Vô Địch Thần May

Chương 86 : LÂU THÁI TRƯỞNG LÃO




Trò chuyện thêm một chút thì Triệu Kiến có việc bận nên phải đi.

Trước khi đi Triệu Kiến căn dặn: con hãy ở đây, không cần về lại chỗ cũ. Ngày mai ta sẽ đến đây.Dặn dò xong Triệu Kiến liền rời đi.

Bóng dáng Triệu Kiến khuất dần ở chân trời. Huỳnh Thắng như có một cảm giác lo sợ len lõi tứ đáy lòng trổi dậy. Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng biến mất như chưa bao giờ xuất hiện!

Trong Thư phòng có rất nhiều sách nói về Dược thảo và Luyện Đan. Chỉ mất nữa giờ thì Huỳnh Thắng đã đọc thuộc, hiểu rõ những gì Sách dạy.

Với [Trí Tuệ] của Huỳnh Thắng bây giờ thì việc này vô cùng đơn giản. Hắn hận là không có Bí kiếp võ công,võ kỹ để xem!

Thời gian trôi qua nhanh, một ngày mới đã bắt đầu.

Huỳnh Thắng biết Triệu Kiến đã gần đến đây liền bước ra cửa đợi sẵn.

Triệu Kiến thấy Huỳnh Thắng đứng chờ thì cười hào sản nói: Chúng ta đi thôi.

Triệu Kiến là Đại trưởng lão Nội môn của Tây Trúc Nha Trang, còn là một vị luyện đan thâm niên nên được mọi người kính nể vô cùng. Nên được rất nhiều quyền hạn mà các Đại trưởng lão khác không có.

Các đệ tử nhìn Huỳnh Thắng cùng leo lên Thú cưỡi với Triệu Kiến đều vô cùng ngạc nhiên, nghị luận sôi nổi.

Một nam đệ tử hỏi bạn kể bên: Hắn là ai mà được Triệu Đại trưởng lão đón tiếp nhiệt tình vậy? Có khi nào là con riêng?

Chắc không phải, nhìn Triệu Đại trưởng lão mặt gian thế, sao lại có con mặt thánh thiện được? Tên đệ tử kế bên nhận xét.

Tranh luận vẫn diễn ra dù thú cưỡi chở Huỳnh Thắng đi đã biến mất ở đường chân trời.

Trên đường đi Triệu Kiến lên tiếng hỏi: Con biết sử dụng Kim Châm sao? Thúc biết điều này là vì đã nghiên cứu Ma thú Thiết Vô Diện.

Vâng, con có biết một chút. Huỳnh Thắng khiêm tốn đáp.

Triệu Kiến nhìn Huỳnh Thắng một lúc lâu rồi nói tiếp: Thúc đã nghe Tuyết trưởng lão nói về con. Thúc thật sự không tin nếu như không kiểm tra Ma thú Thiết Vô Diện. Nhìn các vết tích Kim Châm, Thúc thật sự giật mình, để làm được điều này thì đòi hỏi người Ngự Châm phải nói hai từ là Cao Siêu.

Huỳnh Thắng chỉ mỉm cười nhưng không nói gì.

Qua đánh giá của hội đồng Trưởng lão thì Con Thiết Vô Diện này có 600 năm tu vi. Nếu cho một cao thủ Chân Thánh ba sao cũng không thể chiến thắng dễ dàng như vậy. Triệu Kiến nói tiếp.

Huỳnh Thắng cười giải thích: Con có thể dễ dàng khống chế nó là nhiều lý do. Thứ nhất là con biết điểm yếu, thú hai là con Ma thú chủ quan nên sơ hở phải trả giá đắt.

Nghe Huỳnh Thắng giải thích xong, Triệu Kiến cười to nói: Thúc không quan tâm vì lý do gì mà Thiết Vô Diện bị khống chế dễ dàng. Thúc quan tâm là từ nay Tây Trúc Nha Trang ta có thêm một thiên tài. Con có biết vì sao Tây Trúc Nha Trang ta đứng hạng ba hoài không?

Không chờ Huỳnh Thắng đáp Triệu Kiến nói tiếp: vì Tây Trúc Nha Trang chúng ta thiên về Dược thảo, đan dược nên không so sánh với các khu vực khác được. Mà chúng ta hạng ba liên tục không phải thực lực chúng ta khá, mà là Chưởng môn cố tình xắp xếp.

Nghe đến đây thì Huỳnh Thắng liền hiểu. Tây Trúc Nha Trang cũng là một trong bốn khu vực nhưng nơi đây dường như các đệ tử ai cũng có một mặc cảm sâu trong lòng.

Nhìn Huỳnh Thắng trầm ngâm suy nghĩ thì Triệu Kiến nói tiếp: Ta dẫn con đi giới thiệu với Lâu thái trưởng lão là một trong bốn đại cao thủ Trấn giữ ở Tây Trúc Nha Trang. Tây Trúc Nha Trang có tất cả bốn Thái trưởng lão và Ông ấy nổi tiếng về ngự Châm bậc thầy. Nếu gặp con thì sẽ vui lắm.

Nếu vậy có thể con cũng sẽ rất vui. Huỳnh Thắng vui vẻ đáp.

Một tiếng trôi qua, phi thú dừng lại trong một khuôn viên với nhiều Hoa được trồng xung quanh, gần đến như lạc vào một rừng Hoa.

Cả hai chân vừa chạm đất thì có một nam đệ tử đến tiếp đón. Kính chào Đại trưởng lão, xin theo đệ tử lối này.

Đi theo nam thanh niên qua những nơi trồng dược Thảo nghe thơm cà một vùng. Huỳnh Thắng quan sát xung quanh đánh giá: Dược thảo ở đây thật tươi tốt, lá tươi xanh mơn mởn...

Đi qua nhiều nơi trồng dược Thảo xen kẻ với Hoa, khiến cảnh đẹp nơi đây khó hững hờ.

Vị thanh niên đứng lại trước một cánh cửa đại sảnh mời cả hai bước vô trong, sau đó hắn cáo từ lui ra ngoài.

Huỳnh Thắng bước theo sau Triệu Kiến vô trong. Đi qua những bức tượng được điêu khắc rất sống động. Trên tường còn trang trí thêm những bức tranh vẽ vô cùng có hồn.

Đột nhiên một giọng nói khàn khàn cất tiếng: Triệu Đại trưởng lão hôm nay đến thăm Huynh, cũng vừa đúng lúc Huynh có một việc quan trọng muốn chỉ điểm.

Triệu Kiến nghe giọng nói này liên cười nói. Lâu Huynh quá xem trọng khiến cho Đệ hổ thẹn.

Từ xa Huỳnh Thắng thấy một Lão nhân tóc đã trắng như cước, mặt một bộ đồ trắng xám trông không giống phàm nhân.

Hai người hàn huyên vài câu thì Lão nhân nói với giọng nói nghiêm trọng: Không giấu gì Đệ, một tuần nay còn Bé nhỏ nhà Huynh có đi hái dược Thảo cùng với các đệ tử trong Tông môn. Vì bọn chúng quá tò mò, không nghe lời căn dặn của Huynh mà đi sâu Lâm Thảo Lam. Đã bị Ma thú lạ tấn công khiến cho hai đệ tử chết tại chỗ, hai người bị thương nặng!

Nói đến đây Lâu Thái trưởng lão mắt như ẩn đỏ muốn khóc thành tiếng vì xúc động, nhưng đã kìm chế được xúc cảm.

Lão nhân này tu vi đạt Chân Thánh ba sao Trung kỳ nhưng vẫn bị chi phối bởi cuộc sống bình thường điều này chứng tỏ ông ấy rất yêu quý cháu gái mình. Huỳnh Thắng thầm nhận xét.

Triệu Kiến nghe câu chuyện xong cũng trở nên nghiêm túc nói: Lâu huynh có thể cho Đệ xem vết thương của Ngọc Trân được không?

Lão nhân liền gật đầu, mệt mỏi đứng lên đi vào trong nhà thì liếc nhìn Huỳnh Thắng.

Triệu Kiến thấy vậy liền giới thiệu Huỳnh Thắng là Cháu , gọi mình là Đại Thúc.

Tuy đã giới thiệu là cháu, nhưng Lão nhân vẫn nhìn Huỳnh Thắng như vẻ không muốn chào đón nói: Chỗ nữ nhi không tiện để Nam nhân vô phòng riêng. Vậy con đừng ngoài chờ nhé.

Không chờ Huỳnh Thắng trả lời, Lão nhân gọi một đệ tử đến để tiếp đón Huỳnh Thắng. Rồi vội vàng đi vội vàng vào trong như sợ trễ một việc gì đó rất quan trọng.

Triệu Kiến định nói gì đó nhưng lại thôi, cũng vội vàng theo sau Lão nhân.

Vèo!

Hai tiếng trôi qua một cách lặng lẽ, Huỳnh Thắng vẫn ngồi một mình uống Trà và quan sát xung quanh.

Đột nhiên cánh cửa mở ra. Lão nhân cùng Triệu Kiến quay lại chỗ cũ.

Nhìn hai người quay lại Huỳnh Thắng biết cả hai đã khá mệt mỏi vì đã dùng Linh lực quá độ. Nhưng hắn giả vờ không biết, liền đi đến nói lời chào.

Thấy Huỳnh Thắng, Triệu Kiến nói to như muốn cho Hắn nghe rõ : Ngọc Trân bị một loại độc tố rất lạ, Đệ chưa gặp qua bao giờ. Độc tố giống của Xà Nguyệt thú nhưng khi kiểm tra lại thì không đúng.

Lão nhân như già thêm vài tuổi nói: Huynh đã thử nhiều lần nhưng không kết quả, Độc tố giống như có linh trí nó có thể ẩn núp khi chúng ta dùng Linh lực để cưỡng ép nó ra ngoài. Ta cũng hy vọng Đệ có cách chữa trị!

Triệu Kiến thở dài nói : Đệ đã cho cháu phục dụng Dưỡng Nội Đan loại hảo hạng để làm chậm Độc tố phá hoại Nội tạng bên trong. Theo Đệ thì Lâu huynh nhờ Thái thượng trưởng lão giúp đỡ, có thể cứu một mạng.

Lão nhân nghe Triệu Kiến nói xong mà thở dài não ruột: Huynh cũng muốn nhờ Thái thượng trưởng lão lắm nhưng...

Nói đến đây Lão nhân như nhớ đến điều gì tối kỵ nên ngập ngừng không nói tiếp.

Triệu Kiến thấy vậy cũng im lặng không nói gì thêm mà nhìn Huỳnh Thắng.

Huỳnh Thắng hiểu ý Triệu Kiến muốn gì nhưng hắn cũng giả vờ không biết.

Không khí nặng nề bao trùm cả xung quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.