Một lúc sau cơn động đất giảm dần và ngưng hẳn. Giữa không trung tụ tập lại nhiều đốm sáng hội tụ một chỗ, đột nhiên một cánh cửa từ không trung xuất hiện và mở ra, nhìn vào bên trong Huỳnh Thắng chỉ thấy một màu xám trắng mà thôi.
“ Đi thôi, chúc tất cả may mắn và bình yên trở về” Lão già áo đỏ phất tay nói.
Bốn mươi lăm người phi thân lên không trung ào ào như ông vỡ tổ. Những người còn lại thì kiếm cho mình một chỗ ngồi để chờ đợi...
Huỳnh Thắng cảm thấy hơi đau nhức cơ thể lẫn Linh Hồn, cả người hắn như mất trọng lực mặc cho Lực vô hình kia đưa đi... Mười phút trôi qua hắn nhìn phía trước có một lỗ ánh sáng lọt vào và hắn đã đưa đến lỗ ánh sáng đó và rơi xuống tự do trên một sườn núi với nhiều cây cối xanh tươi.
Nhìn xung quanh và lắng nghe mọi phía, hắn biết quanh đây không có ai ngoài hắn và nhiều loài thú ẩn mình trong các khu vực xung quanh. Hắn hít một hơi rồi dùng Phi Phong Hành để dò xét một cách cẩn thận. Đi hơn một giờ trước mặt hắn một con Sông rộng lớn chắn trước mặt, con Sông lớn đến nổi không thấy bờ bên kia chỉ thấy đường Chân Trời mà thôi.
Nhìn con Sông êm đềm, nước trông xanh nhưng lại làm cho hắn rùng mình và cảm giác có sự nguy hiểm ở dưới đó. Hắn cảm nhận được sóng nhiệt vô hình từ từ dưới sông tiến đến. Hắn vội vận dụng Linh Lực phi lui ra xa. Chân hắn vừa rời khỏi mặt đất thì dưới nước bắn lên cực nhanh hai vòi xúc tu nhanh chóng chụp ngay chỗ vừa đứng.
Rất may mắn hắn phản xạ nhanh nên càng vòi xúc tu chụp vào hư không.
Huỳnh Thắng nhìn từ trên không xuống nước thì thấy bóng dáng của một con Ma thú dạng Bạch Tuộc. Ánh mắt của nó mở ra dưới nước đỏ rực như tức giận.
Hắn nhìn một lúc thì đánh giá con Ma thú này Tu vi đạt cấp Thánh một sao. Nếu đổi lại người khác có lẽ là mồi ngon của nó.
Huỳnh Thắng không muốn mất thời gian nhiều nên vội phi thân rời đi. Những nơi hắn đi là những nơi chưa có người khám phá nên cũng rất thận trọng. Phi thân hơn hai giờ hắn qua các ngọn đồi, cánh rừng và trước mặt hắn là một khu rừng Vàng, gọi là rừng Vàng vì nhìn nơi nào cũng có lá màu Vàng.
Dò xét thận trọng hắn tiến vào trong để khám phá. Hắn phát hiện trong bụi rặm cách hắn năm dặm có một cặp Ma thú đang ẩn nấp, bọn chúng đã phát hiện ra hắn nhưng có lẽ bọn chúng nghĩ hắn không nhận ra chúng nên vẫn ẩn nấp chờ cơ hội...
Huỳnh Thắng vẫn giả vờ không biết nên vẫn tiến lên. Khi chuẩn bị đi ngang qua bụi rậm cặp Ma thú ẩn nấp thì bất chợt hai luồng ám khí bay ra từ bụi rậm đâm xuyên qua người hắn.
Hai con Ma thú cười vui mừng lao ra khỏi chỗ núp đến gần Huỳnh Thắng thì thấy có gì đó không đúng thì một luồng Kiếm khí bay ngang qua cổ và chết không hiểu tại sao.
Hai con Ma thú này khá yếu chỉ là Kết Đan trung kỳ nên hắn giải quyết rất nhanh. Lấy hai viên Nội đan xong hắn đi sâu vô rừng, càng vô trong Ma thú càng mạnh và bọn chúng có những kỹ năng thiên phú vô cùng nguy hiểm.
Giống như con Độc Lang Ma Thú có tuyệt kỹ công kích Linh Hồn không cẩn thận thì chết. Hắn đứng trước một cái Động rộng lớn, trong Động có nhiều Sương mù từ trong bay ra. Sau khi đánh giá cẩn thận Hắn đi vào trong. Càng đi sâu động nhỏ dần mùi tử khí càng lúc càng nồng. Hắn không dám chủ quan ,tay cầm Ma Quân Kiếm, đối với hắn Tử khí, ma khí... Thì không đáng lo vì hắn đã luyện Tiên Thiên Cương Khí.
Mặc dù Tử khí rất nặng nhưng hắn đi đến đâu thì Tử khí tránh ra đến đó nhường một khoảng trống nhỏ quanh người hắn. Đi thêm hai mươi phút hắn nhìn Xương cốt rất nhiều và điều kỳ lạ có vài Xương cốt không phải nhân tộc mà là thuộc tộc khác nếu ở Trái Đất người ta gọi là Người ngoài hành tinh.
Theo hắn đoán những bộ xương này có niên đại không dưới hai ngàn năm. Kế bên những xương cốt cũng có nhiều vũ khí nhưng đã hoen gỉ mất Linh Tính đem về chẻ củi hoặc cân kí bán ve chai thì được! Đôi khi hắn nhìn thấy oán khí dưới hình dạng oan hồn bay dập dờn phát ra âm thanh nghe rật thê lương và lạnh lẽo...
Nơi đây có mười hai bộ xương, hắn tiếp tục vô sâu bên trong khám phá. Vì bên trong Tử khí nhiều nên tầm nhìn và nghe của hắn bị hạn chế nhiều nhưng so với người khác thì cũng là đò Biến thái. Sâu bên trong mặt đất cứng như sắt hắn lại đi sâu vào trong, cái Động này như là Động không đáy trong phim Tây Du Ký ấy, đi hoài mà không thấy điểm cuối...
Hơn một tiếng trôi qua trước mắt Hắn là một cánh cửa sắt lớn hình trón đã đóng kín chắn lối đi, kế bên cánh cổng là một di hài vẫn còn mới chỉ mới phân hủy nhưng niên đại không dưới năm trăm năm.
Ngoài di hài ra chỉ có một cây Chùy vẫn nhàn nhạt toả ra ánh ôn nhuận bao quanh nó. Hắn tiến lên nhìn cây Chùy thì phát hiện cấp độ cây Chùy là Thiên Giai một sao nó cũng bị hư hại cộng với thời gian dài nên đã suy yếu rất nhiều. Cầm cây Chùy lên hắn dùng Linh Hồn để phong ấn cây Chùy và cất vào Giới chỉ.
Kiểm tra cánh cửa sắt hắn phát hiện nó đã bị phong ấn không thể mở được. Trực giác nói cho hắn biết sau cánh cửa này là một lối đi thông vơi một lục địa khác, hiện tại với tu vi của hắn thì chưa đủ để khám phá bên ngoài nên hắn xoay người rời đi.
Từ khi vô Bí Cảnh này hắn thấy khác thường so với những lời kể trước đó sẽ có khảo nghiệm và sẽ có phần thưởng...