Gần một tháng trôi qua, Huỳnh Thắng trong Phủ không rời bước. Một phần hắn không biết đi đâu,một phần Diệp Trúc Vân không muốn cho hắn ra ngoài, nàng sợ lại mất con.
Đến giờ nàng không nhận được Huỳnh Thắng mạo danh vì hai lẽ: thứ nhất Huỳnh
Thắng giống Mai Nguyên Khang bảy tám phần từ dáng người đến khuôn mặt. Thứ hai là Nàng cũng không quan tâm và cũng không nghi ngờ...
Một buổi sáng sớm, một người hầu nữ báo tin cho Huỳnh Thắng biết là Lão gia cho mời gặp mặt...
Mười lăm phút sau, tại Thư phòng Mai Hưng có thêm một Lão nhân vận phục đồ Đại Phu ngồi phẩm Trà trên ghế.
Huỳnh Thắng chào hỏi và được Mai Hưng giới thiệu đây là Triệu Kiến Đại trưởng lão cũng là một Đại phu của Đại Tông Môn Trúc Nha Trang cấp Nhất tinh. Là bạn học thân thiết của Phụ thân.
Nghe Mai Hưng giới thiệu về mình, Triệu Kiến gật đầu đáp lễ nói “ Lão phu đến đây chủ yếu phẩm trà với Mai thành chủ và xem tình hình cơ thể của Tam thiếu gia”.
Huỳnh Thắng nghe lời này liền chấp tay cảm tạ.
Triệu Kiến gật đầu mỉm cười phúc hậu và đi đến bắt mạch và khai vài huyệt đạo quanh Đan điền... Chưa đầy mười hô hấp hắn mồ hôi chảy ướt cả áo mới dừng lại hoảng sợ lắp bắp nói “ Truyền thuyết Nguyên Anh hồi sinh ? Có lẽ nào lại như thế?”
Mai Hưng nghe lời này cũng không giữ được bình tĩnh hỏi nhanh “ Triệu đạo hữu việc này có chính xác?”.
Huỳnh Thắng thì đực mặt lắng nghe vì không hiểu gì.
Lau mồ hôi trên mặt Triệu Kiên hít thật sâu đáp “ Cả đời này Lão phu cứu người đã gặp không biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ. Việc này tám chín phần là không sai đấy”.
Triệu Kiên khẳng định như thế khiến Mai Hưng rung động không thôi, hắn nhìn qua Huỳnh Thắng thấy hắn vẫn đực mặt không có phản ứng gì liền từ tốn giải thích “ Truyền thuyết Nguyên Anh phục sinh chỉ là truyền miệng, chỉ một số ít sách Cổ xưa nói sơ qua... Đại khái là tất cả võ giả khi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh thì trong Đan điền sẽ kết tinh thành Nguyên Anh.
Đó là quy luật tự nhiên không ai thay đổi được ngay cả các bậc Cao Nhân... Để Nguyên Anh hồi sinh nói dễ hiểu hơn là Sinh ra lần thứ hai và tỷ lệ cực kỳ thấp, thấp đến nổi dường như là không có...
Rất nhiều bậc Cao Nhân đã cho đệ tử mình thử Hồi sinh Nguyên Anh đến nay lấy thất bại làm kết thúc. Đương nhiên người thất bại chắc chắn sẽ chết, nếu còn sống thì giống như người thực vật vô phương cứu chữa dù có Thánh dược cũng thua”.
Mai Hưng nói đến đó thì dừng, Triệu Kiên liền tiếp lời “ Nguyên Anh sau khi hồi sinh sẽ có sức mạnh vô cùng khủng khiếp chỉ cần người đó cũng cố tu vi thì có thể nói là Từ Bán Thánh trở xuống là Vô địch.
Chưa hết điều vi diệu của nó ở chỗ chỉ cần đủ mạnh là có thể phá cảnh trở thành Bán Thánh mà không phải theo tầng bước thông thường sơ kỳ, trung Kỳ, Hậu Kỳ...
Khi bước vào Bán Thánh thì việc trở thành Cấp Thánh thành công là một trăm phần trăm. Cấp Thánh này đương nhiên không thể đem so sánh với cấp Thánh thông thường”.
Nghe giải thích đến đây mà người Huỳnh Thắng run lên vì xúc động. Không ngờ gặp đại kiếp nạn không chết mà còn được một cái Tạo Hoá. Hắn thầm nghĩ “ Nếu thần kỳ như vậy thì một ngày nào đó gặp lại Nguyên Tinh sẽ cho hắn leo lên bàn Thờ và ngắm Trâu khoả thân để tạ ơn!”.
Mai Hưng như ý thức được điều gì liền nói “ Triệu đạo hữu xin giữ kín bí mật này, ngàn vạn lần không nên hé lộ”
Triệu Kiên gật đầu mỉm cười phúc hậu đáp “ Mai đạo hữu không phải lo, Lão phu biết phải làm gì. Tam thiếu gia nếu có nhã hứng Nhập môn Trúc Nha Trang của ta thì thiên phú này không lãng phí. Lão phu cam đoan sẽ tận lực chiếu cố để Tam thiếu gia bay cao và xa hơn”.
Huỳnh Thắng hiểu ý này liền nhìn Mai Hưng xin ý kiến.
Mai Hưng hào sảng vỗ vai Huỳnh Thắng cười to “ Khang Nhi con nên chấp nhận lời mời này. Con muốn lớn mạnh thì không thể nhốt mình nơi chật hẹp này. Kể từ giờ con hãy xưng Kiên Đại trưởng lão là Đại Thúc nhé”.
“ Vâng, con xin vâng lời cha”.
Triệu Kiên vui vẻ nói “ Trước tiên Đại thúc sẽ cho con uống Hồi Nguyên Anh để thúc đẩy Nguyên Anh hồi sinh nhanh chóng. Ở đây có năm viên Đan Hồi Nguyên Anh phiền Mai đạo hữu cứ cách hai ngày cho Tam thiếu gia phục dụng và truyền Linh Lực điều đặn cho đến khi viên Đan hoà tan hết thì ngừng”.
Nhận năm viên Đan, Mai Hưng ấy náy nói “ Một viên Đan không dưới năm trăm Linh Thạch Trung phẩm, đôi khi có tiền cũng không mua được. Năm viên này có thể cho ta trả tiền trước hai viên không? Một, hai năm nữa ta hứa sẽ trả đủ số còn lại”.
Huỳnh Thắng nghe đến giá một viên đan mà chảy mồ hôi ướt áo.
Trung Kiên gạt bỏ đáp “ Năm viên đan mà thôi, sao có thể so sánh với giá trị của một Đại thiên tài chứ. Lão phu có việc cáo từ không cần tiễn , hẹn ngày gặp lại”.
Huỳnh Thắng và Mai Hưng ôm quyền chào tạm biệt.
Sau khi Trung Kiên rời đi, Mai Hưng liền vội vàng bắt đầu cho Huỳnh Thắng phục dụng...
Mười ngày trôi nhanh qua, Năm viên Đan đã phục dụng hết. Tại trong phòng Mình hắn ngồi khoanh chân điều tiết các mãnh vỡ Nguyên Anh đang nhanh chóng Hoà vào nhau thành một khối hình cầu hồng nhạt.
Hắn kiên nhẫn không dám lơi lỏng, nhịn ăn nhịn uống theo dõi quả cầu Màu hồng từ mờ nhạt đến trở nên rõ ràng...
Mười ngày tiếp theo nặng nề trôi qua. “ Hình thành, ha ha ha cuối cùng đã hình thành” Huỳnh Thắng vui sướng hít một hơi sâu cười to.
Linh khí từ khắp mọi nơi bị cơ thể hắn hấp thu nhanh chóng như Hố đen vũ trụ nuốt chửng những tinh cầu ở gần nó. Như thế còn không thắm vô đâu, hắn cầm Linh Thạch Trung phẩm để hấp thu ngấu nghiến...
Vèo...!
Chưa đầy mười phút, một ngàn Linh Thạch Trung phẩm bốc hơi không thấy đâu. Đây là số Linh Thạch mà Mai Hưng đưa hắn để sử dụng. Moá... 1000 Linh Thạch Trung phẩm a, gần một nửa gia sản của họ Mai tích góp. Nhìn cảnh này mà Mai Hưng trong lòng đau như “ Thiến”...
Nén đau khổ Mai Hưng nở một nụ cười giòn nói “ Chúc mừng Khang Nhi đã phục hồi Tu vi, sau này con hãy làm rạng rỡ họ Mai nhé...”
Nói đến đây Hắn cảm thấy có gì sai sai nên không biết nói gì cho phải.
“ Phụ thân có công tái sinh, con sẽ không phụ lòng người” Huỳnh Thắng trả lời.
Nghe lời này Mai Hưng rất đổi vui vẻ nói “ Ha ha đúng là Khang Nhi. Con chuẩn bị hành trang, hai ngày nữa Cha sẽ đưa con đến Trúc Nha Trang nhập môn”
“ Vèo, vèo” hắn vừa dứt lời thì hai chiếc dép từ đâu bay đến trúng vào mặt không trượt phát nào...
“ Ông định kêu Khang Nhi đi đâu? Muốn nó đi phải bước qua xác Lão bà này ” Diệp Trúc Vân la ầm lên.
Mai Hưng vì đang vui không cảnh giác cộng với dép bay không mang theo sát khí nên Hắn ăn đủ!!!