Vô Địch Thần May

Chương 69 : BÍ CẢNH NGƯỜI TRÚNG TUYỂN




Sau khi hắn rời đi một lúc Huỳnh Thắng nhìn về phía trọng tài hỏi “ Trong thách đấu, hắn rời khỏi võ đài có nghĩa là ta thắng đúng không?”

Trọng tài gãi đầu nhìn về phía các Trưởng Lão đang ngồi xin ý kiến vì đây là trường hợp đầu tiên hắn gặp. Các đại trưởng lão tranh cãi nhau ầm ĩ để đưa ra kết quả. Một lúc một căng thẳng... Bổng nhiên một tiếng nói phát ra “ Đủ rồi, Tên tiểu tử đó đã thắng một cách thuyết phục mà các ngươi không nhìn ra thật là quá kém” người nói không ai khác là Lâm Tình Thái thượng trưởng lão.

Tất cả mọi người im lặng không dám tiếp tục tranh luận. Lâm Tình phi thân đứng trên võ đài hai tay chấp sau lưng, ưỡn ngực trông cực kỳ phong thái nhìn Huỳnh Thắng thật lâu rồi nói “ Ngay từ khi bắt đầu trận đấu Đông Đàn đã trúng chiêu và thua ngay lúc ấy. Lúc đầu ta cũng không nhìn ra, nhưng một lúc sau ta nhận ra rằng Đông Đàn đã bị trúng ảo cảnh và ảnh hưởng đến Linh Hồn, nếu Tiểu tử này muốn giết người thì như giết một con Gián. Ta nói có đúng không?”

Huỳnh Thắng không trả lời mà chỉ gật đầu thừa nhận. Tình thế lúc nãy khi mà hắn không thể dùng được Linh Lực nhưng Linh Hồn thì không bị ảnh hưởng nên hắn đã nhanh chóng dùng tuyệt kỹ Hỗn Thiên Hồn gây ảo cảnh.

Mọi người đang chú trọng lắng nghe thì từ xa nghe một tiếng “Gầm” vô cùng tức giận từ xa vang đến “ Huỳnh Thắng ta thề sẽ giết ngươi, thề chết không lưỡng tập” Tiếng la đó không ai khác đó là Đông Đàn.

Hắn đang lao nhanh đến sát khí ngút trời, trên tay còn dính vài “ Cọng lông” của ai đó!

Và từ xa hơn cũng có những tiếng thét chói tai của chị em nữ tử “ Đồ biến thái, đồ mất dạy dám ban ngày ban mặt nhổ Lông các chị?”

Các trưởng lão...Các đệ tử.... Miệng giật vài cái.

Đông Đàn lao lên như một con mãnh thú điên cuồng nhảy lên võ đài chuẩn bị ra tay thì bị một chưởng kình lực đẩy mạnh ra xa rơi xuống đất.

“ Om xòm, thua thì nên nhận bây đâu hãy giam trong Ngục phòng để hắn tỉnh tâm” Lâm Tình tức giận quát.

Bốn đệ tử chấp pháp liền lao đến phong bế Đông Đàn đưa đi, hắn vừa đi vưa thét ầm “ Ta bị oan, Huỳnh Thắng ngươi hãy nhớ ta đó!!!”

“ Tiểu tử ngươi đã thắng, không phạm quy định nên từ giờ ngươi là Đệ nhị Nội môn đệ tử. Sau này có thể chúng ta có thể gặp lại nhau” Lâm Tình nghiêm túc nói rồi phi thân biến mất.

Huỳnh Thắng lúc này Thoát Lực đã hết nên cũng nhanh chóng đạp gió rời đi trong vô cùng khí phách và đầy phong thái của một đại cao thủ.

Mọi người nhìn hắn đạp gió rời đi thì mới dần dần giải tán.

Tại một nơi khác gần đó.

“ Tên tiểu tử này không ngờ Linh Hồn cũng khủng bố không kém sức mạnh của hắn. Nếu không thì Đông Đàn không thể thua dễ như vậy. Thật xui xẻo cho hắn” Thanh Nguyệt thở dài nói.

“ Con thấy người này có nhiều bí mật thật khủng khiếp. Sau trận này ai đấu với hắn đều phải bị ám ảnh. Đông Đàn quả thật thê thảm...” Khả Vy cũng tán thành.

Trong phòng của Huỳnh Thắng, hắn cũng thở dài vì cảm thấy có lỗi với Đông Đàn, có khi sau vụ này hắn sẽ quẩn trí mà làm chuyện điên khùng. Không ngờ Hỗn Thiên Hồn quá lợi hại. Thật có lỗi ta thật lòng không muốn sử dụng tuyệt kỹ này. Đang tự vấn lương tâm thì Khả Vy đến.

Sau khi vô phòng nàng gặp hắn liền nở nụ cười đẹp nói “ Từ hôm nay ta gọi ngươi một tiếng Sư huynh rồi. Tám ngày nữa nếu không thay đổi sẽ có sự chọn lựa đệ tử đi tham gia bí cảnh. Muội cũng nói trước trong Bí Cảnh cũng không hoàn toàn là an toàn, lần não cũng có vài người mất tích. Hẹn gặp Sư huynh sau”.

Nàng chỉ nói ngắn gọn rồi cáo từ rời đi.

Danh tiếng của Huỳnh Thắng được nổi tiếng toả sáng như mặt trời ban trưa. Trong Tông môn nhiều người luôn nhắc đến hắn. Còn hắn thì mặc kệ.

Trong tám ngày hắn điên cuồng tu luyện và Thoát Thai được ba huyệt đạo vậy tổng cộng là bảy huyệt đạo. Mặc dù chỉ bảy huyệt đạo nhưng cơ thể hắn có sự biến động cực lớn, hắn cảm nhận rõ ràng nhất qua việc Linh Hồn của hắn phục hồi rất nhanh.

Từ ngày tỷ võ hắn đã bị tiêu hao Linh Hồn mặc dù không đáng kể nhưng cũng nhiều. Trong vòng vài ngày mà đã phục hồi hoàn toàn, đổi lại trước kia rất là lâu. Còn các mặt khác hắn chưa kiểm chứng. Hắn hi vọng căn bệnh Thoát Lực sẽ hết hoàn toàn vì nó quá nguy hiểm.

Tiếng gõ cửa vang Khả Vy không chờ hắn mời vô mà tự động mở đi vô luôn!

“ Hôm nay người ta tập trung điểm danh để tham gia Bí Cảnh, Huynh giờ sao không đi? Khả Vy hỏi.

Hắn nhìn nàng rồi hỏi “ Muội có đăng ký tham gia không?”.

Khả Vy nhìn hắn hỏi có vẻ quan tâm liền nở nụ cười xinh đẹp nói “ Lần này Muội không tham gia để nhường người khác có cơ hội. Thôi Huynh đi nhanh mà điểm danh, trong ngày hôm nay sec có tỷ võ để chọn người được đi đó. Muội không tiễn”.

Nghe nàng thúc dục hắn cảm tạ sau đó cáo từ phóng nhanh như bay.

Tại nơi điểm danh cũng không nhiều người chỉ có năm đệ tử Nội môn trong Top năm bao gồm cả hắn và Ba người đệ tử hạch tâm nhưng không có Minh Dự.

Mọi người nhìn hắn lao nhanh đến mà cảm thấy không khí trở nên ngột ngạt nhất là các đệ tử Nội môn. Họ e ngại hắn là vì tuyệt kỹ tấn công vào Linh Hồn, dù họ mạnh đến đâu, cơ thể cứng bao nhiêu thì đối với tấn công Linh Hồn thì có thể nói bị bó tay toàn tập.

Mọi người cũng hành lễ chào hỏi hắn và hắn cũng đáp lại.

Lâm Tình Thái Thượng trưởng lão là người kiểm tra tỷ võ hắn nói “ Quy định Tỷ võ như cũ, đệ tử hạch tâm sẽ tỷ võ với đệ tử hạch tâm và đệ tử nội môn với đệ tử nội môn. Tỷ võ sẽ bắt đầu hôm nay, mọi người chỉ đấu ba trận ai có điểm cao nhất thì người đó được chọn”

Tất cả các đệ tử đều gật đầu và tách ra hai nhóm, nhóm đệ tử hạch tâm và nhóm đệ tử nội môn rồi bốc thăm để kiếm đối thủ.

Huỳnh Thắng bốc thăm trúng phiếu trắng nên đợt một được thông qua mà không tốn một giọt mồ hôi. Hắn thật quá hên? Đối với các đệ tử nội môn cảm thấy gặp may mắn là không đụng hắn sớm, xét chung thì mọi người đều may mắn!

Đợt hai hắn cũng phiếu trắng!!! Lần ba thì chắc chắn là không thể phiếu trắng vì ai thua hai lần liên tiếp là bị mất tư cách tham gia tỷ võ. Hắn bốc thăm trúng Khang Phi đệ tử nội đứng thứ nhất.

Trận đấu này quyết định ai là người có tư cách tham gia Bí Cảnh.

Khang Phi nhìn hắn thở dài nói “ Hảo huynh đã nghe danh hảo huynh là bậc kỳ tài am hiểu tấn công Linh Hồn, không biết ngoài am hiểu tấn công Linh Hồn, hảo huynh có am hiểu khác không. Ta cũng muốn thử”.

“ Hảo huynh nói quá, nếu hảo huynh nói vậy thì ta sẽ chiều theo” Hắn cũng lịch sự đáp.

Trọng tài tuyên bố tỷ võ bắt đầu. Khang Phi nhanh chóng rút Song Đao ra,ai nhìn hai cây đao này sẽ làm cho Tim đập nhanh khó có thể kìm chế được giống như có một lực vô hình tác động lên người khác.

Huỳnh Thắng cũng bị ảnh hưởng nhẹ nên vận Linh Lực để thoát khỏi tác dụng của lực vô hình kia. Khang Phi nhìn thấy điều này trên mặt cũng hơi thất vọng. Nếu đổi lại người khác thì khó có thể vận dụng kỹ năng để trấn áp.

Rót Linh Lực vào Song Đao, Song Đao toả hào quang va dài ra thêm, nó có thể uốn lượn như rắn. Khang Phi dùng lực tác động vào chuôi Song Đao và nhảy lên trên miệng đọc pháp quyết chém thắng xuống chỗ Huỳnh Thắng đang đứng.

Song Đao tạo thành nhiều sóng ánh sáng xô đẩy nhau lao đến Huỳnh Thắng.

Mọi người nín thở nhìn tuyệt kỹ của Khang Phi, có đệ tử đứng gần bị ảnh hưởng nên tim đập cực nhanh muốn phá lồng ngực bay ra ngoài. Nhìn cảnh ngàn cân treo sợi tóc Lâm Tình liền nhanh chóng phi thân đến gần đệ tử bị nguy hiểm và tạo ra một vòng bảo vệ quanh hắn, lúc ấy hắn mới thoát một kiếp.

Mọi người nhìn tập trung lên võ đài thì thấy Song Đao chỉ chém vào hư không, Huỳnh Thắng đã biến từ lúc nào.

Khang Phi cảm giác bất an liền thu Song Đao về để bảo vệ thân thể. Bổng nhiên hắn cảm thấy khó thở, đau đớn như vạn kiếm chém khắp nơi.

Một cánh Hồ Điệp lớn bằng lá cây Bàng bay dập dờn với quỹ đạo bất định đến gần hắn, hắn thất kinh vội vàng huy động Song Đao chém về Hồ Điệp, Song Đao dũng mãnh lao nhanh như chớp về Hồ Điệp chém xuống nhưng lại chém vô hư không, Hồ Điệp như thuấn di xuất hiện trước mặt hắn và bay ngang qua cổ họng. Hắn chỉ cảm nhận được hơi lạnh lẽo toát ra dưới họng.

Theo phản xạ tự nhiên hắn dùng tay chụp lại cổ họng của mình mà đầy hoảng hốt.

Chuyện kể thì dài nhưng chỉ diễn ra đúng ba hô hấp, Khang Phi thở phào nhẹ nhõm vì cổ mình không bị gì. Lúc này hắn lấy lại bình tĩnh và định tung ra tuyệt kỹ thứ hai the nghe tiếng quát “ Dừng lại, thắng thua đã rõ” tiếng quát ấy chính Lâm Tình Thái thượng trưởng lão.

Khang Phi ngạc nhiên nhưng cũng dừng lại nhìn xung quanh như kẻ mới ngủ dậy không hiểu gì...

“ Khang Phi thua quyền tham gia Bí Cảnh thuộc về Huỳnh Thắng” Lâm Tình nói.

Huỳnh Thắng bỏ kiếm vào vỏ và đi xuống võ đài còn Khang Phi thì đứng như trời trồng. Các đệ tử hạch tâm có xem qua trận chiến này cũng cảm thấy thất kinh vì Huỳnh Thắng ra tay rất nhanh và tinh chuẩn, khai thác tối đa các sơ hở của Khang Phi để dứt điểm nhẹ nhàng.

Bọn họ tự hỏi nếu người đấu với Huỳnh Thắng không phải Khang Phi mà là mình thì cũng không dám chắc thoát được chiêu này.

“ Nếu đây là trận đấu thật sự thì con đã chết từ lâu, đây là ngọc giản con về xem mà rút kinh nghiệm” Lâm Tình nói xong quăng viên ngọc cho Khang Phi.

Hắn nhìn ngọc giản mà tay run run, mồ hôi chảy khắp người, hắn hít một hơi thở sâu rồi quay sang phía Huỳnh Thắng cảm tạ rồi phi thân rời đi.

“Ba người được phép tham gia Bí Cảnh đúng năm ngày sau hãy tập trung tại Nhà Thờ Tông môn chúng ta thắp hương rồi sẽ khởi hành” Lâm Tình nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.