Được vài phút thì Triệu Kiến lên tiếng: Lâu huynh có thể cho Huỳnh Thắng vô xem bệnh được không? Nó rất giỏi về sử dụng Châm cứu.
Nghe hai từ Châm Cứu, Lão nhân càng không vui và định nói lời trục khách thì đột nhiên có một Nữ để tử chạy ra thông báo: Thưa Thái trưởng lão sư tỷ không ổn rồi, xin mau vào trong.
Lão nhân nghe xong, liền tức tốc phi thân nhanh vào trong nhà. Thấy bóng dáng Hắn đằng xa. Triệu Kiến cũng ra hiệu cho Huỳnh Thắng đi theo.
Vào bên trong khuê phòng của Ngọc Trân, Huỳnh Thắng đã cảm nhận được Sinh mệnh của nàng đang từ từ tắt đi. Trong Hải Não của Hắn liền nhanh chóng xuất hiện vô số thông tin về nguồn gốc của Độc tố rồi biến mất nhanh như một chùm ánh sáng lóe lên rồi tắt.
Dù thông tin xuất hiện trong chớp mắt nhưng như vậy là quá đủ cho Huỳnh Thắng. Hắn liền nói một cách tự nhiên: Nàng trúng độc Nhận Sinh, của một loại cây tên gọi Địa Mộc Đằng. Độc Nhận Sinh này độc tố không quá nguy hiểm cho Vật chủ nhưng chỉ cần có thời gian thì nó đủ lớn mạnh để giết vật chủ và Sinh trưởng lên thành Địa Mộc Đằng mới.
Lão nhân đang cố gắng truyền nội lực của mình để kích thích Sinh mệnh của Nàng, nghe Huỳnh Thắng phân tích thì như nhớ đến một chuyện gì trong quá khứ mà Hắn từng gặp.
Những ánh mắt khác đang nhìn Huỳnh Thắng với vẻ mặt nghi ngờ. Một Lão phụ cất tiếng hỏi: Ngươi là ai? Sao dám đường đột vào Khuê phòng ( Phòng riêng của Nữ) của cháu ta mà phát biểu như đúng rồi? Người đâu bắt tên tiểu tử này. Chút nữa ta sẽ xét hỏi.
Nghe Lão phụ lên tiếng, Ba đệ tử nữ liền rút vũ khí phi nhanh trước mặt Huỳnh Thắng và bao vây lại.
Quá bất ngờ, Triệu Kiến liền lên tiếng ngăn lại : Triệu tỷ bớt giận, đây là Huỳnh Thắng là cháu của Đệ đều là người một nhà.
Nghe Triệu Kiến lên tiếng giải thích, Ba nữ đệ tử liền hạ vũ khí xuống.
Lão phụ chưa bớt giận liền nói: Dù là gì thì cũng không được tự tiện vô Khuê phòng khi chưa được phép của ta.
Tình hình đang căng như dây đàn thì đột nhiên có một tiếng quát lớn: đủ rồi, cứu Ngọc Trân quan trọng nhất, Tiểu đệ hãy đến gần đây xem có thể cứu Cháu của Lão phu không. Nếu có cách cứu được thì phí tổn bao nhiêu Lão phu cũng không từ chối.
Người lên tiếng quát lớn do là Lâu Thái trưởng lão.
Lão phụ nghe thế định nói gì nhưng nhìn Lâu Thái trưởng lão trừng mắt nhìn mình thì đứng im.
Cả ba nữ đệ tử đang bao quanh Huỳnh Thắng chưa kịp phản ứng gì thì một luồng gió mát bay xẹt qua. Huỳnh Thắng đã biến mất tại chỗ.
Nhanh thật ! Lão phụ kinh ngạc thốt lên.
Đến gần Ngọc Trân, Huỳnh Thắng nhấm mắt cảm nhận Sinh cơ của Nàng, vài hô hấp trôi qua, đột nhiên Hắn mở trừng mắt, tay nhanh như cắt Hắn dùng từ lực Ngựh thanh kiếm của một đệ tử kế bên. Đâm một nhát cực mạnh cạnh sườn trái, tại nơi vết thương to nhất đang không ngừng bốc khí trắng tanh và hôi.
Mũi kiếm xuyên rất ngọt vào sâu bên trong và dính chặt vào sườn trái của Nàng.
Nhìn cảnh này mọi người đều vô cùng sửng sốt. Các nữ đệ tử nhìn thấy một dòng máu đỏ nhạt, đang chảy xuôi theo vết đâm, ướt cả tấm vải phủ dưới giường. Các nàng sợ hãi quay đi chỗ khác.
Lão phụ thì cất tiếng quát đây phẩn uất: dừng tay, ngươi cứu người hay giết người? Ta lều chết với ngươi. Nàng liền vận nội lực lên cực hạn và cách không chưởng một quyền. Luồn khí hình thành đôi Mãng xà song song nhau lao nhanh như tên bắn về Huỳnh Thắng.
Quá bất ngờ, Triệu Kiến liền nhanh chóng tung một chưởng để hoá giải, vì Hắn tung chưởng không chuẩn bị trước nên Lực khí không mạnh nên sau va chạm của hai chưởng quyền. Chưởng quyền của Hắn tan rã, không thể chặn được Chưởng quyền của Lão phụ mà chỉ giảm một phần lực của chưởng quyền.
Lâu Thái trưởng lão thấy Chưởng quyền bay nhanh đến cũng đành bất lực vì Hắn đang truyền Linh lực cho Ngọc Trân không thể gián đoạn. Nếu không thì sẽ bị Tẩu hoả nhập ma còn Ngọc Trân sẽ chết là điều không phải nghi ngờ.
Huỳnh Thắng vẫn thản nhiên Ngự Châm xâm nhập vào các huyệt đạo trọng yếu của nàng.
Chưởng quyền bay thẳng trúng vào giữa Ngực của Huỳnh Thắng.
Dù trúng Chưởng nhưng Huỳnh Thắng cũng không đình chỉ chữa thương cho Ngọc Trân.
Vài giọt máu tươi chảy ra từ khoé miệng của Hắn chảy ra...
Trong Khuê phòng lặng im như tờ, có thể nghe nhịp tim đập của mỗi người xung quanh.
Mười kim Châm như những chú sâu nhỏ len lõi vào tận cùng của các huyệt đạo. Khi đến đúng vị trí thì ngừng lại và tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Thân thể đang nằm bất động của Ngọc Trân bắt đầu phản ứng run lên từ từ. Và ánh sáng vàng nhạt càng lúc càng chói sáng. Trông từ xa nhìn Nàng như một nữ Chân tiên đang nằm!
Năm phút nghẹt thở trôi qua. Huỳnh Thắng Ngự Châm và Ngự Kiếm chui ra khỏi cơ thể nàng. Kim Châm và Kiếm bị Độc tố ăn mòn nhanh đến nổi không còn nhận ra! ( do phẩm chất của Kim Châm và Kiếm khá thấp)
Huỳnh Thắng người đầy mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt, hắn ngồi ngay tại chỗ cùng giường của Ngọc Trân nghỉ ngơi.
Lâu Thái trưởng lão cũng không khá hơn Huỳnh Thắng bao nhiêu nhưng trông vẫn tốt.
Triệu Kiến nhìn tình cảnh này liền nhanh trí đuổi các đệ tử rời Phòng. Trong phòng chỉ còn lại năm người.
Lâu Thái trưởng lão nhìn Ngọc Trân có vẻ tốt hơn nên vui mừng hỏi: Tiểu hiền đệ Lão phu thấy Sinh cơ của Nàng đã tốt hơn rất nhiều. Không biết phải làm gì để Ngọc Trân tỉnh dậy?
Huỳnh Thắng đáp: Đệ tử đã phong ấn Độc Nhận Sinh , tuy nhiên Nàng bị trúng độc đã lâu nên nó đã gần như hợp thể với thân thể. Ngoài ra Mộc tinh Địa Mộc Đằng tu vi đạt ngàn năm. Đã vượt quá giới hạn của Đệ tử.
Nói đến Huỳnh Thắng chua xót nhìn Ngọc Trân đang nằm bất động trên giường, thỉnh thoảng thân thể của Nàng lại run lên. Hắn cũng bất lực để chữa trị.
Nhìn Huỳnh Thắng mặt buồn lộ ra ngoài.
Triệu Kiến đến gần hỏi: Đại Thúc sống đến từng tuổi này chưa bao giờ gặp qua Địa Mộc Đằng nên cũng thua. Không biết có cách gì không con?
Nghe Triệu Kiến hỏi, Lâu Thái trưởng lão và Lão phụ cũng hướng ánh mắt nhìn hắn lắng nghe trả lời.
Huỳnh Thắng nhìn Lâu Thái trưởng lão nhẹ nhàng nói: Địa Mộc Đằng rất kỵ các loại dược : Lam Ngân Thảo, Thành Cốt Hương. Riêng về Đan dược thì cần: Minh Tuyền đan, Uớc Thánh đan. Mỗi thứ cần ba viên. Cuối cùng cần một Cao thủ mệnh Hỏa (còn gọi Quy tắc hệ Hỏa) có tu vi thấp nhất là Chân Thánh bốn sao đỉnh phong trở lên làm người dẫn Thuốc.
Nghe Huỳnh Thắng kể xong, Lâu Thái trưởng lão nhìn Lão phụ nói: Hai loại dược Thảo đó Lão phu có thể tìm dễ dàng còn Minh Tuyền Đan, Uớc Thánh đan mạch thì giá khá đắt nhưng không phải hiếm. Nhưng cao thủ thì...
Lâu Thái trưởng lão ngập ngừng không nói nên lời.
Lão phụ cũng hiểu điều lo lắng của Chồng mình.
Triệu Kiến thấy tình hình như vào ngõ cụt liền hỏi: Nếu thiếu cao thủ mệnh Hỏa Chân Thánh thì sao?
Không nhất thiết là Mệnh Hoả, mệnh khác cũng được, có lẽ việc chữa trị sẽ gian nan thêm một chút. Nhưng tu vi bắt buộc phải là Chân Thánh bốn sao đỉnh phong trở lên.
Lâu thái trưởng lão liền nói: có cách cứu Ngọc Trân là tốt lắm rồi, Lão phu sẽ tìm cách.
Hồi nãy, Ta quá hồ đồ đã ra tay với tiểu hiền đệ, cho Ta xin lỗi. Lão phụ xin lỗi chân thành.
Huỳnh Thắng không trả lời chỉ nhìn Triệu Kiến ra hiệu muốn rời đi.
Lâu Thái trưởng lão thấy vậy cũng nói lời xin lỗi vì đã xảy sự việc không mong muốn.
Có thể Ngọc Trân gặp được đệ tử cũng là duyên, nên giúp được gì thì sẽ giúp. Đệ tử quá mệt xin được cáo từ. Huỳnh Thắng nói thẳng.
Hai vợ chồng Lâu Thái trưởng lão muốn giữ Huỳnh Thắng ở lại để tạ ơn cứu giúp. Nhưng thấy bước đi khỏi phòng cũng không biết nói gì. Họ chỉ có trách bản thân mình quá hồ đồ.
Triệu Kiến cũng xin cáo lui và rời đi.
Trên đường quay về, Triệu Kiến hỏi Huỳnh Thắng về việc cứu Ngọc Trân: Theo con, thì con bé sẽ cứu được không khi những điều kiện con đưa ra đều kiếm đầy đủ?
Huỳnh Thắng mệt mỏi thở dài đáp: cho dù kiếm đẩy đủ những thứ đó thì cơ hội thành công chỉ mức 50 phần trăm. Vì Độc tố đã gần như Hợp nhất với Nàng...
Nói xong Huỳnh Thắng ngồi xuống nhấm mắt phục hồi Linh lực.