Đang trò chuyện hắn lại nhìn xa thật xa về phía Tây thấy có bốn người đang phi thân đến. Huỳnh Thắng liền nói “ Có người đến Tèo hãy chui vào Giới chỉ của ta, đây không phải lúc tâm sự”.
Tèo hiểu ý liền nói “ Chủ nhân hãy vô trong đây như thế sẽ an toàn hơn”
Huỳnh Thắng gật đầu và nhảy vào trong, nắp Quan đóng chặt lại và theo một hướng khác biến mất nhanh đến nổi chỉ thấy được một luồng ánh sáng kéo dài đến tận Chân trời.
Ở bên trong hắn cảm thấy ngạc nhiên vô cùng vì nó không hề chật chội, nó rộng rãi như một khuôn viên Suối Tiên có đầy đủ tiện nghi, đặc biệt là có thể nhìn xuyên ra ngoài để biết mình đi đâu và ở đâu.
Huỳnh Thắng vừa rời đi thì khoảng mười phút sau, có bốn người xuất hiện và quan sát kỹ xung quanh. Một lúc lâu sau một nữ tử lên tiếng trong trẻo hỏi “ Mạc ca nơi đây hình như có một bảo vật vừa xuất thế, chúng ta mau tìm nó vì xung quanh không có ai ở đây”.
Thanh niên tuấn tú cao lớn nhìn xung quanh một lượt nữa rồi nói “ Với sức chúng ta thì tìm được nó cũng không lấy được, theo ta nghĩ đó chắc chắn là một chí bảo nên mới kéo theo dị tượng khủng khiếp đến thế. Nên nếu có gặp cũng không thể lấy, xem như chúng ta không có duyên.”
Nghe lời này mọi người chỉ lắc đầu cảm thấy hụt hẫng.
“Thôi chúng ta tiếp tục khám phá xung quanh tìm thêm cơ duyên. Lần quay lại Bí Cảnh này ta thấy chúng ta có thể gặp may vì theo địa đồ nơi đây chưa có ai đến” Thanh niên tuấn tú nói ....
Ở một nơi khác cực kỳ xa!
“ Chủ nhân trước của Tèo tên Khắc Đa. Hắn bị thương rất nặng nên đã cùng Tèo trốn thoát, để đến được nơi đây là do vô tình bị kẻ nứt của Không Gian hút vào. Có thể hắn sẽ không chết nhưng vì bị Lôi điện hồi nãy đánh cho hồn phi phách tán. Bản thân Tèo cũng bị tổn hao nhiều nên Ấn Ký của hắn cũng bị Lôi điện xoá sạch. Lúc đó Tèo cũng mém trở lại Vô thức ngủ say thì đột nhiên hút được một phần Linh Hồn của chủ nhân, Tèo vội vàng chuyển thành Ấn ký mới nên mới còn nhớ chuyện đã xảy ra trước đó” Tèo chậm rãi kể lại.
Nghe kể chuyện mà Huỳnh Thắng lòng đầy hào hứng vì ngoài đại lục này còn có thế giới bên ngoài còn có nhiều thứ tồn tại ngoài sức tưởng tượng. Qua lời kể của Tèo thì hắn đã nằm chôn vùi nơi đây hơn vạn năm, hắn xuất thế là do Khắc Đa hấp hối mặc dù nằm bên trong Quan tài nhưng thương thế quá nặng nên cũng không thể kéo dài tiếp.
Huỳnh Thắng không tiếp tục tìm hiểu bên trong Tèo còn bí mật gì vì thời gian trong Bí Cảnh đã gần kết thúc. Mặt đất lan truyền những cơn rung lên càng lúc càng lớn cánh cửa Bí Cảnh đã dần dần xuất hiện từ xa xa...
Nhìn hiện tượng này Huỳnh Thắng liền hiểu ý nghĩa của lệnh bài mà Lâm Tình đưa hắn, nó như một chìa khoá để thông qua cánh cửa Bí Cảnh này.
Người nào không có thì không thể ra hoặc vào Bí Cảnh. Còn vì sao các đại Tông môn cho các đệ tử đi tham gia Bí Cảnh mà là không phải các Trưởng Lão, Phó Trưởng môn, Trưởng môn... Là vì bên trong cũng có rủi ro khá lớn.
Hắn nghe Khả Vy có một lần kể rằng: Lệnh bài ( chìa khóa) vô Bí Cảnh lúc nàng tham gia lần trước có một trăm mười lệnh bài, hiện tại lúc hắn cùng mọi người vô Bí Cảnh chỉ có bốn lăm lệnh bài, điều này không ai nói cũng hiểu ra vấn đề chú yếu đó là Rủi ro cao, nếu để một người quan trọng trong Tông môn đi Bí Cảnh nếu chết thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Tông môn đó.
Cánh cửa Bí Cảnh đã mở ra nó toả ra một ánh sáng vô cùng sáng chói, dù đứng thật xa cũng có thể nhìn thấy trừ khi đang ở trong Động hay dưới nước thì có thể sẽ không thấy.
Huỳnh Thắng cho Tèo nhập vào thể nội cơ thể mình phi thân đến nơi lối ra phải mất một ngày rưỡi...
“ Má ơi, xem gần như vậy mà xa vãi phi thân muốn “Tuột cả trứng” mới đến. Mệt quá”. Hắn thầm mắng.
Bước vô cửa, hắn bị ánh sáng bao trùm lại và hút vào bên trong, cảm giác y như lúc trước không thấy dễ chịu chút nào.
Vèo!
Huỳnh Thắng bị bắn ra ngoài với tốc độ khá nhanh, hắn vận Linh Lực và ổn định lại cơ thể nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất giống như “ Tiên nữ hạ thế!”.
Huỳnh Thắng là người đầu tiên đi ra ngoài! Với bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn với rất nhiều suy nghĩ bất thiện vì bọn họ biết rằng bất kỳ ai từ bên trong Bí Cảnh đi ra không ít thì nhiều sẽ có bảo vật, thảo dược...
Lâm Tình đứng cách đó không xa vẫy tay gọi “ Ở bên này”....
Huỳnh Thắng liền phóng nhanh đến và ngồi thiền kế bên Lâm Tình. Lâm Tình mặt hơi cảnh giác nhưng không quá lo lắng vì chốn đông người chắc chắn không ai dám ra tay.
Thời gian chầm rãi trôi qua, cũng có nhiều người đã đi ra. Đã hai ngày trôi qua cánh cửa Bí Cảnh đang mờ dần và có dấu hiệu đóng lại biến mất.
Điều này làm cho mọi người đang chờ đệ tử mình càng sốt ruột hơn... “ Ầm” cánh cửa đóng lại và biến mất kéo theo luôn những cơn động đất. Xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường. Có người vui kẻ buồn.
“ Định mệnh, Trùng Khiêm đã không quay trở về. Chúng ta lên thú cưỡi và hồi Tông môn thôi” Lâm Tình chua xót nói.
Đối với Tông môn mất đi một đệ tử hạch tâm thì không ảnh hưởng gì nhưng đó là một tổn thất cũng lớn vì để đào tạo ra được một đệ tử Hạch tâm thì Tông môn cũng bỏ ra khá nhiều tài nguyên nên Lâm Tình đau xót là thế.
Chỉ có ba mươi người đi ra từ Bí Cảnh... Lần này xem ra tổn thất ít hơn những lần trước. Mọi người thở dài tạm biệt nhau rồi rời đi.