Vô Địch Thần May

Chương 72 : ĐẶT TÊN NGƯƠI LÀ TÈO




Rời khỏi Động Huỳnh Thắng lại phi thân nhanh vào rừng Vàng tiếp tục khám phá và tìm cơ duyên cho mình. Trên đường đi ngoài gặp các Ma thú hắn cũng hái được một ít thảo dược. Nếu lấy Nội đan của Ma thú mà hắn có cùng với Thảo dược đem đổi Linh Thạch trung phẩm thì chắc cũng nhiều Xem thu hoạch rất tốt.

Đi được một ngày thì thoát khỏi rừng Vàng đang phân vân chọn hướng đi thì nheo mắt lại nhìn về hướng Đông Nam nơi đó đang xuất hiện dị tượng mây đen che kín cả bầu trời kèm theo Sấm chớp.

Hắn liền lao theo hướng đó thật nhanh. Gần đến nơi từ trên cao nhìn xuống mặt đất bị nung đỏ lên như nham thạch, tai trung tâm có một vật màu đen tuyền từ dưới mặt đất từ từ trồi lên. Khi nó trồi lên hết thì vật đó giống như một quan tài, nó nằm bất động trên mặt đất nóng chảy. Nhiều cột Lôi điện to như cột điện có màu Cam chen chúc nhau đánh xuống quan tài màu đen tuyền. Tuy nhiên nó vẫn bất động không hề hấn.

Huỳnh Thắng nhìn dị tượng này mà cảm thấy run sợ vì những cột Lôi điện kia nếu đánh trúng hắn thì chắc tiêu, còn quan tài màu đen tuyền kia là Âm vật gì mà để Trời đất nổi giận quyết phá hủy cho bằng được.

Vừa lo sợ vừa tò mò hắn liền mở [ Vô Thiên Nhãn] để xem xét. Một luồng thông tin xuất hiện trong đầu : Quan Thượng Cổ cấp bậc không đánh giá được, là một Thiên Địa Bảo được Thiên Địa uẩn dưỡng mà thành là một bảo vật tính chí Âm, có tác dụng Bất sinh bất tử .

Thông tin rất ít là do [ Vô Thiên Nhãn] chỉ đạt cấp Sơ Kỳ nên không thể thu thập nhiều thông tin nhiều nhưng biết lai lịch và tác dụng của nó là đủ rồi.

Huỳnh Thắng khoá mục tiêu lại và tập trung Linh Hồn để cảm nhận bên trong Quan Thượng Cổ có gì không. Đang cảm nhận thì bổng nhiên nắp Quan tài mở ra hấp thu Linh Hồn hắn vào trong.

Vì có sự phòng ngừa Huỳnh Thắng liền ngừng theo dõi và quay lưng phóng ra khỏi Quan tài, dù thế Linh Hồn xủa hắn cũng bị tổn hao. Tưởng chừng như thế sẽ không sao, ai ngờ Quan tài lắc rung lên dữ dội và bay lên lơ lửng trong không trung, Lôi điện càng điên cuồng giáng xuống nhìn từ xa Quan tài như cột thu Lôi vậy.

Huỳnh Thắng nhìn cảnh này sợ hãi đến nổi lông tay dựng lên. Liền vận hết Linh Lực, dùng hết sức Bú sữa mẹ mà chạy thục mạng.

Quan tài đang lơ lửng trên không liền rung lắc lên dữ dội biến thành một luồng sáng bay về phía Hắn kéo theo sự giận dữ của Lôi điện.

Huỳnh Thắng cảm nhận được có một vật thể sau lưng đuổi nhanh đến với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được. Nếu so sánh tốc độ của hắn so với Quan tài thì giống như tốc độ của xe Đạp so với tốc độ Máy bay!

Biết không thể thoát Huỳnh Thắng rút Ma Quân Kiếm ra để cho một cuộc tử chiến.

Quan tài cũng dừng lại cách hắn hai mươi mét. Bên trong Thức Hải của hắn vang lên tiếng nói đầy sửng sốt và hưng phấn của Lãnh Băng Như “ Quan Thượng Cổ? tại sao lại xuất thế ở đây? Đây là Thiên Địa Bảo chỉ nghe trong truyền thuyết”.

“ Ngươi biết lai lịch nó sao? Ta bị nó bám theo nên không còn cách khác phải tử chiến” Huỳnh Thắng vội vàng hỏi.

“ Chỉ là nghe truyền miệng thôi. Nó còn có tên gọi khác là Bất Tử Quan là một báu vật vô số tu sĩ thèm khát nhỏ dãi ai có được nó có thể xem như Bất Tử vì khi vào bên trong thì sẽ không có Thời Gian, nói chính xác hơn là Thời Gian sẽ bị Quan Thượng Cổ này phong ấn bên ngoài không thể xăm nhập vào bên trong nó” Nàng đáp.

Huỳnh Thắng nghe những lời này kinh ngạc đến nổi không biết nói gì. Hắn xắp khóc thầm nghĩ “ Nếu nói vậy thì bên trong Quan tài này chắc chắn là đã có chủ nhân, má ơi cứu con nếu tên chủ nhân đó thức tỉnh thì mạng nhỏ này xem như Treo. Ông Trời quá bất công con còn nhỏ, mới bước qua tuổi dậy thì, chưa biết mùi vị đàn bà...”.

Đang than thân trách phận thì tiếng nói của Lãnh Băng Như lại vang lên kinh hãi “ Chủ nhân hình như Quan Thượng Cổ nó nhận ngài làm chủ nhân rồi thì phải?”

Nàng thay đổi luôn cách xưng hô với Hắn. Huỳnh Thắng nghe lời này như tỉnh ngộ và quan sát kỹ Quan tài thì thấy nó vẫn đứng bất động lơ lửng trên không trung, mây đen dần tan biến, những cột Lôi điện thưa dần, nhỏ lại và biến mất trong không trung như chưa từng xuất hiện.

Hắn hít một hơi thật sâu đến gần Quan Thượng Cổ và đưa tay sờ. Nó run lên vài cái rồi bật nắp ra. Hắn nhìn bên trong thì thấy một thi thể đã cháy đen, một cơn gió nhẹ thổi qua làm thi thể thành tro bụi bay khắp nơi...

Hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy cảnh này và tự hỏi “không phải nói là sẽ bất tử khi vào bên trong sao?”.

Một câu hỏi không có lời đáp bổng nhiên trong Thức Hải của hắn vang lên một giọng nói lạ nghe như tiếng thì thầm “ Từ nay về sau ngươi là chủ nhân mới của ta”.

Nghe giọng nói này Huỳnh Thắng cũng không quá ngạc nhiên nói “ Nếu thế ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên để dễ gọi nha, từ giờ ta gọi ngươi là Tèo ngươi thấy sao?”

Quan Thượng Cổ trầm mặc một hồi lâu rồi đáp “ Tèo? Tên nghe lạ quá ta chưa nghe qua bao giờ nhưng cái chữ Tèo nó làm cho ta có cảm thân quen, giản dị... Ta thích”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.