Tại phòng khách có một nam tử trung niên tuấn lãng bất phàm, khí thế trầm ổn, đặc biệt là mị lực, khiến cho người ta tôn kính cảm giác, có thế nói sắc đẹp đập một phát chết tươi hắn chỉ dùng một chữ …”Soái”.
Hắn mặc dù đẹp trai nhưng so với người trung niên này không đáng nhắc đến từ vóc dáng đến khí chất X_X. Với sắc đẹp này có thể thông sát chị em phụ nữ từ sáu tuổi đến bảy mươi tuổi Y_Y.
“ Gặp qua Dịch lão gia” Diệu Nhi nói.
Huỳnh Thắng cũng ôm quyền chào hỏi. Trung niên gật đầu đáp lễ và nhìn về hắn hỏi “ Vị tiểu huynh đệ này là ai, sao ta chưa gặp bao giờ ?”
“Đây là Huỳnh công tử, là bạn chí thân của Nguyệt công chúa, được mời đến trợ giúp có thể tín nhiệm. Còn đây là Dịch lão gia, Dịch Đông Phương là cha của Hoàng hậu” Diệu Nhi nói.
Dịch Đông Phương nhìn hắn một hồi lâu rồi gật đầu nói “quả thật là hào kiết xuất thiếu niên”.
Huỳnh Thắng cười khổ nói “ Cảm ơn tiền bối quá khen, tiểu bối không dám nhận”
Dịch Đông Phương nhìn hắn cười, nhưng trong lòng không cười nói “ Có lẽ Diệu Nhi cũng đã nói cho ngươi biết nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm có thể nói liên quan đến tồn vong nước Lục Băng Cương ? Nên đòi hỏi phải có thực lực và có nhiều tín nhiệm ? Ta đứng một chỗ để ngươi xuất chiêu, trong ba chiêu nếu ngươi có thể bức ta tránh né thì xem như đạt tiêu chuẩn, nếu không thì ta khuyên ngươi nên trở về, mặc dù ngươi là bạn Nguyệt công chúa”
Diệu Nhi nghe Dịch Đông Phương nói như vậy lộ vẽ không vui, định muốn mở lời thì thấy hắn đến trước mặt ngăn lại và nói “ Tiền bối đã nói như thế thì tiểu bối không khách khí, xin được chỉ giáo, có gì mong Tiền bối thứ tội”
Huỳnh Thắng biết đây là cơ hội để mình xem thực lực mình đạt đến cảnh giới nào, vì từ khi sư phụ truyền thụ nội lực và luyện công chưa bao giờ thi triển hết sức mình.
Hắn điều chỉnh lại khí lưu thông trong cơ thể bắt đầu vận công vào cánh tay và bàn tay từ từ cầm lấy chuôi kiếm. Ánh mắt hắn khóa chặt mục tiêu, toát ra một sát khí lăng lệ, không khí xung quanh như hưởng ứng, mang một cổ khí sắc bén có thể chém rách tất cả những vật gì cản đường nó.
Hắn dùng bảy mươi phần trăm công lực chiêu mạnh nhất của “Lục kiếm quy nhất”. Kiếm tuốt ra khỏi võ, lục kiếm khí bắn ra dung nhập vào một chỗ nhấm thẳng mục tiêu bay đến như một con giao long rời biển. nơi kiếm khí bay ngang qua, không khí như bị nén lại tạo ra tiếng rít nghe rợn cả người.
Vèo…!
Hắn đem kiếm rút vào vỏ, và nhìn về phía Dịch lão gia. Hắn rất ngạc nhiên vì không thấy bóng dáng đâu, chỉ thấy nhiều mảnh vải vụn bị kiếm khí đốt cháy, tàn bay khắp nơi, nhìn đằng xa thấy một bóng người đang bị hất bay rơi mạnh vào bức tường của phòng khách, tóc tai bù xù, toàn thân hơi nám , đặc biệt là trên người chỉ có vài miếng vải nhỏ không đáng kể, không thể che được những chỗ nhạy cảm !!!
Nha hoàn la hét “ Lão gia, người có sao không ?”
Bóng người ấy không trả lời chật vật đứng dậy và lủi nhanh vào các tấm màng treo cửa sổ gần đó nói “ đừng đến đây, hãy mang cho ta một y phục mới” Dịch Đông Phương nói.
Diệu Nhi, Huỳnh Thắng miệng giật vài cái…!
Mặc trang phục mới, sửa xoạn lại một chút, Dịch Đông Phương đi đến gần, cố gắng lấy phong độ như xưa nói “ Tiểu huynh đệ, quả là một cao thủ, ta đoán không nhầm tiểu huynh đệ này đạt đến tầng chín đỉnh phong luyện thể, chỉ kém một bước có thể đột phá.
Nếu xếp về cùng cấp thì tiểu huynh đệ này chỉ ở mức bình thường mà thôi. Nếu không một chiêu kia ta không đỡ nổi vì ta chi là luyện thể tầng chín hậu kỳ”.
Cái này không làm Huỳnh Thắng ngạc nhiên vì hắn biết sức mạnh của mình chỉ ở mức bình thường cùng cấp không đáng nhắc đến, cái hắn siêu việt người khác là sự thông minh.
Các loại công pháp, thân pháp dù khó đến đâu cũng không làm khó hắn được, hiện tại hắn lấy thông minh bù cho sức mạnh. Qua so chiêu, hắn có cái nhìn khái quát hơn về bản thân mình và võ giả ở thế giới này.
Nhìn Huỳnh Thắng hình như đang suy nghĩ về cái gì, Dịch Đông Phương nói tiếp và đầy cảm khái “ Ở Lục Băng Cương ta chỉ thấy có hai người đạt đến Trúc cơ đó là Thái Sư và Tiên Đế, Tiểu huynh đệ này tuổi còn rất trẻ mà đã đạt cảnh giới này thì ta chưa bao giờ gặp, tiền đồ vô khả lượng”
Huỳnh Thắng mỉm cười không nói gì, nhìn sang Diệu Nhi. Diệu Nhi hiểu ý liền cất tiếng nói “ có lẽ giờ này Nguyệt công chúa cùng nhóm Hoàng Minh đã đến Dịch gia, chúng ta nên bàn kế hoạch cụ thể để hành động, không biết Tiền bối có kế hoạch gì không ?
Dịch Đông Phương định nói , vừa lúc ấy thì có một binh lính chạy vô bẩm bào “ Bẩm đại nhân, Tiểu công chúa và nhóm người đã đến đang chờ ở mật đạo phía Tây và phía Đông”. Huỳnh Thắng giật mình, đúng là thỏ khôn có ba cái hang.
Mọi người gặp nhau trong phòng khách, Dịch Đông Phương cho tất cả thuộc hạ ra ngoài. Rồi mới ngồi xuống nói “ Đêm mai, theo mật thám đáng tin cậy, Hắc Nguyệt giáo sẽ tụ tập tại sào huyệt của bọn chúng để vận chuyển một vật phẩm rất quan trọng, ta nghi có quan hệ đến bảo vật quốc gia. Nên ta lên kế hoạch, khi mặt trời xuống núi, chúng ta sẽ mai phục tại hẻm vực núi Vân Phù, cách sào huyệt của chúng khoản mười dặm. Tuy nhiên, mọi người cũng biết vực núi Vân Phù, nổi tiếng là vùng đất cấm, nơi đó không những nhiều ma thú hội tụ mà còn có từng cơn phong nhuận nguy hiểm, như kiếm khí vô hình bay trong vực, khá là nguy hiểm, có thể không chết nhưng có thể bị trọng thương là điều có thể và điều đáng chú ý là bên trong vực núi có ba lối đi chính, nên chúng ta cũng phải phân chia lực lượng làm ba để không một con cá lọt lưới”
Tất cả đều gật đầu tán thành, Tuyết Nguyệt lên tiếng hỏi “ Dịch lão gia, chúng ta đã mất thời gian và thiệt hại về người khá nhiều để tìm ra đầu mối này.
Nếu chia làm ba nhóm thì chúng ta phải cân nhắc kỹ cho phù hợp với thiên thời, địa lợi. Lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại. Nếu không, khi ra khỏi vực Vân Phù thì bọn chúng đã đi vào lãnh địa của khu rừng Hắc ám, như thế xem như thất bại”
Dịch Đông Phương gật đầu, nghiêm trọng nói “ Lão phu đã lên kế hoạch lâu rồi, nhưng không có cơ hội, ngày mai là cơ hội cho chúng ta, nếu như có Thái Sư trợ giúp thì nhiệm vụ sẽ khá dễ dàng, nhưng Thái sư mất tích lành ít dữ nhiều…
Nhưng bù lại có sự trợ giúp của Huỳnh công tử, là một đại cao thủ thì ta nghĩ sẽ không khó để hoàn thành nhiệm vụ” Dịch Đông Phương đã đổi cách xưng hô với Huỳnh Thắng vì đã xem trọng thực lực của hắn.
Tuyết Nguyệt thấy vui trong lòng, vì Huỳnh Thắng được Dịch lão gia coi trọng, nàng biết mình không nhìn lầm người.
Huỳnh Thắng không quan tâm đến tâm trạng của tiểu công chúa mà lên tiếng hỏi “ Tiền bối chúng ta chia làm ba nhóm, vậy chia như thế nào ?”
Dịch Đông Phương nhìn Huỳnh Thắng từ tốn trả lời “ theo ta thì Nguyệt công chúa, Diệu Nhi và ba hộ vệ Hoàng Minh, Bá Trí , Bá Kiêm là một nhóm, thực lực của nhóm này
Nguyệt công chúa đã đạt đến luyện thể tầng bảy trung kỳ, cùng Hoàng Minh luyện thể tầng sáu đỉnh phong, còn lại đều là luyện thể tầng năm ta nghĩ như thế rất ổn nếu gặp cao thủ mạnh hơn vẫn không rơi vào hạ phong.
Nhóm thứ hai thì do Huỳnh công tử làm chủ, lão phu sẽ cho con trai Dịch Quý Dương nó cũng đạt đến luyện thể tầng sáu trung kỳ và ba người hộ vệ thân tín hỗ trợ. Nhóm còn lại là lão phu cùng các tùy tùng thân tín khác. Mọi người thấy sao? “
Tất cả ai cũng gật đầu, riêng Diệu Nhi thì lo lắng nói “ Nhiệm vụ này quá nguy hiểm, Hắc Nguyệt giáo khá mạnh, và am hiểu dùng độc nếu như gặp phải Giáo chủ Hắc Nguyệt Tử Tinh Hoa ta sợ Nguyệt công chúa không an toàn, có thể để Nguyệt công chúa ở hậu phương không?”
Tuyết Nguyệt nghe nói thế, tức giận nói” Diệu Nhi ngươi hơi xem thường ta rồi đó, đây là nhiệm vụ liên quan đến trọng yếu đất nước, ta thân là một võ sĩ, sao có thể ham sống sợ chết, để mặc mọi người?”
Dịch Đông Phương gật đầu nói “ Nguyệt công chúa đã quyết tâm như thế thì không nên bàn cãi nữa, ta sẽ an bài các nhóm như sau, nhóm một do Nguyệt công chúa làm chủ sẽ mai phục lối đi bên trái, lão phu sẽ mai phục ở giữa lối đi chính, còn lại thì Huỳnh công tử đảm nhiệm, đây là pháo ám hiệu cầu cứu, nếu như kẻ thù quá nhiều không cản trở nổi thì dùng”
Mọi người đều thống nhất với kế hoạch này, Dịch Đông Phương an bài phòng nghỉ thỏa đáng cho mọi người rồi nói, “chiều mai chúng ta khởi hành đến hẻm núi Vân Phù. Giờ mọi người hãy đi về phòng nghỉ ngơi. Huỳnh công tử có thể ở lại gặp ta một chút được không ?”
Huỳnh Thắng gật đầu, còn tất cả mọi người thì đi về phòng của mình. Dịch Đông Phương mời hắn ngồi và nói “ Huỳnh công tử, không biết nhà ở đâu, từ đâu đến?”
Huỳnh Thắng trả lời “ Tiểu bối sống và lớn lên ở một thôn trang nhỏ Thị Hà, mồ côi từ nhỏ, mặc dù cực khổ nhưng ham mê học võ, do một lần gặp kỳ ngộ mà được như thế”
Mặc dù thêm thắt, nhưng hắn nói là sự thật, nếu không có kỳ ngộ gặp Sư phụ Cái Nhiếp thì hắn hiện tại chắc vẫn đang ở thôn trang nghèo.