Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 1: Ngủ một giấc, xuyên qua




Lâm Phi mơ thấy một giấc mộng xuân đầy ướt át.

Trong mơ, hắn là một vị Hoàng Đế cái thế vạn người tôn sùng, có cả “Tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần”, người đẹp nhiều không đếm xuể. Hắn muốn có loại người đẹp nào thì có loại người ấy, ví dụ như những cô nàng xinh xắn đáng yêu, những cô nàng rạng rỡ nóng bỏng, những cô gái mới lớn dịu dàng khiến người yêu mến, nữ vương cầm roi da hồng phấn hay người đẹp bikini trên bờ cát... Hắn được sống những ngày trái ôm phải ấp khiến bao người ghen tỵ.

Lúc này tỉnh lại, Lâm Phi phát hiện mình lâm vào cảnh ngộ bất hạnh rồi.

“Chết tiệt, mới sáng sớm mà ai đùa dai vậy, lăn ra đây cho ông!”

Có lầm không, chiếc giường Simmons (2) loại lớn thường dùng để tán gái, có thể đại chiến ba ngày ba đêm vẫn chẳng sao giờ lại biến thành chiếc giường gỗ cứng ngắc, lạnh như băng. Mẹ kiếp, đầu giường còn bị nứt thành một khe lớn, dường như có thể nhét vừa một nắm tay, cái giường gỗ chất lượng này… chơi bố đấy à, e rằng loại giường như thế này chỉ có ở nông thôn mà thôi.

Trừ việc phát hiện chiếc Simmons dưới thân biến thành giường gỗ, Lâm Phi còn cảm thấy bản thân không thể động đậy, toàn thân đau nhức vô cùng, chỉ cần động nhẹ một chút là đau đến không thở nổi, giống như toàn bộ xương khớp đều vỡ vụn, đau đớn khó khăn.

“Chẳng lẽ mơ thấy mộng xuân cũng mệt mỏi vậy sao?”

Simmons biến mất, thân thể có vấn đề, hơn nữa căn phòng này không phải phòng của hắn mà đã biến thành một căn nhà gỗ cũ nát, hơi có mùi ẩm mốc, như thế này cũng quá không bình thường rồi. Bức tường vốn dán đầy ảnh của các cô gái xinh đẹp đủ loại như dễ thương, ngực khủng quyến rũ giờ đã biến thành tấm gỗ rách nát, chỉ có một con nhện đang ung dung lười biếng giăng tơ… Đây… rốt cuộc là đâu vậy!

Lâm Phi chưa từng tưởng tượng, cũng không thể hiểu nổi, chẳng lẽ hắn đã bị mộng du? Não không còn đủ dùng nữa.

“Đau quá!”

Đầu Lâm Phi bỗng nhiên truyền tới cơn đau nhức khủng khiếp, một lượng thông tin khổng lồ ập đến cùng lúc. Hắn đưa tay ôm đầu theo quán tính, trán toát ra mồ hôi lạnh, lòng cảm thấy vừa hoang mang lại vừa sợ hãi.

Một lúc sau, sắc mặt Lâm Phi đã trở nên trắng tái. Hắn ngước đôi mắt mơ hồ, bất lực nhìn tấm ván gỗ cũ kĩ trên đỉnh đầu, vừa đón nhận tia sáng xuyên qua khe hở, khóe môi vừa cong lên thành một nụ cười khổ.

“Chẳng ngờ mình lại xuyên không rồi.”

Năm nay Lâm Phi vừa mới tốt nghiệp đại học, tuy diện mạo không quá điển trai nhưng lại có một thân hình rắn chắc khỏe mạnh, cũng vì vậy hắn chưa bao giờ gặp khó khăn trong việc tán tỉnh những cô gái khác. Nhờ có kiến thức tốt về game khi còn ở trường học, nên hắn đã xin được vào một công ty game, trở thành người test game, kiểm tra các lỗ hổng BUG trong game, còn về lí do ư, hoàn toàn là vì các em gái đáng yêu.

Chế độ làm việc trong công ty này không tồi, hơn nữa lại còn có rất nhiều gái đẹp, nhiều đến mức hoa cả mắt. Lúc hắn có thời gian thì sẽ trêu đùa hoặc tán gẫu với các cô em này, sống những ngày tháng vô cùng thảnh thơi. Chẳng ngờ, sau khi hắn vừa ăn một bữa cơm với em gái quần tất đen trong sáng kia xong, đang chuẩn bị đi thêm bước nữa, nói không chừng còn có thể cùng nhau lên giường, thảo luận một chút lí tưởng sống, thì lại bị cấp trên gọi về, nói là cần kiểm tra game đột xuất… Lần kiểm tra này kéo dài suốt hai ngày hai đêm. Sau đó hắn chỉ vừa chợp mắt một lát, vậy mà đã xuyên không, trở thành một thành viên trong đội ngũ những người xuyên không.

Lâm Phi nửa cười nửa mếu, cái loại chuyện tốt này mà mình cũng dính phải. Mợ nó chứ, nếu đã xuyên qua, ít ra cũng phải sắp xếp cho mình thân phận tốt một chút, chứ sao lại thành cái thân phận nhỏ yếu như thế này.

“Người khác xuyên không, chẳng phải hoàng đế thì là hoàng tử, trái ôm phải ấp, hoặc là vương gia ung dung tự tại, muốn tiền có tiền, muốn gái có gái. Mợ nó, đến lượt ông đây xuyên không lại trở thành một đứa bé bất hạnh bà không yêu, ông không thương, ai ôi, không công bằng chút nào.”

Chủ thân của thân thể này tên là Lâm Phi, giống tên của hắn, năm nay 17 tuổi, là người của vương triều Bất Lạc. Hắn ta là đệ tử ngoại môn của một môn phái hạng hai có tên là Thần Võ Môn, nói đơn giản thì chẳng có thân phận địa vị gì. Còn về một thân phận khác, thì lại cao quý hơn nhiều, hắn ta là tam thiếu gia Lâm gia, nếu như cần dùng một tính từ để hình dung thì đó chính là một tên công tử trăng hoa.

Trong kí ức vừa được tiếp nhận, có thể nói chủ nhân trước đây của thân thể này là một “cực phẩm quý hiếm” mà Lâm Phi chưa bao giờ gặp.

Nếu muốn hỏi về nguyên nhân tại sao chủ cơ thể này lại đến Thần Võ Môn để làm đệ tử ngoại môn thì không thể không nhắc đến những chuyện “kinh thiên động địa” mà hắn ta đã làm trước đó.

Tên nhóc “Lâm Phi” này đã làm ra một chuyện vô cùng to gan lớn mật. Vào một đêm không trăng gió lớn, hắn lẻn vào phủ, hôn trộm con gái thành chủ, “vác súng lên ngựa” suýt chút nữa đã hoàn thành chuyện tốt. Vì sao lại nói là “suýt” ư? Rất đơn giản, vì thực lực của hắn ta không đủ nên bị con gái thành chủ đánh trọng thương.

Sau khi “việc lớn” này truyền ra ngoài, Lâm gia sợ thành chủ truy cứu nên đã suy nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng quyết định đưa Lâm Phi đến Thần Võ Môn làm đệ tử ngoại môn, sống chết mặc bay, chẳng khác nào lưu đày hắn ta, lần lưu đày này kéo dài đến tận bốn năm.

“Làm đàn ông mà thê thảm đến mức độ này quả thực quá mất mặt, không phải chỉ là một cô gái thôi à, nếu mà là ông đây, cứ ép chặt hai chân, sợ gì không thành công!”

Lâm Phi vô cùng khinh bỉ con người này. Hắn xem lại hết tất cả các ký ức của nguyên chủ một lượt, chẳng biết nên nói gì cho phải, nếu tổng kết ra thì chỉ có mấy chữ:

Nát, vô cùng nát.

Sau khi chửi xong, Lâm Phi không thể không chấp nhận sự thật trước mắt.

Hắn đã xuyên không

Hắn biến thành tam thiếu gia Lâm gia.

Thuyền đến đầu cầu ắt tự thẳng vậy!

Lâm Phi là trẻ mồ côi, chẳng có bạn bè thân thiết gì hơn nữa lại có khả năng thích nghi vô cùng mạnh mẽ. Hắn chỉ tiếc hơn trăm GB phim hành động và ảnh mát mẻ của các cô em xinh đẹp trong máy tính mà thôi.

Sau khi nhớ lại, Lâm Phi lập tức muốn biết rõ một việc.

Đứa nào dám đánh ông đây!

Lúc học đại học, Lâm Phi là cao thủ đánh nhau, danh tiếng vang khắp trường, người ta hay gọi hắn là “Anh Ba liều lĩnh”. Chỉ có hắn đi đánh người khác chứ chẳng ai dám đánh hắn, thân thể cơ bắp khỏe đẹp này là nhờ đánh nhau mà có được.

Sau khi xem hết kí ức, cuối cùng hắn cũng hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.

Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, mỗi tháng Thần Võ Môn sẽ tổ chức một trận tỉ thí nhỏ, sáu tháng tổ chức một trận tỉ thí lớn, trong kí ức cuối cùng của nguyên chủ “Lâm Phi”, hình như vì bị người khác kích động nên hắn ta bước lên đài tỉ thí, kết quả là bị đánh trọng thương, bị thương nặng lại không được chữa trị kịp thời nên đi đời nhà ma, cuối cùng thân xác được giao lại cho Lâm Phi đến từ Trái Đất.

Quả thực là vô cùng nhảm nhí mà.

Trong trí nhớ, người đánh nhau với hắn là người của gia tộc đối đầu với Lâm gia. Nguyên chủ “Lâm Phi” vốn có tính ngang ngược, cứ cố chấp lên đài, dùng Võ Đạo cấp hai để đối chọi với Võ Đạo cấp bốn, chỉ trong vòng ba chiêu đã bị người ta đánh trọng thương, trước lúc chết đi trong lòng hắn ta cất chứa vô vàn oán niệm.

“Quả thực là một đứa trẻ bất hạnh, đổi lại là ta thì cứ giả vờ yếu đuối đáng thương trước, đến lúc mạnh rồi mới quay lại xử lý bọn họ.”

Lâm Phi không phải là một kẻ thích sĩ diện, nếu không đã chẳng thể làm mưa làm gió ở trường đại học, người ta mạnh hơn thì phải tỏ vẻ đáng thương, rồi sẽ có ngày lật ngược được tình thế.

Sau khi hiểu rõ mọi việc rồi, Lâm Phi bỗng nhiên ý thức được việc này không hề đơn giản.

Rõ ràng là bọn họ muốn giết mình.

Theo bản năng, Lâm Phi bắt đầu đặt bản thân vào hoàn cảnh hiện tại, xem mình là Lâm Phi chân chính của thế giới này. Bỗng nhiên hắn phát hiện tình hình bây giờ của mình rất không ổn…

“Chỉ là một trận tỉ thí hàng tháng nho nhỏ, cho dù là trong lúc tỉ thí, lỡ tay đánh ba chiêu hơi nặng đi chăng nữa thì cũng không đúng. Rõ ràng là bọn họ muốn ông đây trọng thương mà chết, quả thực là đồ chó điên vô liêm sỉ, không biết phải hận đến mức nào thì mới ra tay tàn độc như thế!”

Sau khi cẩn thận nhớ lại, rốt cuộc Lâm Phi đã có manh mối.

“Thân phận của tam thiếu gia Lâm gia này xem ra không dễ làm, kẻ thù của gia tộc trong Thần Võ Môn muốn ta chết, gia tộc lại lưu đày ta, cái thân phận chó chết này!”

Não Lâm Phi nhanh chóng vận động, lập tức hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.

Thực lực của Lâm gia hiện tại vô cùng mạnh, nếu mình chết ở Thần Võ Môn thì Lâm gia nhất định sẽ vô cùng hỗn loạn, chỉ riêng mỗi vấn đề thể diện thôi thì Lâm gia cũng đã chẳng thể ngẩng đầu trong một thời gian dài, có thể nói là đả kích vô cùng lớn.

“Bọn họ đã ra tay với ta một lần, chắc chắn sẽ có lần tiếp theo, ít nhiều gì cũng phải nghĩ ra biện pháp xử lý mới được, Lâm Phi đây không thể làm rùa rụt cổ cả đời được, ông đây phải đấu tranh, sớm muộn gì cũng có ngày giết chết mấy người.”

Ánh mắt Lâm Phi đột nhiên sắc bén, từ nhỏ hắn đã là người không chịu thua cuộc, đối với kẻ thù thì phải tàn nhẫn hơn chúng gấp trăm lần.

Mặc dù đã xuyên đến dị giới nhưng cũng chính vì như vậy mà hắn không muốn phải nộp mạng sống một cách mơ hồ, cuộc sống tốt đẹp vẫn chưa bắt đầu đâu.

“Trương Trọng Sơn, Lý Tiêu, các ngươi cứ chờ đấy!”

“Mợ nó, tư chất của ta thật sự nát như vậy hả?”

Sau khi Lâm Phi xem xét thiên phú của bản thân xong liền trở nên ủ rũ.

Trước đây, hắn từng nghĩ, con đường duy nhất là phải tu luyện, cố gắng để trở nên mạnh mẽ, sau khi tìm các kí ức liên quan thì vẻ mặt hắn nhanh chóng biến thành trái ổ qua, miệng bật ra tiếng thở dài, lông mày nhăn thành một chữ “xuyên” (1), tất cả niềm tin đều bị hủy diệt.

Những người ở tuổi mười bảy, tư chất bình thường, có kém cỏi cỡ nào thì cũng đã là Võ đạo cấp bốn, có thể vận hành Huyền khí trong cơ thể, khí lực tăng mạnh, thực lực thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Chỉ là thân thể của tên Lâm Phi này, mười bảy tuổi mới chỉ là Võ đạo cấp hai, sự chênh lệch này… không còn mặt mũi nào nhắc đến.

Bản thân hắn còn thấy xấu hổ.

Lục địa Lâm Phi ở được gọi là đại lục Huyền Thiên, diện tích rộng lớn, bao la vô tận, dân cư cũng vô cùng khổng lổ. Vương triều Bất Lạc của hắn chẳng qua chỉ là một vương triều nhỏ trong số đó.

Ở lục địa, mọi người đều tu luyện Huyền khí, một loại năng lượng đặc biệt.

Hiện tại thực lực của Lâm Phi là Võ Đạo cấp hai, còn đang ở giai đoạn dẫn khí, chứ chưa thể vận dụng được Huyền khí.

Người đánh hắn bị thương trên đài tỉ thí là Trương Trọng Sơn thuộc cấp bậc Võ đạo cấp bốn, Huyền khí đã có thể chạy dọc kinh mạnh trong cơ thể. Khi đối đầu với kẻ địch có thể cùng Huyền khí mà Lâm Phi lại chỉ có thể dùng chiêu thức đón đỡ thì làm sao có cơ may thắng được, quả đúng là lấy trứng chọi đá, yếu ớt không chịu nổi một đòn.

“Dù sao ông đây cũng là người xuyên việt, chẳng lẽ cả đời này cứ phải chịu như vậy hay sao?”

“Tốt quá, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.”

Trong lúc Lâm Phi vẫn đang rối rắm suy nghĩ cách để xử lý mối nguy trong tương lai, cánh cửa gỗ đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra, không, phải nói là bị đạp tung ra mới đúng.

Hắn khó khăn quay đầu lại, dưới ánh nắng hoàng hôn, một thân hình cao lớn đứng giữa cửa, cánh cửa gỗ nhỏ hẹp giống như bị một ngọn núi nhỏ chặn kín.

Cường tráng, cao lớn.

Trong lòng Lâm Phi lập tức xuất hiện suy nghĩ ấy.

Nếu như là ở Trái Đất, người này tuyệt đối là một sự tồn tại rất có áp lực.

Lâm Phi nhanh chóng nhận ra kẻ cao to này tên là Cao Nhân, một cái tên vô cùng ba chấm. Cha mẹ cậu ta quả thực là “tài trí hơn người”, lại còn rất biết đặt tên nữa. Ở trong Thần Võ Môn, cậu ta là người bạn duy nhất của Lâm Phi.

“Ừ, tỉnh rồi!”

Dường như vì đã dung hợp được kí ức, Lâm Phi có cảm giác giọng điệu của mình thay đổi không ít.

Thằng nhóc Cao Nhân này vô cùng tự nhiên đặt mông ngồi xuống đầu giường. Giường gỗ lập tức bị lõm xuống một khoảng, có vẻ như sắp gãy đến nơi rồi vậy. Cậu ta nhìn sắc mặt Lâm Phi đã tốt hơn nhiều liền nhẹ nhàng thở phào một hơi nhưng ánh mắt lại đột nhiên trở nên sắc lẹm: “Thằng tạp chủng chó chết đấy, tốt nhất lần sau đừng để ông đây gặp phải, sớm muộn gì ông cũng sẽ cho mấy con rùa kia đẹp mặt!”

Đương nhiên Lâm Phi biết Cao Nhân đang nói ai, trong lòng hắn bỗng có cảm giác ấm áp mơ hồ dâng lên.

Đây chính là bạn bè.

Đây chính là anh em tốt.

Trong trí nhớ, sau khi trở thành đệ tử ngoại môn của Thần Võ Môn, người giúp đỡ hắn nhiều nhất chính là Cao Nhân đang ở bên cạnh. Cậu ta đã từng giúp thân thể này tránh khỏi không ít phiền phức.

Sau khi mắng chửi một hồi, Cao Nhân nhìn bạn tốt, mở miệng định nói gì đó rồi lại ngập ngừng nuốt ngược vào bụng, trong lòng cậu ta có chuyện gì đó nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu thế nào.

“Cao Nhân, có phải ngươi đang giấu giếm ta chuyện gì không?” Lâm Phi nhìn Cao Nhân, hỏi.

Trong trí nhớ, mỗi khi Cao Nhân có chuyện gì khó nói thì sẽ luôn ngập ngừng, lúng túng như vậy.

“Haiz, nghe xong ngươi đừng nổi giận.” Cao Nhân không dám nhìn thẳng hắn. “Vừa rồi ta mới ra ngoài, nghe nói Chấp Pháp Đường của ngoại môn dự định nửa tháng tới đây sẽ phạt ngươi đến khu nuôi dưỡng và xử lý các yêu thú cấp thấp.”

Theo thông lệ, trong cuộc tỉ thí hàng tháng của ngoại môn Thần Võ Môn thì những ai thất bại đều sẽ phải chịu phạt, hình thức thông dụng nhất là đi làm tạp dịch, thời gian quy định là nửa tháng.

Phàm là đệ tử ngoại môn, đều phải tuân thủ quy củ.

Lâm Phi tỉ thí thua trên sàn đấu, nhất định phải chịu trừng phạt.

Đối với tình hình của Lâm Phi bây giờ mà nói thì đây vốn là chuyện rất khó có thể hoàn thành.

“Khinh người quá đáng!”

Lâm Phi không cần phải đoán cũng biết, nhất định là đám rùa con kia giở trò phá rối, muốn dồn hắn đến bước đường cùng thì mới yên tâm.

Cao Nhân vẫn luôn lo lắng nhìn Lâm Phi, nếu như là lúc trước, chỉ cần nghe thấy những lời nói quá khích, tên nhóc này nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng mà biểu hiện ngày hôm nay của cậu ta quả thực là quá lạ lùng, nghe vậy mà lại không có phản ứng gì quá lớn.

“Chẳng lẽ là thông suốt rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.