Vèo!
Sáng sớm hôm sau, Triệu Kiến đã vội đốc thúc Huỳnh Thắng mau khởi hành vi hôm nay có Thiến Thái thượng trưởng lão ghé thăm.
Triệu Kiến thấy Huỳnh Thắng đã đặt mông lên Phi thú liền cho nó lao nhanh vào bầu trời còn tờ mờ sáng, hơi sương đêm còn dày đặt trong không khí.
Trên lưng phi thú, Triệu Kiến nhìn Huỳnh Thắng rồi ngạc nhiên hỏi: Bình Nguyên kiếm của con đâu rồi, sao không đeo bên người?
Nghe Triệu Kiến hỏi bất ngờ Huỳnh Thắng giật mình nói: Vì Kiếm còn mới con chưa làm quen với Khí Linh (Linh hồn của kiểm). Nên đeo bên mình thấy khó chịu.
Triệu Kiến gật đầu nói: Việc làm quen Khí Linh không đơn giản phải mất thời gian khá lâu, con không cần vội.
Huỳnh Thắng quẹt mồ hồi trên trán khi Triệu Kiến không hỏi gì thêm. Hắn thầm nghĩ : Nếu mình khai thật đem Kiếm đi đánh bài, chắc Thúc sẽ cạo sạch lông mình quá!
Đây không phải lần đầu Huỳnh Thắng xuống xác vì đánh bài. Trước đây cũng đã xảy ra rồi.
Gần một giờ trôi qua, cả hai người đặt chân xuống khu vườn rộng lớn. Một nam thanh niên đã đứng sẵn từ bao giờ liền tiến đến chào đón và dẫn cả hai người đi thẳng vào Khuê phòng của Ngọc Trân.
Lâu Thái trưởng lão thấy hai người đã đến liền nở nụ cười rất tươi đi đến đón tiếp nồng nhiệt. Thái độ khác một trời một vực với lần đầu tiên mà Huỳnh Thắng đến.
Lâu Thái trưởng lão mời hai người ngồi ghế và tự tay rót Trà thơm mời cả hai.
Triệu Kiến cầm ly Trà thơm trong tay hào sảng nói: Lâu huynh quá khách sáo, để Đệ tự rót cũng được.
Lâu Thái trưởng lão luôn nở nụ cười trên môi chân thành nói: Đệ và Tiểu hiền đệ bỏ thời gian quý báu đến đây là Huynh cảm kích vô cùng.
Thấy cả hai đưa đẩy nhau Huỳnh Thắng im lặng tự nhiên phẩm Trà thơm.
Đang cao trào câu chuyện phím thì một Nữ đệ tử có dáng vẻ đẩy đà đi vô thông báo: Thưa Thái trưởng lão Thiến Thái thượng trưởng lão đã đến.
Triệu Kiến cùng Lâu Ra đứng bật dậy như một lò xo, khuôn mặt cả hai trở nên vô cùng khẩn trương còn hơn là đi Chăm vợ xắp đẻ ấy!
Triệu Kiến thấy Huỳnh Thắng vẫn bình thản liền vội vàng nói: Chúng ta cùng nhanh ra nghênh đón nào.
Huỳnh Thắng nghe Triệu Kiến đốc thúc liền từ tốn đặt ly Trà xuống.
Triệu Kiến nóng mặt muốn đôn đốc thì nhìn lại Huỳnh Thắng đã biến mất và hiện ra ngay gần cửa. Y như Ma xuất hiện vậy.
Cả hai liền dùng hết sức bú sữa mẹ lao nhanh đến cửa.
Lâu Ra đích thân mở cửa và đi ra trước, Triệu Kiến, Huỳnh Thắng theo sau.
Từ xa nhìn thấy một Nam trung niên dáng người cao hơi gầy, mặc choàng một áo khoát ôm body có những viên chấm bi rất sặc sỡ.
Lâu Ra tiến vội lên trước hành lễ nói: Thiến huynh thật là vinh hạnh. Mời Thiến huynh theo lối này.
Triệu Kiến cùng Huỳnh Thắng hành lễ đi theo sau.
Thiến Thái Thượng Trưởng lão gật đầu đáp lễ rồi đưa ánh mắt nhìn Huỳnh Thắng liền hỏi: Đây có phải đệ tử Mai Khang mà Lâu đệ nói đến?
Huỳnh Thắng nghe giọng nói y như các thái giám trong phim kiếm hiệp ngày xưa Hắn hay xem nên nổi cả da Gà. Hắn thầm nghĩ: thêm một tên Bóng nữa, cái này gọi là “Bóng Lộ" vì khá lộ liễu a !
Lâu Ra gật đầu xác nhận: Tiểu đệ này đúng là Mai Khang. Có thể xưng là Thần Y cũng không quá.
Triệu Kiến cũng gật đầu phụ họa xác nhận.
Thiến Thái Thượng Trưởng lão mỉm cười nói: Quả là nhân tài xuất thiếu niên. Nếu Tiểu đệ này được bồi dưỡng thì Đại Tông môn chúng ta sẽ quật khởi. Ha ha ha.
Thiến Thái Thượng trưởng lão nói xong liền đi trước vào Khuê phòng. Mọi người cũng vui vẻ theo sau.
Huỳnh Thắng thầm đánh giá: Còn trẻ mà Tu vi đạt Chân Thánh bốn sao đỉnh phong còn Quy Tắc Băng Hàn đạt cấp ba. Không phải dạng vừa đâu.
Trong Khuê phòng Ngọc Trân, Thiến Thái Thượng Trưởng lão nhìn Ngọc Trân đang nằm trên giường liền định vận nội công để dò xét tình trạng.
Đột nhiên Huỳnh Thắng liền ngăn lại: Thiến Thái Thượng Trưởng lão xin dừng tay. Nếu động đến Nàng thì Độc tố Nhận Sinh sẽ cảnh giác, lúc ấy việc cứu Nàng sẽ khó lên một bậc.
Thiến Thái Thượng Trưởng lão nghe Huỳnh Thắng ngăn cản liền dừng lại và nói: xin lỗi ta hồ đồ rồi.
Huỳnh Thắng gật đầu và nghiêm trọng nói: Lâu thái trưởng lão hãy đem tất cả dược thảo đã chuẩn bị đem đến đây. Đại Thúc cầm tất cả Đan dược trên tay khi con ra ám hiệu thì cho Nàng uống hết. Còn Thiến Thái Thượng Trưởng lão xin hãy dùng tu vi của mình dẫn thuốc vào sâu bên trong, sau đó dùng Linh lực để bảo vệ Nội tạng của Nàng...
Huỳnh Thắng phân công rõ ràng rồi nhìn mọi người một lượt nói: chỉ thành công, không cho phép thất bại vì nếu Thất bại thì mọi người có khả năng sẽ bị nhiễm Độc tố. Mà một khi nhiễm thì vô phương cứu.
Nghe Huỳnh Thắng nói xong, mọi người đều gật đầu và bắt đầu tập trung cao độ.
Huỳnh Thắng hít sâu và vận Linh lực đến cực hạn, Hắn dùng từ lực Ngự tất cả Dược thảo. Làm cho tất cả Dược thảo lơ lửng trên không tự xoắn vào nhau, những giọt nước của Dược thảo được tách ra khỏi cây bay lơ lửng rồi nhịp nhàng hòa vào nhau...Như là Cà phê cứt Chồn hòa vào Sữa đặc có đường hiệu Ông Thọ vậy. Mùi dược Thảo xông lên tới tận óc, mùi hương ấy thật khó phai!!!