Một con đường làng nhỏ uốn cong xa tít tắp. Đi một đoạn thì bóng dáng Thôn Vĩ Hạc là một Thôn trang hẻo lánh, người ở rất thưa thớt dân số khoảng 100 người đỗ lại.
Vào trong Thôn, không khí ở đây thật yên tĩnh và mang một cảm giác buồn buồn, Huỳnh Thắng cảm nhận được Ma khí quẩn quanh trong Thôn.
Bổng nhiên!
Tránh ra tên điếc kia. Một thanh niên mặc áo xanh cưỡi Ngựa lao vun vút trong Thôn quát.
Huỳnh Thắng lách nhẹ người tránh đi không quan tâm và tiếp tục đi bộ đến một quán nước rách nát dựng sụp sệ ven con đường mòn nhỏ.
Ngồi uống một ngụm nước mát hắn bắt chuyện, với chủ quán là một Cụ bà lưng còng.
Trong Thôn có việc gì xảy ra hả Cụ? Con thấy mọi người có vẻ lo sợ gì đó.
Cậu là khách vãn lai không nên tò mò mà hại thân. Uống nước rồi hãy nhanh chóng rời đi.
Con thấy nơi đây toàn là người lớn và người già còn trẻ em thì tuyệt nhiên không thấy đâu. Huỳnh Thắng hớp một ngụm nước mỉm cười nói.
Cụ bà nhìn Hắn một lúc lâu rồi xúc động rướm nước mắt khóc kể: Vĩ Hạc thôn bị Trời phạt, đã năm năm rồi thì trẻ con biến mất đột ngột. Chuyện không dừng lại ở đó, những đứa bé sinh ra không có đứa nào sống quá ba tháng dù không có bệnh gì...
Cụ bà kể đến đây thì nghẹn ngào nức nở trong lòng.
Vậy không ai tìm được lý do sao Cụ? Đã năm năm mà không tìm thấy nguyên nhân thì thật là kỳ lạ.
Thật ra là có tìm hiểu và Đại tông môn Trúc Nha Trang đã cho rất nhiều đệ tử...thậm chí còn có đích thân Trưởng lão đến cũng vô ích. Cụ bà đưa ánh mắt về phía xa xa kể.
Trúc Nha Trang đã cử Trưởng lão đến mà cũng chịu thua? Huỳnh Thắng ngạc nhiên hỏi.
Đúng vậy, đã nhiều lần Trưởng lão đến đây điều tra và gần đây nhất thì có một vị Trưởng lão đã chết, mà chết rất thê thảm cả người bị hút hết sinh khi, nội tạng, máu... Chỉ còn lớp da bộc xương. Nói đến đây Cụ già như sợ thứ gì liền chạy vô trong đóng kín cửa.
Huỳnh Thắng dùng các giác quan của bản thân để lần mò theo Ma khí mỏng manh bay trong không khí. Nó dẫn đến một ngôi nhà đá lớn được bao xung quanh bởi các cây đại thụ.
Trong ngôi nhà Đá có tám người, bốn thanh niên mặc đồng màu xanh thiêu một cành Trúc nhỏ trước Ngực. Trong bốn người này Huỳnh Thắng nhận ra Thanh niên cưỡi ngựa lúc nãy.
Bốn người này là đệ tử của Đại tông môn Trúc Nha Trang đứng trước cánh cửa ra vào để cảnh giác.
Phát hiện Huỳnh Thắng từ xa cả bốn tên đi đến thì ngăn lại.
Thanh niên cưỡi ngựa lên tiếng: Huynh đài dừng lại, nơi đây cấm người lạ vào.
Huỳnh Thắng lấy một lá thư đưa cho Thanh niên cưỡi ngựa xem. Đây là bức thư giới thiệu của Triệu Kiến.
Mở thư ra xem, Thanh niên cưỡi ngựa mặt biến sắc. Liền khơm người chào : Ra mắt Khang sư huynh.
Ba thanh niên còn lại cũng rất ngạc nhiên nhưng cũng chắp tay chào.
Nhận lại bức thư Huỳnh Thắng đi vô trong thì gặp một Bà lão mặc trang phục màu xanh có thiêu một cây Trúc nhỏ trên ngực. Hai bà già khác mặc đồ xám tro lam lũ đang mát xa cho một Phụ nữ trung niên nằm trên giường.
Bà lão áo xanh phát hiện người lạ, mà còn là con trai liền quát. Mau cút ra ngoài, đang đỡ đẻ ngươi vào đây làm gì?
Huỳnh Thắng lúc vô đã biết là đỡ đẻ định rút êm thì bị phát hiện. Hắn chưa kịp nói thì một chưởng nhanh như cắt xắp chạm vào ngực mình.
Dù một chưởng ấy ra tay cực nhanh và đột ngột nhưng Huỳnh Thắng chỉ nhé nhàn tránh khỏi. Theo đã đó hắn rút nhanh ra ngoài còn nhanh hơn chưởng lực!
Bà lão áo xanh ngạc nhiên nhưng cũng không thèm truy đuổi ma vẫn đứng yên cảnh giới để cho hai bà lão áo xám tiếp tục đỡ đẻ.
Bốn để tử thấy Huỳnh Thắng từ trong lao nhanh ra ngoài cũng hiểu chuyện gì nên ôm miệng cười thầm.
Bà mẹ nó, bên trong đang đỡ đẻ mà bọn chúng không nói, muốn chơi mình đây mà. Thật là nhục cho đời Trai này. Làm sao còn mặt mũi đây. Huỳnh Thắng tức giận thầm mà.
Cả năm người nhìn nhau nhưng không nói gì. Mười phút trôi qua tiếng trẻ sơ sinh đã cắt tiếng khóc chào đời.
Bốn đệ tử Trúc Nha Trang nghe tiếng khóc thì liếc nhìn Huỳnh Thắng cố nhịn cười thành tiếng.
Huỳnh Thắng tức run người nhưng cũng đành áp chế lại!
Vài phút nữa trôi qua, ba bà lão đi ra. Hai bà lão đỡ đẻ thì rồi đi. Còn lại ba lão áo xanh đứng lại nhìn trừng lấy Huỳnh Thắng.
Bốn đệ tử Trúc Nha Trang liền chắp tay chào: Tuyết trưởng lão.
Huỳnh Thắng cũng nhanh tay chào.
Nghe Huỳnh Thắng chào Tuyết trưởng lão càng nổi điên như Trứng chạy lên não định ra tay dạy dỗ.
Thanh niên cưỡi ngựa thấy vậy liền nói : thưa Tuyết trưởng lão đây là Khang sư huynh là để tử của Kiến đại trưởng lão.
Nghe đến ba từ Kiên trưởng lão mặt của Tuyết trưởng lão như ửng hồng lên giống như Gái to mới bước qua tuổi dậy thì +_+
Nhanh chóng phục hồi lại rung động đầu đời Tuyết trưởng lão liền cất tiếng nói dịu êm chạy cả nước như các cô gái nước Nhật đóng JAV ấy!
Thì ra đệ tử của Kiến đại trưởng lão. Ta là Tuyết trưởng lão, đệ tử đến Vĩ Hạc làm gì? Hay là Kiến đại trưởng lão cho ngươi đến để hỗ trợ ta.
Huỳnh Thắng nghe giọng nói mà nó da Trâu. Nhưng cũng kể lại sự việc đã qua.
Thì ra là vậy, hèn gì ta chưa gặp để tử báo giờ.
Tuyết trưởng lão nói xong liền phân công việc: hai đệ tử lên trên nóc nhà cảnh giới. Còn lại hai đệ tử thi chia ra cảnh giới ở cửa trước và sau. Nhớ là thận trọng.
Phân việc xong nàng nhìn hắn chớp hai đôi mi chỉ lưa thưa vài Cọng làm Duyên: đệ tử theo ta vô trong nhà, ta có việc để nói.
Ca hai ngồi trên ghế gần nhau, Tuyết trưởng lão cầm chén Trà nâng lên miệng thưởng thức nói: Tại đây đã có bốn đệ tử và một trưởng lão của Trúc Nha Trang hi sinh, đã ba tháng rồi Ta chưa tìm hiểu được chân tướng sự việc.
Nhìn khuôn mặt đã hằn vết chân chim của Tuyết trưởng lão, Huỳnh Thắng cũng cảm khái nói: Đệ tử đến đây có phát hiện Ma khí trong Thôn. Có thể cài chết của các đệ tử và trưởng lão trong Tông môn liên quan mật thiết đến lợi dônd Trời phạt khiến cho Thị đã năm năm rồi không có trẻ em sinh ra đời..
.
Việc này Ta cũng nghĩ qua và vô tình phát hiện một manh mối khi khám nghiệm tử thi của Ngư Trưởng lão. Ông ấy chết có liên quan đến Thiết Vô Diện.
Nghe bà chữ Thiết Vô Diện trong đầu Huỳnh Thắng xuất hiện vô số thông tin về loại Ma thú này.
Thiết Vô Diện là loại Ma thú có khả năng Ẩn tàng vô cùng cao minh. Thức ăn của nó rất nhiều thứ. Trong đó rất hiếm khi nó chọn Trẻ em sơ sinh làm đối tượng làm thức ăn. Trừ khi con Thiết Vô Diện này bị dị biến khác hẳn với cùng loài với nó. Huỳnh Thắng nhận xét.
Tuyết trưởng lão nghe Huỳnh Thắng nói mà Ngạc nhiên hỏi: Đệ tử có vẻ quá am hiểu về loại Ma thú cực hiếm này, vậy con có kế sách gì không?
Con Ma thú đã ở Thôn này năm năm rồi có lẽ không tầm thường. Bằng chứng là Trúc Nha Trang cho người đến điều tra nhiều lần nhưng vô dụng. Đệ tử suy đoán con Ma thú này tu luyện đã 600 năm rồi.
Ở đại lục này Ma thú, hay liên quan đến Thú thì thường dùng số năm để biết chính xác nó mạnh bao nhiêu.
600 trăm năm? Nếu như thế thì nguy hiểm. Thiết Vô Diện đã rất khó đối phó, nếu tu vi nó mạnh như thế thì phải có hai Trưởng lão phối hợp mới có hy vọng thắng được. Tuyết trưởng lão nhận định.
Huỳnh Thắng không nói gì liền đứng lên rời đi, trong lúc đi ra ngoài Hắn đã truyền âm cho Tuyết trưởng lão.
Nghe xong mà Bà ấy như lóe sáng lên rồi nhanh chóng phục hồi lại như cũ.
Một tiếng sau, Tuyết trưởng lão phân phó bốn đệ tử. Hôm nay Ta sẽ quay về Tông môn để báo cáo sự việc. Nên việc canh gác hai mẹ con này phải hết sức cẩn trọng.
Nghe phân phó xong bộ người gật đầu.
Tuyết trưởng lão cũng đã xắp xếp hành trang và rời đi vội vàng.
Khi màn đêm buông xuống, bốn đệ tử Trúc Nha Trang phân chia ra cảnh giới xung quanh ngôi nhà.
Ngoan, ngoan bú sữa rồi ngủ ngon nha. Người phụ nữ ru đứa con ngủ và cũng chìm vào giấc mộng...
Thời gian trôi qua, bên ngoài chỉ còn tiếng côn trùng kêu rả rít. Xung quanh ngoài những cơn gió thỉnh thoảng thổi qua kẻ lá.
Một đệ tử dáng cao gầy hỏi : Chúng ta đến Thôn này làm nhiệm vụ hơn một tháng mà Tao có thâý gì lạ thường đâu.
Tao cũng thế, hôm nay Trưởng lão đi về Tông môn, hai chúng ta dù sao cũng cẩn thận. Tên đệ tử mập đáp.
Hai tên đệ tử trong lúc nói chuyện trên mái nhà thì bên trong dị biến xảy ra.
Trên trần nhà xuất hiện một bóng đen có 6 con mắt đang nhìn chằm hai mẹ con đang ngủ mà những giọt nước miếng của nó nhiểu xuống đất nghe lộp độp.
Nó hả miệng rộng ra, một cái lưỡi bắn cực nhanh về đứa bé sơ sinh đang nằm ngủ say trong lòng Mẹ.
Đầu lưỡi chỉ còn một chút xiếu nữa là đụng vào đầu đứa bé. Nhưng bị một bàn tay vô hình nắm chặt lấy.
Thiết Vô Diện ngươi ẩn nấp rất cao minh. Ngay cả ta phải dùng [Vô Thiên Nhãn] mới phát hiện ngươi. Huỳnh Thắng mỉa mai.
Phát sinh quá đột ngột nên Ma thú chưa kịp hoàn hồn. Sau một hô hấp nó bình tĩnh cất tiếng nói the thé: Thấy ta thì làm sao? Tất cả những người ở đây đều là thực ăn tạm bợ cho ta hết.
Thật không? Ta già lắm nên thịt dai lam đó. Tuyết trưởng lão tử cánh cửa sau bước vào .
Nhìn thấy Tuyết trưởng lão Ma thú cảm nhận nguy hiểm sẽ đến nó nhanh chóng và đứt lưỡi và phun ra một làn khói xám lần từ tử tòa nhà để trốn.
Chạy trốn sao? Đã đến đây thì vui đùa một chút. Huỳnh Thắng cười nói.
Ma thú phá vỡ nóc nhà phi thân nhanh lên cao. Nhưng bị trúng một vật vô hình nền bị phản hồi trở lại.
Kết giới? Các ngươi bầy trận để giam ta? Vậy thì đi chết hết đi. Thiết Vô Diện tức giận quát.
Ánh mắt nó sáng lên toả ra ánh sáng xanh lam chiếu vào Huỳnh Thắng. Rồi lão nhanh xuống dùng chân chụp lấy Hắn.
Tốc độ cực nhanh nên Tuyết trưởng lão cũng không kịp hô hoán, nói chi là ra tay trợ giúp.
Thiết Vô Diện dường như các chân đã quấn lấy Huỳnh Thắng nhưng dị biến phát sinh.
Thiết Vô Diện bất động giữa không trung chỉ cách Huỳnh Thắng chưa đến hai centimét.
Tuyết trưởng lão thấy vậy, lao nhanh đến để chém Thiết Vô Diện giải cứu Huỳnh Thắng.
Dừng tay, không còn nguy hiểm nữa, Nó đã bị Con điểm huyệt khống chế rồi. Huỳnh Thắng ngăn cản.
Tuyết trưởng lão dừng lại nhưng vẫn cảnh giác vì sợ phát sinh dị biến.