Vô Địch Thần May

Chương 9 : LẤY LẠI BẢO VẬT




Dịch Đông Phương gật đầu, nếu người khác không muốn nói thì hắn cũng không ép vì mọi người đều có kỳ ngộ riêng.

Cái hắn kinh ngạc là với một thôn làng nghèo nàn “chó ăn đá, gà ăn sỏi” như thế tại sao lại có một thiên tài, đối với hắn mà nói để đạt đến bây giờ hắn không ngừng nổ lực phấn đấu tốn kém biết bao nhiêu tài sản để đạt đến cảnh giới luyện thể tầng chín hậu kỳ và hắn hồi nhỏ được xem là một thiên tài mới đi được đến bước này.

Hiện tại hắn đã ngoài năm mươi tuổi, nếu cố gắng tập luyện, cùng thêm đan dược bồi bổ, gặp thêm may mắn thì có thể trong mười lăm năm có thể đạt đến Trúc cơ. Còn người này, thua hắn mọi mặt mà còn trẻ như thế đã đạt đến luyển thể tầng chín đỉnh phong, cùng là người sao mà quá bất công, hắn cảm khái trong lòng.

Huỳnh Thắng thấy Dịch Đông Phương trầm ngâm liền hỏi “ Tiền bối gọi tiều bối ở lại có gì chỉ dạy?”

Dịch Đông Phương bửng tỉnh, mới cười giòn sảng khoái nói “ Ta muốn luận bàn với Huỳnh công tử để tăng thêm kiến thức, sẵn tiện ta có một bí tịch hộ thể “ Lưu thủy tâm pháp” , hai tháng trước tình cờ tại hội đấu giá trong kinh thành mua được. nó thuộc về địa giai hộ thể. Muốn cùng Huỳnh công tử nghiên cứu”

Huỳnh Thắng thấy vô cùng ngạc nhiên, tại sao Tiền bối lại đem một quyển bí tịch hộ thể cấp địa giai cho mình xem. Chỉ có thể là lấy lòng mình mà thôi hoặc là vấn đề khác trên đời này không bao giờ có cơm trưa nào là miễn phí. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói “ Không biết Tiền bối có yêu cầu gì không?”

Dịch Đông Phương cười lắc đầu “ Ta nhìn Huỳnh công tử là một thiên tài, với lại bí tịch này quá khó luyện, nếu cùng Huỳnh công tử nghiên cứu có thể tiến thêm một bước. Với thiên phú của Huỳnh công tử ta tin sẽ thành công. Huỳnh công tử là bạn thân của Nguyệt công chúa thì ta lại càng muốn kết giao “

Huỳnh Thắng đồng ý, hai người đi ra phòng khách, đến một khu vực chuyên giành cho luyện võ, luận bàn và thảo luận. Họ luận bàn mãi đến quá khuya mới dừng lại. Cả hai cùng cười ha hả sáng khoái, vì sau khi qua luận bàn này cả hai đều được lợi ích không nhỏ. Dù đã rất khuya, Dịch Đông Phương vẫn lấy bí tịch cho Huỳnh Thắng và nói “đây là bảng sao chép y như bảng gốc, tiều đệ có thể luyện”.

Dịch Đông Phương đã xem Huỳnh Thắng như huynh đệ của mình, vì đã lâu hắn chưa bao giờ luận bàn với ai mà được nhiều lợi ích như thế. Ở Lục Băng Cương, hắn cũng được xem là một đại cao thủ nên cũng khó tìm người hợp ý luận bàn. Trong lúc luận bàn, Huỳnh Thắng có nói đến những ưu điểm và nhược điểm cần khắc phục trong võ công của hắn, làm cho hắn bội phục không thôi.

Huỳnh Thắng nhận bản bí tịch, rồi ôm quyền nói “ Vãn bối xin cáo từ”

Dịch Đông Phương gật đầu rồi xoay người rời đi, Huỳnh Thắng dõi theo bước chân của Dịch Đông Phương rồi cũng trở về phòng.

Hắn vừa về phòng là mở bí tịch ra xem, “Lưu thủy tâm pháp” thật tinh diệu chia làm hai cấp độ. Cấp một luyện thành giúp thân thể tăng thêm sức chịu đựng dẻo dai, nó không tăng phúc nhiều cho da thịt cứng cáp mà giúp cho các cơ trở nên uyển chuyển dẻo dai giống như cây tre, nếu một cây đa cổ thủ và một bụi tre trong gió bão lớn, cây đa dùng cứng đối cứng để chống trả, còn tre thì nương theo gió để làm giảm tối đa sức mạnh của bão gió. nói về sự chịu đựng thì cây đa cổ thủ sẽ bị ngã trước, còn tre thì không.

Cấp hai luyện thành thì giúp cho tâm như chỉ thủy không gợn sóng, dù có gặp nguy hiểm, tâm vẫn bình lặng không lo lắng có thể dễ dàng tìm ra mấu chốt để hóa giải. Nghe thì không gì lợi hại nhưng nếu phân tích ra được lợi ích trong thực tế thì vô cùng lớn.

Vèo…!

Khi gà vừa cất tiếng gáy sáng sớm thì hắn cũng đã luyện xong viên mãn bí tịch hộ thể cấp một X_X. Tốc độ luyện đúng là tốc độ bàn thờ. Nếu kết hợp “Lưu thủy tâm pháp” với “Thiên nam bộ pháp” có lẽ không ai đánh trúng được hắn trừ khi hơn cấp hắn quá nhiều. Mãi chìm đắm trong tập luyện, thời gian nhanh chóng trôi qua…

Vèo…!

Cấp hai “Lưu thủy tâm pháp” luyện đến viên mãn. Hắn nghe được bước chân từ đằng xa đang đi đến, mặc dù bước chân vô cùng nhẹ nhàng, nhưng hắn vẫn nghe rõ mồn một, có lẽ đây là tác dụng của “Lưu thủy tâm pháp” cấp hai viên mãn.

Nếu Dịch Đông Phương biết được điều này có thể hù một phát cho chết !!! Tiếng gõ cửa vang lên cùng tiếng gọi của Hoàng Minh “ Huỳnh công tử, trời đã về chiều chúng ta nên chuẩn bị tốt”.

Huỳnh Thắng mở cửa, và đi cùng Hoàng Minh ra phòng khách. Hắn không nghĩ rằng, luyện một cuốn bí tịch mà thời gian trôi nhanh quá !!!

Tại phòng khách, mọi người đã có mặt đầy đủ. Có nhiều người, hắn chưa thấy qua, chỉ có một thanh niên tuấn tú, vóng dáng cao ráo nhìn nét mắt khá giống Dịch Đông Phương, có lẽ đây là Dịch Quý Dương. Người thanh niên tuấn tú này chắc bằng tuổi hắn nhưng nhìn bất kỳ khía cạnh nào vẫn đẹp trai hơn hắn X_X.

Dịch Đông Phương giới thiệu từng người, mọi người chào hỏi nhau. Sau khi bàn giao xong mọi người tập chung lại nhóm của mình và bắt đầu xuất phát, vì từ phủ Dịch gia đến hẻm núi Vân Phù. Để không bị chú ý mọi người tản ra đến nơi tập kết, sau đó mới đến mục tiêu để làm nhiệm vụ.

Vèo…!

Xe ngựa lăn bánh, đi cùng với Huỳnh Thắng, ngoài Dịch Quý Dương còn có ba người khác là Vân Trung, Minh Cảnh, Hoàng Hiên. Vì không rành địa hình ở đó, nên mọi người trao đổi với nhau hành động. Quý Dương mặc dù tuổi trẻ nhưng cương trực và rất ngưỡng mộ Huỳnh Thắng vì ngay cả cha của hắn cũng bội phục Huỳnh Thắng.

Tiếng bánh xe ngựa vang lên trong đêm, ánh trăng treo cao trên đỉnh những cây đại thụ, Con đường đến Vân Phù mọi khi đã vắng, khi màn đêm buông xuống càng vắng hơn, có thể nghe tiếng thở của nhau. Đi một lúc thì xe ngựa dừng lại hẳn, mọi người ra khỏi xe. Dịch Quý Dương nói “ Huỳnh công tử , chúng ta còn hai dặm là đến nơi, không thể đi xe ngựa tiếp”

Huỳnh Thắng gật đầu, rồi dùng thân pháp lao thẳng về phía trước, nhìn thật là đầy phong phạm cao thủ. Bỗng dưng nghe tiếng nói lớn của Quý Dương “ Công tử chậm đã, hướng này mới đúng”

Mọi người….!

Huỳnh Thắng dừng lại và vuốt lại tóc mái đang bay phiêu diêu trong gió, nhìn về phía xa xa nói “Ta muốn xem phía trước có dấu vết gì đáng nghi không thôi. Ổn rồi, Đệ dẫn đường trước đi, ta sẽ theo sau quan sát”!!!

Một lúc sau, mọi người cũng đã đến nơi, nơi đây đúng như tên gọi hẻm vực Vân Phù, càng vô sâu càng nhiều ma thú, vì làm nhiệm vụ nên mọi người đều tránh né nên không gây động tĩnh lớn, ngoài ra có vài luồng gió thổi rả rít ập đến không biết từ đâu, nhìn những vết hằn sâu trên thân cây cổ thụ, đủ biết là nó nguy hiểm thế nào. Mọi người đã tìm được một cái hang rộng, có thể quan sát cả con đường trong vực, tất cả chờ đợi bọn Hắc Nguyệt xuất hiện.

Hắn cũng như những người ở đây biết rằng, nhiệm vụ này rất nguy hiểm và quan trọng. Sau khi luyện xong “ Lưu Thủy Tâm Pháp” hắn cảm thấy tâm phẳng lặng không một gợn sóng, dù có gặp nguy hiểm, lòng không lo lắng, phân tâm.

Bổng dưng hắn cảm thấy có một tia sáng màu đỏ vô cùng yếu ớt phát ra chỉ trong chớp mắt rồi vụt tắt, nơi phát ra là bên trong hang sâu này. Hắn rất ngạc nhiên, vì khi vô hang, mọi người có kiểm tra bên trong một lần, dù hang khá rộng và sâu nhưng cũng có đáy, không ai phát hiện được cái gì bất thường, hắn nhìn mọi người vẫn tập chung quan sát bên ngoài, chắc không ai phát hiện được dị thường xuất hiện trong hang.

Bây giờ đang làm nhiệm vụ, khi nào cò dịp mình sẽ quay lại đây thăm dò, linh tính mách bảo hắn là có một vật gì đó, nhưng không biết là cái gì.

Vèo…!

Công sức mọi người bỏ ra cũng được đền đáp, có hai xe ngựa đang từ xa tiến đến, Có mười hai người hộ tống hai chiếc xe ngựa, tất cả đều mặc đồ dạ hành nên không nhận ra được là ai. Dịch Quý Dương nói “ có lẽ là bang Hắc Nguyệt, nếu là thương nhân thì sẽ không ăn mặc như vậy và cũng không chọn con đường này để đi vì quá nguy hiểm”

Huỳnh Thắng gật đầu nghĩ thầm “ cái này không nói, ai cũng biết”!. Hắn nhìn về mọi người rồi nói “ khi đã ra tay, thì phải nhanh và gọn không được dài dòng, ta sẽ đánh từ phía sau, gây cho đối thủ không cảnh giác, lúc đó mọi người hãy xông lên tấn công.”

Tất cả đều đồng ý.

Huỳnh Thắng sử dụng “Thiên nam bộ pháp” chỉ để lại tàn ảnh, bay lao ra khỏi hang men theo vách vực núi mà đi. Mọi người thấy như vậy, ai cũng dõi theo với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Được vài cái hô hấp thì nghe cái “bịch” không thấy thân ảnh Huỳnh Thắng đâu, mọi người càng ngưỡng mộ hơn.

Ở dưới góc cây gần vách núi, hắn vừa dùng tay phủi đít và rên rỉ đau đớn mắng “ mẹ nó, đang dầu sôi lửa bỏng tự nhiên thoát lực !!!” Ông trời định hại ta sao ?

Điều chỉnh lại trang phục trong nháy mắt, hắn tiếp tục phi thân lẫn trong các cây cao sát vách núi. Vì tốc độ quá nhanh kết hợp với địa thế xung quanh nên không một ai biết hắn đang áp sát từ phía sau. Khi khoảng cách đã rất gần, hắn vận công rút kiếm và la lên “Giết”, hắn dùng chiêu cuối cùng của “Lục kiếm quy nhất” với sáu mươi phần trăm công lực, sáu mũi kiếm khí bảy tỏa ra, len lõi qua các lá cây như một con rắn.

Một kiếm cực kỳ tinh chuẩn, mặc dù về sức mạnh hắn so với cùng cấp hắn chỉ là bình thường trong bình thường, nhưng kỹ xảo của hắn đã đạt đến “lô hỏa thuần thanh”, hắn có thể tùy ý điểu khiển kiếm khí bay đi. Điều này cho dù một cao thủ dùng kiểm cũng rất khó khăn để đạt đến. “Xoẹt” sáu người ngã quỵ xuống tay ôm lấy yết hầu, mà không một sức phản kháng. Sáu người ngã xuống, lúc đó sáu người còn lại mới phát hiện có người tập kích.

Nhưng chúng chưa kịp kêu lên thì tiếng “xoẹt” lại một lần vang lên cả sáu tên ngả xuống đất tay ôm cái cổ máu phun ra như mưa.

Huỳnh Thắng không muốn giết người, mặc dù là tấn công chổ hiểm nhưng không có chí mạng. Sau khi hạ mười hai tên Hắc Nguyệt bang, hắn lùi lại đứng trên một cành cây, hai tay khoanh trước ngực, thể hiện một dáng người cao cao tại thượng, cuối nhìn nhân sinh Y_Y’.

Bốn Người Dịch Quý Dương cũng đang lao đến . Nhìn cảnh tượng trước mắt bọn họ càng ngưỡng mộ Huỳnh Thắng hơn. Cao thủ! Đây chân chính là một cao thủ!.

Không khí yên tĩnh trở lại, chỉ nghe những tiếng rên khe khẽ của mười hai tên Hắc Nguyệt bang vừa bị Huỳnh Thắng hạ nằm bò trên đất và từng cơn phong nhuận rít thổi ngang qua. Một tiếng nói đầy lảnh lót bên trong xe ngựa phát ra “ không biết vì sao các hạ lại giết người Hắc Nguyệt bang chúng ta?”

Huỳnh Thắng không trả lời vẫn đứng bất động khoanh tay đứng trên cành cây nhìn xuống, nơi hắn đứng không phải ngẫu nhiên, mà là hắn cố tình chọn, vì nơi đó là nơi đứng trước ngọn gió, vì hắn biết bọn Hắc Nguyệt bang này chuyên dùng độc, phải tránh hơi độc hoặc phấn độc, nếu ở đây thì hắn hoàn toàn chủ động.

Bốn người Dịch Quý Dương bao vây hai xe ngựa, không nghe Huỳnh Thắng nói nên Dịch Quý Dương trả lời “ Các ngươi còn giả nai không biết? bon ta được khẩu dụ Hoàng đế đến đây là diệt các ngươi lấy lại bảo vật quốc gia đồng thời giải cứu Thái sư”.

Tiếng cười the thé phát ra từ trong xe ngựa, nghe mà rợn cả người “ bằng vào thực lực này mà đòi diệt Hắc Nguyệt bang, thật buồn cười”.

Huỳnh Thắng ngay lúc đó hét to “ mọi người lùi lại, có ám khí”.

Bốn người Dịch Quý Dương giật mình cảnh giác, và lùi lại thật nhanh. Một tiếng “Vèo” ám khí từ trong xe ngựa xé gió bay hướng về bốn người.

Tuy có lời nhắc nhở của Huỳnh Thắng, nhưng Vân Trung, Minh Cảnh vẫn bị ám khí đâm trúng người, bị giật bay ra một khoảng rồi rơi xuống đất. Dịch Quý Dương và Hoàng Hiên thấy vậy hét lớn “ Bọn bay phải trả giá”. Hai người ném hai trái Phích lịch ( có chức năng như lựu đạn) về xe ngựa.

Hai trái phích lịch chưa kịp đến gần xe ngựa thì hai luồng khí sắc bén bay ra chém làm đôi. Bên trong xe ngựa bước ra một người cao gầy, mặc trang phục màu tím khói ôm sát người không phân biệt được nam hay nữ vì người này giả trang.

Xe ngựa phía sau cũng bước ra hai người một nam và một nữ trung niên, mặc trang phục dạ hành.

Dịch Quý Dương tay cầm đao run lên bần bật, sau đó hít thật sâu mới lấy lại bình tĩnh nói “ Tử Tinh Hoa giáo chủ Hắc Nguyệt bang”

“ Ngươi nhận thức ra ta ? đúng là nổi tiếng có khác” Tử Tinh Hoa cười the thé nói.

Huỳnh Thắng vẫn đứng khoanh tay nhìn và suy nghĩ : tên này không tầm thường, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì quá tàn nhẫn, nhìn Vân Trung, Minh Cảnh nằm bất động từ khi trúng ám khí là hiểu bên trong có chứa kịch độc. Ta phải nhanh, gọn giải quyết tên này nếu không sẽ không lường được việc gì sẽ xảy ra”.

Tử Tinh Hoa nhìn về phía Huỳnh Thắng cười nói “ Các hạ này quả là một cao thủ chân chính, tập kích bọn ta, ngay cả ta cũng không phát giác, thâm tàng bất lộ. Không biết Hoàng đế trả công cho các hạ như thế nào? Ta nguyện ý trả gấp ba”.

Tử Tinh Hoa biết rằng Huỳnh Thắng thâm tàng bất lộ ngay cả bản thân hắn nếu đánh nhau thì cũng không nắm chắc phần thắng vì thực lực của Huỳnh Thắng chân chính thì hắn không biết, nhưng qua sự việc vừa rồi cũng đủ để nói lên tất cả, không phải là một người mà hắn có thể trêu chọc. Nên hắn mới tốn thời gian miệng lưỡi để kéo về phe mình.

Gặp lại trường hợp khác thì hắn đã ra tay diệt sát từ lâu, không cần phí lời !

Huỳnh Thắng vẫn đứng khoanh tay bất động nhìn xuống, như là đại bàng nhìn con mồi từ trên cao, tạo cho ba người Hắc Nguyệt bang một áp lực nặng nề, khó chịu. “ Ta không muốn nói nhiều, ngươi chỉ cần đáp ứng cho ta hai điều kiện, ta có thể để các ngươi tự do rời đi. Thứ nhất là giao ra báu vật quốc gia, thứ hai là nói cho ta biết hiện tại Thái sư hiện ở đâu?”

Huỳnh Thắng không dây dưa với Hắc Nguyệt bang, khi hắn lên tiếng là không muốn cho đối phương chỗ trống để bàn điều kiện. Tử Tinh Hoa nheo mắt nhìn Huỳnh Thắng cười nói, nhưng trong lòng không cười “ Nếu ta không đáp ứng thì sao, chưa chiến mà hàng không phải là phong cách của ta”

Nghe câu trả lời này, hai cao thủ Hắc Nguyệt cũng tuốt vũ khí ra, chuẩn bị cho một cuộc sinh tử chiến. Huỳnh Thắng không nói gì tay nhè nhẹ nâng kiếm lên, mặc dù chưa xuất chiêu, nhưng không khí như có một cổ vô hình áp bức phát ra âm thanh nghe tê cả da đầu. Hắn la to “ Hai huynh đệ hãy đối phó hai cao thủ Hắc Nguyệt bang còn tên xăng pha nhớt để cho ta là được”

Tử Tinh Hoa nghe hắn nói không hiểu “xăng pha nhớt” là gì nhưng hắn vẫn giận run người vì Huỳnh Thắng xem hắn như một đồ vật muốn cho ai thì cho, Hắn rút kiếm ra và lao về phía Huỳnh Thắng nói “hãy xem kiếm của ta”

“Mẹ, kiếm của ngươi có gì mà xem, Súng nước của ta còn lợi hại hơn nhiều !!!” hắn thầm nghĩ.

Mọi người đều có đối thủ riêng nên Huỳnh Thắng cũng không phải nghĩ nhiều. Hắn cũng hét to lao về Tử Tinh Hoa ” hãy xem súng X_X, À nhầm hãy xem kiếm của ta!!!” . Lần này hắn không dám giữ lại thực lực, mà dùng toàn lực chém ra một chiêu mạnh nhất “Lục kiếm quy nhất”.

Sau luận bàn với Dịch Đông Phương, chiêu kiếm của hắn tinh tiến rõ rệt, sáu mũi kiếm khí vừa bắn ra thì hòa quyện vào nhau như cà phê kết hợp với sữa nguyên chất!!!. Kiếm khí nhanh như chớp nhắm thẳng vào Tử Tinh Hoa, Tử Tinh Hoa giật nảy mình, hắn không ngờ Huỳnh Thắng mạnh đến như vậy, hắn hiện tại chỉ là luyện thể tầng chín trung kỳ mà thôi. Vì quá nóng giận, hắn đã bất cẩn, một bước đi sai ngàn bước đều sai. Hắn chỉ kịp vận công đưa vào vũ khí đỡ trước mặt.

“Phập…” chỉ nghe một tiếng, thấy Tử Tinh Hoa bay ngã người văng ra sau vài chục mét, mắt trừng trừng nhìn về Huỳnh Thắng, miệng giật vài cái muốn nói gì đó, nhưng gục xuống bỏ mình.

Uy lực chiêu kiếm của Huỳnh Thắng rất mạnh, nhưng không mạnh đến nổi một kiếm miểu sát. Tử Tinh Hoa ăn một kiếm bỏ mình là do tức giận của bản thân, không khống chế được, nên phạm sai lầm.

Trong một cuộc sinh tử chiến giữa các cao thủ, chỉ cần sai lầm một chút là có thể trả giá đắt và hắn đã trả giá!!! Nguyên nhân chính Tử Tinh Hoa bị miểu sát không phải chiêu kiếm của Huỳnh Thắng qua mạnh mà là vì kiếm khí không đi theo đường thằng mà nó đi theo đường xoắn ốc như con rắn trường đi rất khó để chống đỡ vì quỹ đạo của nó biến đổi liên tục…

Với lại khả năng khống kiếm “lô hỏa thuần thanh “của Huỳnh Thắng làm chệnh quỹ đạo của kiếm theo ý mình là điều rất dễ dàng, nên kiếm khí không đâm vào ngực Tử Tinh Hoa mà là đâm vào mi tâm của hắn. Điều mà không ai ngờ được.

Hai cao thủ Hắc Nguyệt nhìn giáo chủ bị hạ sát, bọn chúng vùng đào tẩu. Huỳnh Thắng la to “ đừng truy đuổi, Hai vị huynh đệ đến xem xét Vân Trung và Minh Cảnh đi, để ta lục soát bên này”.

Hắn nói xong, lao đến thi thể của Tử Tinh Hoa cẩn thận dò xét, sau một lúc kiểm tra thật kỹ thi thể và xe ngựa, thì phát hiện vài hủ nhỏ độc dược, vũ khí và một chiếc nhẫn đeo ở ngón tay của Tử Tinh Hoa có thể là giới chỉ hay đựng đồ vật mà hắn từng xem trong các truyện kiếm hiệp, ngoài ra có một hộp gỗ nhỏ nhìn rất là tinh tế, hoa văn được điêu khắc rất đẹp không biết là vật gì. Tất cả hắn đều bỏ túi mình, kiếm của hắn đang xử dụng là loại cùi bắp, mua ở chợ trời có thể dùng thái rau và mổ heo thì được !!! hắn quăng lại thi thể Tử Tinh Hoa và đeo vũ khí mới vào còn hộp gỗ thì đem đến chỗ Dịch Quý Dương và hỏi thăm sức khỏe của Vân Trung, Minh Cảnh.

Dịch Quý Dương trả lời trong thương xót “ không kịp rồi, Vân Trung, Minh Cảnh đã chết do độc đã vào tim”

Huỳnh Thắng thở dài tỏ thái độ thương tiếc, sau đó đưa hộp ngọc cho Dịch Quý Dương xem, một lúc kiểm tra xong Dịch Quý Dương khẳng định “ đây là Minh chân phương báu vật của quốc gia đã bị thất lạc”, hắn rất vui mừng vì nhiệm vụ đã hoàn thành và nhìn sang Huỳnh Thắng , Hoàng Hiên.

Huỳnh Thắng cũng cười vui nói “ Chúng ta về thôi, hãy bắn pháo hiệu đã hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nhiên thông tin của Thái sư chúng ta không tra ra được” nói đến đây ánh mắt hắn nhìn xa xăm,giả bộ lộ vẻ cô tịch!!!

Bắn pháo hiệu xong, Dịch Quý Dương và Hoàng Hiên dùng dây trói thật chặt mười hai tên Hắc Nguyệt bang đang bị thương nằm la liệt trên mặt đất vào thân cây cổ thụ, sau đó mọi người quay lại đường cũ và đem theo thi thể của Vân Trung, Minh Cảnh trở lại phủ Dịch gia. Trên đường đi Huỳnh Thắng hỏi [Minh chân phương] là gì”, nó có tác dụng gì vậy hiền đệ ?”…

“ Đệ không biết, chỉ nghe cha đệ nói nó có thể giúp con người tăng khả năng minh ngộ, nếu như người nào bị ràng buộc ở cảnh giới quá lâu nếu có Minh chân phương thì khả năng cởi bỏ ràng buộc rất cao” Dịch Quý Dương trả lời.

Huỳnh Thắng gật đầu không nói gì. Lúc nãy Dịch Quý Dương mở hộp gỗ, hắn thấy một vật giống kim tự tháp, tỏa ra ánh sáng trắng. Nếu có cơ hội cũng muốn xin thử một lần. Xe ngựa lao nhanh trong đêm, ngoài xe trăng vẫn treo cao trên cây, ánh trăng vằng vặng xuyên qua những chiếc lá in trên mặt đường..

Đến phòng khách của Dịch gia, Hoàng Hiên lo hậu sự cho Vân Trung và Mình Cảnh. Dịch Quý Dương cho gọi vài hộ vệ đi áp tải mươi hai tên Hắc Nguyệt bang ở hẻm núi Vân Phù, sau đó gọi gia nhân pha trà cùng hàn huyên với Huỳnh Thắng để chờ tin tức mọi người.

Một nén hương sau, mọi người quay trở về, Diệu Nhi và hai hậu vệ bị thương nhẹ, được thầy thuốc chăm sóc. Mọi người sau khi ngồi xuống ổn định, Dịch Quý Dương lấy hộp gỗ ra đưa cho Nguyệt công chúa và kể lại sự việc đã xảy ra không xót một lời.

Tuyết Nguyệt nhìn Huỳnh Thắng với ánh mắt đầy biết ơn, nhưng do đông người nên không tiện nói ra. Dịch Đông Phương đến gần Huỳnh Thắng cười nói đầy vẻ cảm thán “

Nếu không có Huỳnh công tử trợ giúp, có lẽ nhiệm vụ đã thất bại, ngay cả ta cũng không nắm chắc. Đáng tiếc Thái sư không biết tin tức, Thôi mọi người hôm nay vất vả, hãy về phòng nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ mở tiệc ăn mừng cho nhiệm vụ thành công”

Tất cả đều tạm biệt rời phòng khách quay về phòng riêng của mình. Huỳnh Thắng đi được vài bước, thì lắng nghe có bước chân theo mình, hắn không cần quay lại nhìn cũng biết đó là Tuyết Nguyệt. Hắn dừng lại hỏi “ Nguyệt công chúa có gì cần nói?”

Tuyết Nguyệt ngạc nhiên vì tại sao Huỳnh Thắng biết là nàng đi theo, nàng nói “ Huỳnh công tử có thể nói chuyện với ta một chút không?”

“ Trời đã khuya rồi, Nguyệt công chúa nên nghỉ ngơi, dịp khác sẽ nói chuyện, bảo trọng” Hắn trả lời xong, tiếp tục bước đi mà không quay mặt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.