Thấy Huỳnh Thắng im lặng không phản ứng. Tuyết Linh cười cười nói “ Tiểu đệ không nhận lời cũng không sao. Chỉ cần Đệ nói mọi người rằng Tiểu đệ không phải đối thủ của ta là được”.
“ Đại sư tỷ hiểu lầm, đệ đang suy nghĩ nên cược cái gì cho cuộc tỷ võ thêm hào hứng. Vậy đi nếu đệ thắng thì Đại sư tỷ phải đổi xưng hô và mất năm trăm Linh Thạch Trung phẩm” Huỳnh Thắng từ tốn nói.
Nghe đến tiền cược năm trăm Linh Thạch Trung phẩm khiến mọi người ở đây khí thở không thông. Ngay cả Mai Hưng cùng Diệp Trúc Vân cũng đầy lo lắng...
Mai Chính Tư nghe xong cũng tròn mắt ngạc nhiên nhưng nhanh chóng phục hồi lại.
Tuyết Linh nghe lời đánh cược này liền nổi máu điên lên nói “ Ngông cuồng, ngươi dựa vào đâu để đòi đánh cược ?”
Huỳnh Thắng ôn hoà cười nói “ Dựa vào tự tin, Đại sư tỷ sợ thì rút lui cũng không sao. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà”.
Nàng nghe lời khích tướng này càng tức, giống nhau máu Điên lên đến não, hận rằng không cho hắn một đá để bớt ngông cuồng. Nàng cắn răng nói “ Được ta chấp nhận, nhưng đổi xưng hô? Thì nói cho rõ”.
“ Đại Sư tỷ nếu gặp Đệ ở đâu cũng phải xưng Đại sư huynh. Rất dễ đúng không nè?” Huỳnh Thắng đáp.
Dễ, dễ em gái Ngươi...
Nàng hận trong lòng đến đỏ mặt không biết phát tiết nơi nào liền nói “ Được, ta chấp nhận. Nhưng ngươi thua thì phải mất năm trăm Linh Thạch Trung phẩm và gọi ta là Chủ nhân. Ngươi đồng ý không? Nếu đồng ý thì ký khế ước, ta sợ đến lúc đó ngươi thua không nổi”.
Huỳnh Thắng cười gật đầu liếc nhìn Mai Hưng.
Thấy con trai mình ra ám hiệu liền gạt bỏ lo lắng nói “ Tuổi trẻ khí thịnh, không cần làm khế ước có ta và Đại huynh ở đây làm chủ. Không biết ý Đại huynh thế nào?”
Mai Chính Tư không trả lời mà chỉ gật đầu tán thành. Hắn cũng đang tức giận.
Thủ tục xem như xong, Mai Hưng đứng ra trọng tài nói “ Cả hai đến Phòng luyện võ. Nên nhớ điểm đến là dừng không được vi phạm”.
Mọi người cũng hiếu kỳ đi theo sau đến Phòng luyện võ để xem kết quả.
Tại phòng luyện võ, hai người chọn ra cho mình vũ khí. Tuyết Linh chọn song kiếm còn Huỳnh Thắng chọn đơn kiếm. Hắn cầm vũ khí trên tay vuốt ve thân kiếm cảm thụ bao nhiêu ký ức vinh quang ùa về...
Một tiếng nói cắt ngang suy tư của hắn “ Ta có cần áp chế tu vi xuống không”?
Nàng hỏi lời này là không biết được thực lực Huỳnh Thắng sâu cạn bao nhiêu.
“ Không cần, câu này lẽ ra Đệ phải họi Đại sư tỷ mới phải ” Hắn đáp ngắn gọn.
“ Ngươi, ngươi... Quá cuồng vọng. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là chọc giận ta. Ai chọc giận ta đều không có kết quả tốt đẹp đâu” nàng nghẹn họng tức giận nói.
Bước lên võ đài, Tuyết Linh đã vội vận dụng kéo Linh lực đến chống mặt.
“ Tên tiểu tử thúi này xui rồi, đúng là đi vệ sinh không coi ngày mà" một Thanh niên đầu to nói lớn.
Mai Hưng nhìn cảnh này mà trái tim cũng treo...
“ Phụ thân nhanh cho bắt đầu đi, con hứa sẽ rất là nương tay với Đại sư tỷ nha" Huỳnh Thắng vừa nói vừa ném ánh mắt đầy thương cảm nhìn Tuyết Linh.
Nương tay... Nương chị gái ngươi, nương cả họ hàng nhà ngươi... Nàng cắn răng tức giận nghĩ trong lòng. Bổng nhiên thấy sai sai vì Mình cũng họ Mai...
Diệp Trúc Vân đi vô trong vì không dám xem trận tỷ võ này.
Mai Hưng thở dài và ra hiệu trận đấu bắt đầu.
Tuyết Linh chỉ chờ có thế liền miệng đọc pháp quyết, Song kiếm phát ra từng ánh sáng chói lòa và phi thân nhanh chém về Huỳnh Thắng. Tầng tầng, lớp lớp ánh sáng kiếm khí đan xen vào nhau...
Huỳnh Thắng nhiếu mắt chưa đến một phần trăm giây liền trừng mắt vào một điểm tối nhỏ trong vô vàn ánh sáng kiếm khí bay đến và đâm cực nhanh về đó.
“ Phập” một tiếng trầm đục vang lên. Mũi kiếm của Huỳnh Thắng đâm vào giao điểm của Song kiếm của Tuyết Linh. Tay nàng run lên không thể tiếp tục ra chiêu nên nhảy lùi lại.
Đối với mọi người thì thấy Huỳnh Thắng ngăn chặn thế kiếm của Tuyết Linh dễ dàng. Nhưng trong mắt của Mai Chính Tư loé sáng lên rồi trở lại bình thường đánh giá “ Tiểu tử này Thực lực hơn Linh nhi rất nhiều. Không nghĩ một phế vật mất tích bảy năm lại có thể lợi hại như thế”.
Sau một chiêu định đánh phủ đầu, nàng muốn Huỳnh Thắng đẹp mặt nên vội vàng tung chiêu, tuy không phải mạnh nhất nhưng cũng không phải ai cũng có thể phá giải. Mà hắn lại nhẹ nhàng đâm vào yếu điểm. Nhãn lực như thế thật kinh khủng.
Nhìn Huỳnh Thắng vẫn đứng vân về thân kiếm như tâm sự cùng bạn tri kỹ. Tuy thế vẫn làm cho Nàng một áp lực lớn.
Tuyết Linh rất giận nhưng vẫn nén xuống, một kiếm chỉ Thiên, một kiếm chỉ Địa một hư ảnh Bát Quái quay chậm. Hư ảnh Bát Quái càng lúc quay càng nhanh. Mặt nàng cũng đổi dần trắng bạch như đang gánh phải thứ gì cực hạn.
Mai Hưng xửng sờ nhìn hư ảnh bát cực mà lòng đầy lo lắng cùng kinh ngạc “ Bát Quái Nhị Biến là một trong những tuyệt chiêu trấn phái Trúc Nha Trang tại sao con bé này có thể luyện được? Trong khi tu vì mới Nguyên Anh Hậu Kỳ Đỉnh Phong. Nghe nói chỉ có Hạch Tâm đệ tử hoặc đệ tử Trân Truyền mới được phép học sao...”
Trong các khách mời có một người là đệ tử Ngoại Môn Trúc Nha Trang cắn răng thầm nghĩ “ Đại sư tỷ lẽ nào là người đó?”
Huỳnh Thắng hiếp mắt lại nhìn hư anh Bát cực một lúc rồi thầm cười mỉm rồi tiếp tục trút bầu tâm sự với kiếm !!!
Ai cũng lo lắng sẽ có án mạng... Mà tên Ngáo đá kia vẫn tâm sự với kiếm! Thật đủ cuồng.
Tuyết Linh cắn chặt môi, nhưng vẫn có vài giọt máu rơi xuống đất trong đầu thầm đếm số “ hai mươi ba, hai mươi bốn, hai mươi lăm. Ta đã cực hạn".
Nàng liền quát to “ Bát Quái Nhị Biến xuất chiêu".
Nàng quát to xong thì tức thời hư ảnh Bát Quái ngưng xoay và chiếu thẳng hướng về Huỳnh Thắng, nó khoá cả người hắn và bắt đầu xoay ngược lại...
Huỳnh Thắng cảm nhận được một áp lực lớn. Mỗi lần Bát Quái xoay một vòng thì áp lực như tăng lên một đoạn. Hắn không xuất chiêu phá giải mà ngầm vận dụng Linh Lực tạo thành một vòng bảo hộ trong suốt. Hắn không chóng cự là vì muốn nếm thử chiêu này lợi hại ra sao.
Mai Hưng thấy Huỳnh Thắng không chống cự rất lo lắng và chuẩn bị xuất thủ hỗ trợ.
Tuyết Linh nhìn thấy thế cũng rất lo lắng vì bản thân nàng cũng biết tuyệt kỹ này lợi hại. Một khi bị hư ảnh Bát Quái chụp trúng thì không thể trốn, giống như con ruồi bị bắt nhốt trong bao nilon.
Người trúng chiêu sẽ bị áp lực gấp đôi so với người tung chiêu và kéo dài trong hai mươi lăm giây, áp lực này không đơn thuần tấn công nhục thể mà Linh Hồn cũng bị tấn công. Chỉ cần người trúng chiêu không quá mạnh sẽ bị thương rất nặng có khí thất khiếu mà chết tại chỗ...
Mai Hưng nắm tay siết chặt nhìn Huỳnh Thắng, chỉ cần hắn bị thương là sẽ dùng tuyệt kỹ phá giải Bát Quái. Tuy nhiên thời gian trôi qua hai mươi mốt giây, hai mươi hai giây...hắn vẫn đứng yên và bình thản như không có gì.
Tuyết Linh run sợ khì thấy Huỳnh Thắng không bị thương dù là sợi tóc khiến nàng hãi hùng nói “ Không thể nào, ta không tin ngươi không bị gì. Ai có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra không?”
“ Linh Nhi con đã thua vì thực lực của hắn mạnh hơn con rất nhiều” Mai Chính Tư liếc nhìn Huỳnh Thắng nói.
Nàng dùng song kiếm chống xuống đất, cả người khụy xuống muốn ngã thì một luồng gió lướt qua bồng nàng lên. Người đó không ai khác là Phụ thân của nàng.
Nhìn kết quả này tất cả khách mời đứng bất động không biết nói gì. Một trung
niên nhẹ thốt lên “Mai Nguyên Khang đã hoàn toàn lột xác. Không ngờ mất tích bảy năm hắn đã gặp gì mà có thể thay đổi biến thái đến thế. Yêu nghiệt Tuyết Linh mà cũng thảm bại. Ta có phải mơ ?”
Chính Tư bồng Tuyết Linh trong tay và cho nàng ăn một viên đan dược. Rồi quăng một giới chỉ về Huỳnh Thắng nói “ Khang Nhi con làm ta vô cùng ngạc nhiên, chúc mừng con. Đây là tiền cược, ta đi trước không cần phải tiễn”.
Chính Tư Phi thân nhanh như gió rời khỏi Phủ. Mọi người nhìn cảnh này cũng nhìn nhau rồi cũng xin cáo từ.