm, ngươi thật xuất sắc!" 

Trần Huyền đã rời khỏi, Lâm Phi sẽ không ở lại Huyết Tinh lôi đài.

Từ lúc bước xuống, Đông Sơn đã đập vai của Lâm Phi trầm trồ.

"Không ngờ ngươi lợi hại đến vậy, Yêu Thú Thổ Hệ cũng bị ngươi đánh chết, đúng là làm cho bọn ta mở mang tầm mắt" 

Lâm Phi cười ha ha trả lời:

"Ta cũng không dám chắc đánh chết được Thổ Long thú, nhưng nếu như Thổ Long thú không chết thì người chết sẽ là ta."

Đông Sơn nói: 

"Tiểu Lâm, nếu lần sau còn xảy ra việc thế này, người đừng kích động, hôm nay người giúp ta một việc lớn, lần sau nếu cần gì cứ lên tiếng, đại ca Đông Sơn ta tuyệt không hai lời, sẽ giúp ngươi."

Đông Sơn là Huyền Giả trung kì, nếu đối phó với Thổ Long thú, kết cục không nói cũng biết.

Ân tình này của Lâm Phi, đại ca Đông Sơn ghi lòng tạc dạ. 

" Bằng hữu Lâm Phi ngươi, ta xác định kết giao rồi!"

Lí Minh cũng nói theo.

Ánh mắt Kim Phượng phức tạp: 

"Hôm nay ngươi giúp việc lớn, món nợ lúc trước chúng ta xóa bỏ. Linh dịch nay là của ngươi."

Lúc Lâm Phi đánh chết Thổ Long Thú, Kim Phượng mới biết, bản thân mình kém xa Lâm Phi, tên tiểu tử này đúng là biến thái, thực lực của Huyền Giả chu kì mà vừa ra tay đã đánh chết được Thổ Long Thú.

Năng lực này, thực lực này, Kim Phượng tự nhủ không sánh bằng. 

Lâm Phi lắc đầu:

"Đây là việc ta nên làm, tên Trần Huyền đó rõ ràng đang kiếm chuyện mà, nếu như kế hoạch hôm nay của Trần Huyền thành công, mấy sư bá của ta còn không đến gây phiền phức cho ta à? Còn linh dịch này, ta cảm thấy hổ thẹn, Kim tiểu thư cứ nhận lấy đi."

Cho dù Lâm Phi rất muốn nhưng hắn sẽ không mở miệng đòi. 

Sắc mặt Kim Phượng thay đổi, ném linh dịch trở lại:

" Không cần thì đừng tiếp. "

Bất đắt dĩ, Lâm Phi vươn tay bắt lấy bình ngọc, quay đầu lại nhìn thì Kim Phượng đã sớm bước ra ngoài. 

"Tiểu Lâm, người phát tài rồi."

"Có linh dịch này, ngươi sẽ nhanh chóng đột phá đến Huyền Giả trung kì rồi."

Đông Sơn và Lí Minh đều bước lên chúc mừng. 

Lúc này, Đông Sơn len lén nháy mắt:

"Mới nãy ngươi có thấy không, hình như Kim tiểu thư vừa cười đấy!"

Lí Minh bộc lộ khả năng bát quái của mình: 

"Phải không vậy? Sao có thể chứ?"

Đông Sơn nhún hai vai:

"Không tin thì thôi." 

Lâm Phi cảm thấy, bọn họ nói lúc Kim tiểu thư cười lên, ánh sáng từ trên người lướt đến, làm cho Lâm Phi cảm thấy bất lực, Lâm tiểu thư cười hay không, thì có liên quan gì đến hắn nhỉ?

Hình như là không mà?

...

Kim Phượng về tới Tế Vũ Lâu.

Phòng của Lâm Phi được sắp xếp trong vườn, cách phòng của Kim tiểu thư không xa.

Về tới Tế Vũ Lâu của Kim Phượng, cuối cùng Lâm Phi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần lo lắng phát sinh thêm chuyện gì nữa, dù sao nơi đây cũng là tổng bộ Tế Vũ Lâu của Kim Phượng. 

Nếu bang Thiên Hạ muốn ra tay cũng phải suy xét đến hậu quả.

Vài tên cao thủ chết đi là chuyện đương nhiên. Bang Thiên Hạ không dám làm vậy, bằng không bọn họ phải chịu tổn thất.

Việc này đồng nghĩa với bang Thiên Hạ không dám đụng đến Tế Vũ Lâu, Tế Vũ Lâu cũng không đụng đến bang Thiên Hạ, vì chuyện này còn liên quan đến mặt mũi của hai phe phái. 

Xung đột sẽ có nhưng sẽ không xảy ra cuộc chiến lớn.

Nguyên khí trọng thương, thì người được lợi sẽ là kẻ khác mà không phải là ai trong số hai bọn họ.

Việc này không liên quan gì đến Lâm Phi hắn. 

Về đến phòng.

Việc đầu tiên Lâm Phi làm là lấy đơn dược:

"Công kích của Thổ Hệ yêu thú quả nhiên mạnh, dùng chiêu Thủy Hỏa Liên Hoa đỡ lấy vẫn bị thương, ta đã đánh giá thấp yêu thú này rồi." 

Hình thể Thổ Long Thú cồng kềnh nên Lâm Phi nghĩ tốc độ của nó sẽ không quá nhanh, kết quả là xem thường tốc độ của nó.

Chỉ dựa vào Hộ Thân Cương Khí, có thể đoán được kết cục thế nào rồi.

Ba trận đấu bù nhìn kia là bằng chứng rõ ràng nhất. 

Nuốt đơn dược kia xong, Lâm Phi ngồi xếp bằng, sau khi trở lại, hắn luôn cảm thấy bồn chồn, giống như sắp có chuyện sẽ xảy ra vậy.

Qua khoảng một khắc, khi vết thương đã lành lại, Lâm Phi thở hắc ra một hơi.

"Đan dược chữa thương 100 điểm tích lũy, hiệu quả không tệ, trong khoảng thời gian ngắn mà đã hồi phục lại khá nhiều." 

Sau khi nhận được điểm thưởng hệ thống, Lâm Phi nhìn chăm chú đơn dược trong cửa hàng, đơn dược chữa thương tệ nhất cũng phải là 100 tích phân một viên rồi."

Cũng là loại thuốc rẻ nhất.

Mấy loại thuốc còn lại, ít nhiều gì cũng phải hơn ngàn tích phân trở lên, Lâm Phi rung động nhưng hắn không mua nổi. 

Một vạn tích phân mà chỉ vài viên thuốc mà thôi.

Sau khi hồi phục, Lâm Phi sờ sờ bình ngọc, bên trong chính là linh dịch mà Kim Phượng đã đưa cho hắn.

"Kim tiểu thư đúng là hào phóng, ra tay một cái đã là tám lượng linh dịch. Quyết đoán đến vậy, đúng là người không đơn giản." 

Lâm Phi mở bình ngọc ra, hương thơm dịu nhẹ bay đến, cả người hắn vô cùng dễ chịu.

"Có phải là kinh mạch đã được đả thông rồi không?"

Tăng thực lực, Lâm Phi không hề có giác ngộ này, còn không bằng dùng nó mở rộng kinh mạch, làm cho sức tấn công của chiêu thức mình có lực uy hiếp cao hơn. 

"Cốc cốc"

Đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Sắc mặt Lâm Phi trầm xuống, khuya thế này rồi còn áo đến tìm hắn nữa? 

Sau khi mở cửa, bên ngoài xuất hiện một người mà hắn không quen biết.

"Ngươi là ai?"

Lâm Phi cảnh giác hỏi. 

Khả năng người ngoài lẻn vào tổng bộ Tế Vũ Lâu không lớn, trừ khi là cao thủ có thể vượt mặt đám cao thủ trong Tế Vũ Lâu.

Nhưng cho dù là như vậy thì cũng không có khả năng tìm hắn.

Người đó nói: 

"Ta là người của Liên Minh Tán Nhân, ta thay mặt Hạ Xuyên đến nhận lỗi với huynh, Hạ Xuyên đã bày một bàn rượu bên ngoài, muốn trực tiếp nói tạ lỗi."

Lâm Phi ngẩn người, đã nửa đêm canh ba, người ta còn chạy đến tạ lỗi?

Suy nghĩ đầu tiên của Lâm Phi là không tin, làm gì có chuyện loại người như Hạ Xuyên mà đến xin lỗi hắn? 

Lẽ nào là vì chuyện Huyết Tinh lôi đài sao?

Lâm Phi nhanh chóng nghĩ đến mặt khác, nếu như Hạ Xuyên đến tạ lỗi với hắn thì chỉ vì chuyện của Huyết Tinh lôi đài, dù sao thì việc này cũng truyền ra khá nhanh.

"Tâm ý này của Hạ Xuyên ta đã biết rồi. Còn về bàn rượu thì thôi vậy." 

Lâm Phi suy nghĩ chốc lát rồi trả lời.

"Lâm ca, việc này sao có thể được chứ? Hạ Xuyên biết huynh không để bụng chuyện này nhưng hắn để bụng, nên đã đặc biệt nhờ ta đến."

Người đó gấp gáp đáp lại. 

Lâm Phi nhìn người đó:

"Tạ lỗi thì miễn đi, mọi người cũng là đến giúp đỡ mà thôi, đừng phí công tốn sức nữa."

Cho dù là Lâm Xuyên thật sự muốn bày bàn rượu hay có nguyên nhân khác thì Lâm Phi cũng không muốn nhiều lời thêm nữa. 

"Nhưng mà...bọn Đông Sơn đại ca đều đã qua đó rồi."

Lâm Phi sững sờ:

"Bọn họ qua đó rồi ư?" 

"Vâng, dù sao cũng chỉ mất một lúc, Lâm ca góp vui một chút là được."

Lâm Phi nói:

"Vậy ngươi dẫn đường đi!" 

Vì để xác định thật giả, Lâm Phi vô cùng cẩn thận, đi qua chỗ của bọn Đông Sơn trước, đúng là không có người ở đó, Lí Minh cũng không ở đó.

Lúc này Lâm Phi mới tin rằng bọn họ đã qua trước.

Ra khỏi tổng bộ, bên ngoài thật yên tĩnh. 

Vừa đi, Lâm Xuyên vừa suy nghĩ:

"Nếu tên Hạ Xuyên có ý tạ lỗi thì sẽ bỏ qua cho hắn, tránh cho mọi người đều khó xử!"

Bản tính của Lâm Phi vốn rất tốt. 

Khi bọn họ rẽ vào con hẻm nhỏ phía sau, Lâm Phi nhướn mày:

"Đây là?"

Người đó trả lời: 

"Đây là lối tắt, có thể tiết kiệm thời gian!"

Lâm Phi không hề nghi ngờ gì vì lúc hắn còn ở Trái Đất, hắn cũng thích đi đường tắt. Diện tích bốn khu của Sơn Hà quận vô cùng rộng lớn, đi đường tắt là điều đương nhiên.

Khi đi được một nửa, Lâm Phi dừng bước. 

"Ai sai ngươi tới đây?"

Sắc mặt người kia thay đổi:

"Động thủ!" 

"Bao vây!"

Một ánh chớp lóe qua trong màn đêm, một lực lượng vô hình bao trùm xuống con hẻm nhỏ.

Màn đêm yên tĩnh. 

"Không hay rồi, là trận pháp!"

Lâm Phi lùi về phía ngoài, một quyền từ trong bóng tối đánh đến, phía sau lưng, xoay người hắn liền bị một chưởng ập đến,

"Bốp" 

Lâm Phi bị đánh lùi về phía sau mấy bước mới dừng lại được.

"Tên đó là cao thủ rồi!"

Đối mặt với tình cảnh bị vây hãm nhưng Lâm Phi không hề lộ ra vẻ hoảng hốt nào. Mặc dù hắn không nhận ra trận pháp vừa nãy, nhưng cũng có thể miễn cưỡng xác định được trận pháp này ngăn chặn sóng năng lượng truyền ra ngoài. 

Vài kẻ bước ra từ trong bóng tối.

"Lâm Phi, ngươi cảm thấy rất bất ngờ đúng không?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Phi vội lên tiếng: 

"Trần Huyền!"

"Ha ha, đừng quên ta nữa chứ!"

"Hạ Xuyên!" 

Lâm Phi bình tĩnh lên tiếng.

Quả nhiên có hai người từ trong đám người vừa nãy bước ra, bên trái là Trần Huyền, hắn đem theo hai vị thị vệ Huyền Giả hậu kì, còn có dư nghiệt của Lý Gia.

Bên phải là người quen thuộc_Hạ Xuyên, bên cạnh hắn có ba người, kẻ ở giữa chính là người vừa dẫn đường lúc nãy. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.